Ngô Trân mặc dù đau đầu, nhưng vẫn che chở con gái mình "Bác sĩ Hàn, con gái tôi rất thích cậu, con bé năm nay 25 tuổi, đã tốt nghiệp đại học, học vấn tốt, hai người rất thích hợp, cậu nếu không đồng ý, tôi.. tôi liền không tiếp nhận trị liệu, lúc đó bệnh viện các ngươi sẽ bị ảnh hưởng, đối với cậu khẳng định không tốt.."
Vẻ mặt Hàn Trạc nghiêm túc, mắt lạnh nhìn Ngô Trân, anh chỉ có thể cảm khái tình thương của mẹ thật vĩ đại.
Nhưng đối với uy hiếp của Ngô Trân, anh không dao động: "Cháu chỉ là một bác sĩ, dốc toàn lực cứu giúp bệnh nhân là chức trách của cháu, nhưng dì không tiếc mệnh, thần tiên cũng không cứu được."
Hàn Trạc liếc mắt nhìn con gái Ngô Trân: "Tạm thời tôi cho mẹ của cô thuốc giảm đau hai phút, sẽ giảm đau đớn cho bà ấy, mau để bà ấy bình ổn cảm xúc, bằng không bệnh tình càng nặng, không biết bệnh viện con ai dám dám phẫu thuật cho bà ấy."
Hàn Trạc nói xong, bình tĩnh xoay người rời phòng bệnh.
Ngô Trân kinh ngạc với phản ứng của Hàn Trạc, sao không giống với lần trước?
Nhưng thấy bộ dáng thương tâm của con mình, đau lòng không thôi, cố nén đầu choáng váng hoa mắt, nghẹn ngào gọi Hàn Trạc: "Bác sĩ Hàn, cậu không công bằng, tại sao tôi nghe người khác nói, ở đây có bệnh nhân uy hiếp cậu cùng con gái người đó gặp mặt, con tôi lại không thể?"
"Uy hiếp? Dì cũng biết đó là uy hiếp? Uy hiếp bác sĩ phải gánh vác trách nhiệm hình sự, con gái thông minh của dì không nói cho dì à?"
Hàn Trạc cao lãnh nhìn bà: "Đây không chỉ lấy mạng sống của mình đánh cược, vượt qua ranh giới cuối cùng của phát luật."
"..."
Ngô Trân á khẩu không trả lời được.
Bà không thể phạm pháp..
Hàn Trạc lạnh nhạt lướt qua vành mắt đỏ bừng của Phương Văn Huệ, một lát liền hờ hững dời tầm mắt: "Tôi thấy cô không thích hợp làm việc ở bệnh viện nữa, nên về nhà chăm sóc mẹ mình đi."
Phương Văn Huệ nghe Hàn Trạc muốn sa thải mình, xấu hổ và giận dữ đứng trước Hàn Trạc: "Bác sĩ Hàn, anh dựa vào cái gì đối xử với tôi như vậy, bà lão trước kia sao anh không nói thế? Tôi thích anh là sai sao, tình yêu có sai sao?"
Cô mới 25 tuổi, thích Hàn Trạc có gì sai?
Đối mặt với câu hỏi này, biểu tình Hàn Trạc vẫn hờ hững không động tâm.
"Tình yêu không sai, nhưng yêu sai người chính là sai."
Hàn Trạc nói xong liền rời đi, tiếp tục làm việc, hai y tá liếc mắt nhìn Phương Văn Huệ một cái, vội vàng đi theo Hàn Trạc.
-
Giữa trưa ở nhà ăn, Ngô Hải bưng mâm đồ ăn tươi cười ngồi đối diện Hàn Trạc.
Hàn Trạc chỉ nhìn hắn một cái, tiếp vừa ăn vừa xem WeChat.
Anh đang nói chuyện phiếm với Nhiễm Nhiễm, hỏi cô giữa trưa ăn gì.
Nhiễm Nhiễm: 【 Giữa trưa có đậu que xào thịt, rau xào cải trắng, đậu phụ khô xào thịt. 】
Hàn Trạc: 【 Nhà ăn của anh có cá kho, đùi gà và củ cải trắng. 】
Nhiễm Nhiễm: 【 Buổi tối ăn cái gì, anh có phải thích ăn thịt không, ngày hôm qua ở siêu thị sao anh không nói? 】
Hàn Trạc: 【 Tan tầm anh chở em đi, anh thích ăn cá, Nhiễm Nhiễm sẽ làm sao? 】
Ngô Hải nhìn Hàn Trạc khóe miệng "Quỷ dị" tươi cười: "Hôm nay ở phòng bệnh, không phải tôi muốn bênh vực kẻ yếu, nhưng mà bác sĩ Hàn giữa người với người đối xử thật khác nhau."
Ngô Hải xem diễn cười cười.
Tầm mắt Hàn Trạc dời khỏi điện thoại, liếc mắt nhìn Ngô Hải, nói chuyện xa cách: "Nếu tôi đồng ý, ngày mai lại thêm một người, không lẽ còn muốn tôi mỗi ngày gặp một người?"
"Người này chỉ muốn xem mắt, lần sau nếu trên giường phẫu thuật có người nói, bác sĩ Hàn, nếu không cùng con gái tôi lãnh chứng, tôi sẽ không cho đụng vào miệng vết thương, tôi phải làm sao?"
Ngô Hải bị cười đến sặc.
Người đưa vào làm phẫu thuật làm gì có ý thức, đã sớm gây tê toàn thân.
Y tá xung quanh bác sĩ Ngô ánh mắt tràn ngập sự hâm mộ.
Khoa nội thần kinh ngoại trừ bác sĩ Ngô có thể cùng nhau nói chuyện, thì chẳng còn ai dám ngồi đối diện với bác sĩ Hàn.
Nếu các cô có dũng khí qua đó, bác sĩ Hàn cũng sẽ không có phản ứng, thậm chí khiến người khác xấu hổ như ở phòng bệnh.
Ngô Hải còn chưa có cười đủ, lại bị câu nói tiếp theo của Hàn Trạc làm sặc.
"Hơn nữa, xem mắt rất thành công, hiện tại là người có bạn bạn gái."
"Cậu nói cái gì?" Ngô Hải kinh ngạc, cầm ly Hàn Trạc dùng một lần, uống một ngụm nước, miễn cưỡng nuốt đồ ăn xuống.
Hàn Trạc lại đi xem mắt, còn thành công?
"Ba tháng sau, hoan nghênh anh tới tham gia hôn lễ." Hàn Trạc cười, lười để ý Ngô Hải, vừa ăn cơm vừa xem điện thoại.
Nhiễm Nhiễm trả lời: 【 Em sẽ làm cá chua ngọt, cá kho, canh cá trích. 】
Hàn Trạc: 【 Buổi tối hôm nay đi chợ mua đầu cá trích, làm canh cá trích đi? 】
Nhiễm Nhiễm: 【 Được thôi. 】
Ngô Hải bát quái muốn nhìn điện thoại Hàn Trạc, bị anh phát hiện, ngượng ngùng thu hồi tầm mắt.
"Chính là con gái dì Lưu, lớn lên khá xinh đẹp, nhưng có thể thu phục được cậu, hẳn là rất có bản lĩnh?"
Hàn Trạc ăn xong, bưng mâm đứng dậy, thần bí cười với Ngô Hải cố ý làm anh ta hoang mang.
Nhiễm Nhiễm đâu cần bản lĩnh, chẳng qua do anh phế đi sức chín trâu hai hổ, lừa gạt tới tay mà thôi.
Việc mất mặt thế này, anh làm gì muốn nói?
Sau thời gian nghỉ trưa, tin tức Hàn Trạc có bạn gái đã truyền khắp bệnh viện Hoa Nam, hơn nữa sự việc Phương Văn Huệ bị bắt từ chức chăm sóc Ngô Trân cũng truyền ra, hiện tại thái độ mọi người trong bệnh viện đối với Hàn Trạc là "Chỉ có thể nhìn xa tuyệt đối không thể có ý đồ".
Bác sĩ Hàn vốn rất tốt, nhưng cũng không thể mất việc.
Hàn Trạc thấy được hiệu quả, vừa lòng cong môi.
Anh chỉ nói việc ở bên Nhiễm Nhiễm cho Ngô Hải, cũng do biết rõ năng lực truyền bá của hắn.
Có thể hiệu quả hơn so với tag toàn bộ bạn bè trên WeChat.
Cả buổi chiều, tâm tình bác sĩ Hàn rất tốt.
Ngẫu nhiên có y tá chào anh, còn có thể cười gật đầu đáp lại.
Gần tan tầm, Ngô Hải đi đến bàn làm việc của Hàn Trạc, cười thương lượng: "Bác sĩ Hàn, hôm nay là sinh nhật vợ tôi, có thể trực ca đêm giúp chứ, tôi sẽ báo lên trên sau?"
Hàn Trạc nhanh nhẹn thu dọn ca bệnh trên bàn, ngẩng đầu cười, lắc đầu: "Hôm nay không được, tôi phải đón bạn gái tan làm, thật sự thương mà không giúp được, anh đi hỏi bác sĩ Lưu đi."
Ngô Hải kéo kéo khóe miệng: "Cậu cũng nuông chiều cô ấy quá, mới ở với nhau ngày đầu đã bảo cậu tới đón, chờ lâu ngày, có thể sai khiến cậu tùy ý, đàn ông, phải biết giữ uy phong."
Hàn Trạc cười, cởi áo bác sĩ, rửa tay sạch sẽ: "Tôi đi đây, chúc chị dâu sinh nhật vui vẻ."
Ngô Hải nhìn Hàn Trạc rời đi, lắc đầu.
Ngô Hải thở dài, đi tìm bác sĩ Lưu nói chuyện.
-
Hàn Trạc tới trung học Trung Nam, liền thấy Hứa Thanh Nhiễm lạnh cóng đứng ngoài cổng trường.
Ánh mắt anh thâm trầm, ngừng xe xuống dưới, bước nhanh tới chỗ cô gái ngốc kia.
Hứa Thanh Nhiễm thấy Hàn Trạc, ánh mắt sáng lên, định đi qua đó, đã bị anh ôm vào lòng ngực ấm áp.
"Tại sao không ở văn phòng chờ, không biết lạnh à, xem em lạnh đến mặt mũi trắng bệch, tay cũng lạnh băng."
Giọng nói Hàn Trạc quan tâm, bàn tay ấm áp che đi khuôn mặt nhỏ, đem tay cô nhét vào trong áo lông vũ.
Hứa Thanh Nhiễm trên mặt truyền đến cảm giác nóng bỏng, không biết do tim mình đập nhanh mà đỏ mặt, hay là nhiệt độ cơ thể Hàn Trạc.
Cô ở trong lòng ngực ấm áp, thanh âm rầu rĩ: "Em lo lắng anh tìm không thấy, mới ra đây đợi, không lâu đâu, chỉ mới hai ba phút thôi."