"Anh mang mỳ ăn liền đến ngày hội ẩm thực thật sao? Mang mì ăn liền ư?" Tiêu Vũ cười há há há há, chỉ vào Quý Huyền nói: "Sao anh lại chọn mì ăn liền thế? Mì ăn liền có thù với ai à?"
Quý Huyền bị cười nhạo đến mức đỏ bừng cả mặt, cuối cùng chịu không nổi, liền dùng một cánh tay kẹp cổ Tiêu Vũ, một tay xoa tóc cô rối bù.
"Đừng cười nữa, chuyện đó có mắc cười vậy sao?"
Tiêu Vũ gào á á á á lên, nói: "Anh làm gì đấy?"
Quý Huyền cười lạnh nói: "Bắt nạt chú lùn."
Tiêu Vũ: "....." Cô bắt đầu giãy dụa, đôi tay lắc lên lắc xuống: "Anh quá đáng lắm, lùn thì sao? Lùn thì hết cơm nhà anh à?""
Quý Huyền bị Tiêu Vũ quấy rối đến tâm loạn, nhanh chóng đổi tay kẹp cổ cô, nghẹn giọng nói: "Đi ăn."
Tiêu Vũ sửng sốt: "Quý Huyền, bật lửa của anh đụng vào eo em."
=))))))
Quý Huyền nghe vậy cả người cứng đờ trong chớp mắt, sau đó anh gầm nhẹ nói: "Em mới là bật lửa, cả nhà em mới là bật lửa."
Mắng xong, Quý Huyền lại cảm thấy mình đang tự mắng bản thân, thầm chửi thề một tiếng, rồi thả Tiêu Vũ ra, ngồi xổm xuống.
Tiêu Vũ tóc tai như ổ quạ, quay đầu nhìn tấm lưng của Quý Huyền, hỏi: "Cha con sao vậy?"
Quý Du kéo cái cặp sách to bự của mình, đáp: "Con không biết nữa, vì sao không thể nói đến cái bật lửa của cha?"
Tiêu Vũ xoa cằm nói: "Đúng đó! Bậc lửa ăn cơm nhà cha con hay sao?" Tiêu Vũ duỗi tay sờ eo mình. đột nhiên nhớ tới: "Mẹ con 1m6 cũng không ăn cơm nhà cha con đâu."
Tiêu Vũ nói đến đây thì sửng sốt, mặt dần đỏ ửng, nhìn bóng dáng của Quý Huyền hô to: "Sắc lang, không biết xấu hổ, đáng khinh."
Quý Huyền quay đầu trừng cô: "Cái này sao gọi là sắc lang đáng khinh chứ? Đây là phản ứng sinh lý bình thường của anh, em hiểu không?"
Quý Du kéo tay Tiêu Vũ hỏi: "Mẹ ơi, cha bị sao vậy mẹ? Sao mẹ lại mắng cha?"
Tiêu Vũ xoa đầu Quý Du nói: "Con đừng hỏi, con nít không nên biết chuyện này. Hứ!" Cô còn hứ với Quý Huyền một tiếng rồi ôm Quý Du đi tìm Tiêu Nhược Quang.
Quý Huyền cúi đầu nhìn người anh em không biết cố gắng, lại nhìn về phía phòng khách, thấy mọi người đều đang chú ý về bên này, chỉ có thể tiếp tục ngồi xổm ở hành lang thôi.
Tiêu Nhược Quang đang ngồi ở ghế sofa không hiểu nhìn Quý Huyền: "Cha ơi, cha sao thế ạ? Cha tới đây ngồi này."Tiêu Vũ cười lạnh: "Cha con bây giờ chỉ có thể ngồi yên đó, con trai ngoan, nói cho mẹ nghe, giáo viên dặn con cái gì?"
Tiêu Nhược Quang bị đánh trống lảng, ngẩng đầu nhìn Tiêu Vũ, nói: "Cô con bảo, đầu tiên, là phải chuẩn bị một món ngon. Mà món ngon phải do mỗi bạn làm với cha mẹ."
Tiêu Vũ gật đầu, Quý Du nhấc tay phát biểu thêm: "Thế này giống với lúc con đi mẫu giáo, khi đó cô con nói cái này là để xem thử năng lực làm việc của các bạn, và yêu cầu làm chung với cha mẹ là để gia tăng tình cảm gia đình."
"Ha hả." Tiêu Vũ nhìn Quý Huyền còn đang ngồi xổm nói: "Vậy là anh đúng là chỉ cùng nhau đi đến cửa hàng mua đồ với con."
Quý Huyền hữu khí vô lực liếc nhìn Tiêu Vũ một cái, sau đó cúi đầu không nói.
Tiêu Nhược Quang tiếp tục nói: "Cô con còn nói, cha mẹ không chỉ nấu với con, còn phải tới trường nữa. Mẹ có đi với con không mẹ?"
Tiêu Vũ gật đầu: "Mẹ đi với con."
Tiêu Nhược Quang bò xuống sofa, chạy tới bên Quý Huyền hỏi: "Cha ơi, cha có đi không?"
Quý Huyền gật đầu, nói: "Ừ, cha có đi, dù bận thế nào cha vẫn sẽ đi với con."
Tiêu Nhược Quang liền cười lộ hai hàm răng trắng P.S, gật đầu kịch liệt.
Quý Huyền bị sự cute hạ gục, anh ôm Tiêu Nhược Quang đến ghế sofa nói: "Cô con còn dặn thêm cái gì không?"
Tiêu Nhược Quang nghĩ nghĩ lại nói: "Cô con bảo là không được mang mì ăn liền."
Loading...
Quý Huyền:"....."
"Ha ha ha ha ha ha......" Tiêu Vũ vô tình cười nhạo nói: "Em biết ngay mà, chắc chắn việc anh mang mì ly lên là một lịch sử đen của trường. Á há há há há..."
Quý Huyền: "......"
Tiêu Vũ dùng ngón tay chọt cánh tay Quý Huyền hỏi: "Trời ơi đất hỡi, sao anh lại nghĩ đến việc mang ly ăn liền lên vậy."
"Anh cũng định làm thế." Quý Huyền nói với vẻ mặt thống khổ: "Nhưng mà yêu cầu hai cha con làm với nhau thì thôi, sao phải yêu cầu cả hai phải nấu ăn chứ? Có mấy người đàn ông biết nấu ăn đâu? Với lại, anh muốn học cũng không học được."
Quý Du vẫn còn lưu bóng ma về việc này: "Cha nấu dở ẹt."
Quý Huyền: "Cũng đâu thể không mang gì, hay mang món ăn dở tệ lên trường được? Khi đó anh thấy không còn thời gian nữa, nên mua mấy chục ly mì ăn liền, sau đó đến trường nấu nước sôi đổ vào rồi chia cho mấy đứa nhỏ."
Quý Du bĩu môi: "Mẹ ơi, hôm đó không hề vui chút nào, đó là ngày hội ẩm thực cuối cùng của con ở trường mẫu giáo. Cha mẹ các bạn khác đều mang đồ ngon, chỉ có con là mang mì ăn liền, thế là cha mẹ các bạn cười con."
Tiêu Vũ thương hại xoa đầu con gái: "Mẹ biết rồi, ha ha ha ha ha.... Nhưng mà mắc cười lắm luôn, hai cha con mang mì vị gì đấy."
Quý Huyền: ".....Vị bò kho."
"Ha ha ha ha ha ha ha......"
"Đừng cười." Quý Huyền lại đè đầu cô.
Tiêu Vũ nghiêm túc nhìn Quý Huyền rồi phun ra một câu: "Em phải cười." Sau đó cười lăn lóc trên ghế sofa.
Quý Huyền: "...." Em vui là được.
Hôm sau, Tiêu Vũ mang theo Tiêu Nhược Quang vào phòng bếp, sau đó nghiêm túc nhìn sủi cảo trước mắt nói: "Tiểu Quang, sủi cảo là món rất tiện lợi, con có thể nặn đủ thứ kiểu dáng con thích, sau đó nấu với nước sôi là ok. Hơn nữa, mẹ cũng đã nêm nếm gia vị, cho nên nặn hình gì cũng ăn được hết."
Tiêu Nhược Quang nhìn Tiêu Vũ với ánh mắt ngưỡng mộ, nói: "Mẹ giỏi quá."
Mà Quý Huyền đang đứng ở cửa bếp nhìn dĩa nhân lớn, đau lòng nghĩ: Biết thế lần đó mình nấu vằn thắn cho rồi.
Tiếc thay, Tiêu Vũ chưa hề tính tới việc con trai thừa kế tài năng phá phòng bếp từ cha, Tiêu Nhược Quang không hề gói được bất kỳ viên sủi cảo nào. Nếu không thì là chỉ có vỏ bánh chứ không có miếng nhân nào hết, Tiêu Vũ lúc này nở nụ cười nghĩ, con của cô có thể đem món sủi cảo thơm ngon thành món như Chaien nấu đúng là không dễ mà.
Rốt cuộc thì, không ai muốn ăn một chén mì chỉ có nước lèo với vỏ bánh đâu!
Quý Huyền: "......"
Tiêu Vũ nở nụ cười cực dịu dàng với Tiêu Nhược Quang: "Mẹ nghĩ rằng sủi cảo không được lắm. Nấu sủi cảo thì cần phải chuẩn bị cả chén nữa, vậy chúng ta phải mang rất nhiều chén, như vậy không tiện chút nào."
Tiêu Nhược Quang nghĩ ngợi rồi nói: "Mẹ nói đúng."
Vì thế, Tiêu Vũ nói: "Chúng ta làm món vừa ngon lại đơn giản nào."
Tiêu Nhược Quang nhấc tay: "Vâng ạ, tiểu Quang nghe mẹ hết."
Quý Huyền nhìn hai mẹ con quậy tung phòng bếp một hồi, cuối cùng cũng phải cắp cặp ra cửa đi làm. Rốt cuộc thì anh phải hoàn thành công việc sớm để có thể tham gia ngày hội ẩm thực.
Ngày hôm sau, Quý Huyền rời giường từ sớm, ở hành lang thì gặp Tiêu Nhược Quang đang định xuống lầu, vì thế hai cha con nắm tay nhau xuống lầu.
Trời vừa hửng sớm, mùa đông ngày ngắn, ánh đèn bếp như ánh sáng chỉ đường cho những người mù mờ.
Quý Huyền cùng Tiêu Nhược Quang đi vào phòng bếp, Tiêu Vũ đang đổ dầu vào chảo chiên, nghe được tiếng động thì quay đầu, mấy sợi tóc vươn má của cô khẽ đong đưa, cô nở nụ cười: "Dậy rồi à?"
Quý Huyền hơi hoảng hốt, có cảm giác thỏa mãn quỷ dị: "Ừ"
Tiêu Vũ tiếp tục đổ dầu vào chảo, nói với hai cha con: "Mẹ nghĩ kĩ rồi, chúng ta sẽ mang ---- chân gà rán."
Khi này Quý Huyền mới chú ý đến một bát đùi gà to, bên cạnh là vụn bánh mì với bột mì.
"Hai cha con lại đây giúp mẹ đập trứng gà ra bát đi."
Quý Huyền với Tiêu Nhược Quang nhìn lẫn nhau, cùng nhau nở ra nụ cười tươi, rồi cùng nhau vào bếp hỗ trợ cho Tiêu Vũ.
Đùi gà đã được Tiêu Vũ tẩm ướp từ tối qua, bây giờ chỉ cần lăn qua bột mì, trứng gà và vụn bánh mì rồi chiên lên là được. Mà mấy bước nấu này, đối với Tiêu Nhược Quang hay Quý Huyền, nói chung là rất đơn giản.
Tiêu Vũ phụ trách việc chiên, còn hai cha con phụ trách bọc lớp áo cho đùi gà, Quý Huyền trong chốc lát đã đưa đùi gà cho Tiêu Vũ chiên.
Một nhà ba người phối hợp hoàn hảo, hai tiếng sau, tất cả đùi gà đã được chiên thơm ngon. Mà khi này mới 7h, vì phòng bếp bị bá chiếm nên chú Trịnh đã nấu bữa sáng ở ngoài.
Buổi sáng Quý Du thức dậy biết được đồ ăn cho ngày hội ẩm thực đã chuẩn bị tốt thì hâm mộ nhìn mấy miếng đùi gà nói:"Mẹ thật lợi hại, trong ba lần tham gia ngày hội ẩm thực, cô đều không đồng ý với món con mang."
Tiêu Vũ chớp mắt hai cái hỏi: "Hai lần trước con mang món gì?"
Quý Du liền nói: "Lần đầu tiên, cha mang theo một đống socola, khi đó cô bảo là không được mang đồ vặt, món đó hoàn toàn không có sự hợp tác giữa con với cha mẹ. Sau đó, năm tiếp theo, cha lại mang một thùng kem tới nhưng trường lại không đồng ý, cô nói là mùa đông không thể ăn đồ lạnh...."
Tiêu Vũ: "....Vậy nên, vào năm thứ ba, cha con mang theo nước sôi với mì ăn liền."
Quý Du khó khăn gật đầu: "Vâng ạ, lúc này cha con đã làm với nhau và nấu món nóng, nhưng cô vẫn không chịu."
Tiêu Vũ: "Ha ha ha ha ha......"
Quý Huyền: "Đừng cười nữa, có gì đâu mà cười. Ai biết được cô giáo của con bé lại lắm yêu cầu vậy chứ?"
Tiêu Vũ liền nói với Quý Huyền: "Đâu thể trách cô giáo được! Mấy món anh mang đâu có phù hợp. Chắc là cô giáo cũng không nghĩ tới việc anh mang món đó theo." Nói tới đây, cô sờ cằm nói: "Nhưng mà em thật sự thắc mắc, mì ăn liền đã bị cấm, không biết tiếp theo anh sẽ mang món gì lên nhỉ?"
Quý Huyền: "...."
Vì để tham gia ngày hội ẩm thực, Tiêu Vũ cố ý mặc quần áo rộng rãi dễ vận động.
Lúc ra cửa, Quý Huyền cầm hai hộp đùi gà to để sau cốp xe. Sau đó, cả nhà 3 người lên xe, chú Lâm lái xe đến trường mẫu giáo.
Vì đang trong ngày hội ẩm thực, cho nên trường học mở cửa cho người ngoài vào, hơn nữa học sinh ở đây đều là con nhà có của, vậy nên không ít xe cộ đi ra đi vào.
Lúc cả nhà đến trường không tính là sớm, bãi đỗ xe đều đã chật kín, chú Lâm phải lái xe ba vòng quanh đó mới đợi được một xe khác đi ra.
Quý Huyền với Tiêu Vũ mỗi người cầm một hộp đùi gà, Tiêu Nhược Quang vui vẻ đeo cặp đi theo cha mẹ.
Trên đường họ gặp không ít phụ huynh, ai cũng có món ăn mang theo, trong đó có một phụ huynh mang tới hai cây ăn quả. Nói là "cây" là bởi vì, bọn họ sắp xếp đồ ăn giống như cây ăn quả vậy, phụ huynh bọc đồ ăn thành từng xâu với nhau.*
*Đoạn này tui chém, chứ đọc cv với raw thì không hiểu, mỹ nữ nào hiểu thì cmt cho tui nhé. CV: " Dùng cây là bởi vì, bọn họ giống như trái cây thụ giống nhau, gia trưởng đem bao đồ ăn xuyến thành một chuỗi, sau đó bao đồ ăn mặt trên xoa đầy các loại trái cây xuyến."
Món ăn trang trí đẹp cực, Tiêu Vũ nói thầm với Quý Huyền: "Em muốn ăn trái kia." Một một xâu đều có các loại trái cây.
Phòng học rất lớn, bàn học đã được xếp thành hình vuông, các phụ huynh đặt đồ ăn lên đó.
Thấy Quý Huyền đi vào, các giáo viên chụm đầu nói chuyện.
Quý Huyền: "..."
Thấy hai vợ chồng cầm theo hai hộp đùi gà, các giáo viên còn dụi mắt, giống như không thể tin được.
Quý Huyền: "..."
Tiêu Vũ đột cười nói: "Thấy các cô nhiệt tình nhứ thế, đột nhiên em nghĩ, không biết anh cầm món ăn đến lớp bằng cách nào trong cả 3 năm nữa? Anh không cảm thấy áp lực sao?" Kiểu ánh mắt khác thường từ mọi người chả hạn.
Quý Huyền: ".....Ít nhất thì cũng tốt hơn là mang mấy món cháy đen như mực chứ?"
Tiêu Vũ: "Cũng đúng, anh mang mỳ ăn liền lên, cùng lắm là món đó trở thành huyền thoại của trường thôi. Nếu anh mang đồ cháy khét lẹt lên, có khả năng cả trường phải ò í e vào viện nằm, khi đó, anh sẽ thành huyền thoại."
Quý Huyền: ".....Em biết nói thật đấy."
Tiêu Vũ cầm đồ ăn tới chào hỏi giáo viên: "Chào thầy, đây là đùi gà của ---- Tiêu Nhược Quang, chúng tôi đã cùng nhau làm vào sáng nay."
Giáo viên gật đầu lia lịa: "Vâng, vâng, vâng, vậy là tốt rồi ạ."
Trên bàn đủ thứ món hoa hòe lòe loẹt, món gì cũng có, nhìn cũng rất ngon miệng, có thể thấy mọi người đều chăm chút vào đó.
Tiêu Nhược Quang cùng cha mẹ đi tới chỗ của mình, khuôn mặt vẫn luôn tươi rói.
Không bao lâu, mọi người đã tới đầy đủ, Tiêu Vũ nhìn mấy củ cải nhỏ đi vào, lông mày nhíu lại.
Quý Huyền nhanh chóng thấy biểu tình của cô, anh cúi đầu khẽ hỏi: "Sao vậy?"
Tiêu Vũ nhíu mày nhìn xung quanh nói: "Không ai chơi chung với tiểu Quang cả."
Quý Huyền giật mình, lúc này anh mới chú ý tới những người khác đều đã tới, mấy đứa nhỏ đã đi giao lưu với nhau, có đứa đưa kẹo cho bạn, có đứa thì kể cho bạn mình là mình đã giúp nấu như thế nào.
Chỉ có chỗ của Tiêu Nhược Quang là không bạn nhỏ nào tới, Quý Huyền cũng nhíu mày, tuy rằng Quý Du cũng có lúc không có nhiều bạn, nhưng lúc ở mẫu giáo, cô bé vẫn có bạn chơi chung, chỉ là bạn nhỏ đó về sau chuyển đi. Còn các bạn khác, dù không thân lắm với Quý Du thì vẫn sẽ trò qua chuyện lại với nhau.
Có mấy bạn không có giao lưu gì với Quý Du, thì chủ yếu là do tính khí nóng nảy của cô bé.
Nhưng tình huống của Tiêu Nhược Quang thì không giống vậy, các bạn nhỏ rõ ràng là đều cố ý né tránh cậu, giống như cậu là thứ gì đó độc hại vậy.
Quý Huyền cúi đầu nhìn về hướng Tiêu Nhược Quang, Tiêu Nhược Quang vẫn vui vẻ, không, Tiêu Nhược Quang mỗi ngày đi về đều vui vẻ, mỗi ngày luôn nở nụ cười trên môi.
Trái tim Quý Huyền đột nhiên co rút đau đớn, nếu hôm nay anh không tới, Tiêu Vũ không tới, thì thằng bé sẽ như thế nào? Ngồi một mình lẻ loi ở đây sao? Không ai quan tâm, không ai chú ý.
Quý Huyền vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Tiêu Nhược Quang, Tiêu Nhược Quang thắc mắc ngẩng đầu nhìn anh: "Cha ơi?"
Quý Huyền nở nụ cười khó coi, Tiêu Vũ lại nhíu mày nói: "Tính tình của tiểu Quang như thế nào em biết, con là một cậu bé ngoan, không nên bị như thế này chứ?"
Quý Huyền sao lại không biết, con anh là một đứa nhỏ hiểu chuyện, lại ngoan ngoãn biết bao, bề ngoài cũng là một cậu bé hiền lành. Sao lại không thể kết bạn được? Anh nhớ lúc khai giảng, bởi vì chuyện kết bạn của Quý Du, mà Tiêu Nhược Quang còn kiêu ngạo khoe rằng, thằng bé có bạn, có rất nhiều bạn.
"Cha ơi, chúng ta có thể bắt đầu ăn rồi." Tiêu Nhược Quang vui vẻ nói, nhóc thật sự không vì không có bạn mà đau buồn, thậm chí là rất vui.
Nhưng Quý Huyền lại không vui được, rất là không vui, con anh, sinh ra nên được tất cả.
Đợi giáo viên nhắc nhở một lần, nói mọi người có thể ăn, mọi người bắt đầu đi đi lại lại.
Tiêu Nhược Quang lôi kéo tay Quý Huyền nói: "Cha, cha, cha, mình qua bên đó ăn đi cha!" Tiêu Nhược Quang chỉ vào cái bánh kem cao 3 tầng nói.
Quý Huyền không muốn làm Tiêu Nhược Quang buồn, anh tạm thời đi theo con trai, Tiêu Vũ cũng đi theo.
Không biết bánh kem là do phụ huynh nào làm, không hề thua kém bánh ngoài tiệm, bánh kem có màu trắng, trên đỉnh còn có hai chú người tuyết béo.
Quý Huyền đi tới bánh kem, có một bạn nhỏ đang chia bánh kem với mẹ.
Quý Huyền mở miệng nói: "Lấy cho chú một phần với, cảm ơn."
Bạn nhỏ quay đầu sang, thấy Quý Huyền, cậu nhóc liền cười, nhưng khi thấy Tiêu Nhược Quang thì nhíu mày nói: "Không cho."
Quý Huyền: "......"
Tiêu Vũ biết cơ hội đã tới, có lẽ chân tướng nằm trong thái độ của đứa nhỏ này.
Cô ngồi nửa xổm hỏi: "Vì sao vậy?"
Bạn nhỏ nhìn Tiêu Vũ hỏi: "Cô là mẹ của Tiêu Nhược Quang?"
Tiêu Vũ gật đầu, mẹ của bạn nhỏ lập tức kéo con mình, ngăn đứa nhỏ nói điều gì đó.
Mẹ của bạn nhỏ mỉm cười nói với họ: "Để tôi lấy bánh kem cho mọi người, mọi người muốn lấy một miếng thôi hay mỗi người một miếng?"
Quý Huyền lắc đầu, Tiêu Vũ mỉm cười đứng dậy nhận miếng bánh kem từ mẹ bạn nhỏ, lơ đãng nói: "Ai nha, bánh kem cuối cùng vẫn tới tay bạn Tiêu Nhược Quang rồi."
Bạn nhỏ đó nghe được, một hai kích động xông tới, bị mẹ mình kịp thời chộp lại, Quý Huyền cũng ngay lập tức bế Tiêu Nhược Quang lên.
Tiêu Nhược Quang không có phản ứng gì, nhóc vươn tay ôm lấy cổ của Quý Huyền, ngoan ngoãn nhìn bạn nhỏ đó.
Bạn nhỏ bị giữ lại, còn không vui gào lên: "Cậu ta là con ngoài giã thú, không thể ăn bánh kem của con. Cậu ta là kẻ xấu, kẻ xấu."
Tiêu Vũ vẫn mỉm cười như cũ, còn Quý Huyền sau khi câu nói vừa dứt là lửa giận đầy trời, còn Tiêu Nhược Quang đang ngồi trong lồng ngực anh lại không hề có biểu cảm tức giận gì.
Tiêu Vũ nhìn bạn nhỏ, mẹ của bạn nhỏ vội chạy tới che miệng con mình, nói với cô: "Xin lỗi, thành thật xin lỗi, thằng bé còn nhỏ, không hiểu chuyện."
Theo tiếng la của bạn nhỏ, cả lớp học đều yên lặng, mọi người đều nhìn về đây.
Ngay sau đó có bạn nhỏ mà cha mẹ chưa kịp để ý tới lớn tiếng nói theo: "Cậu ta con của tiểu tam."
Bạn nhỏ đó vừa dứt lời liền bị cha mẹ mình bưng kín miệng, các bạn nhỏ khác cũng khẽ nói nhỏ với nhau.
Quý Huyền hít một hơi thật sâu, hai mắt đỏ lên, cả một học kỳ, tiểu Quang đều đi học trong hoàn cảnh như vậy suốt cả học kỳ sao? Tiểu Quang mỗi ngày đều nở nụ cười đi học, khi về vẫn nở nụ cười, luôn phải ở trong hoàn cảnh thế này sao?
Quý Huyền đau đến mức không thể hô hấp, tiểu Quang mỗi ngày đều nở nụ cười đi học, sau đó lủi thủi một mình nguyên cả ngày sao?
Nụ cười của Tiêu Vũ vẫn giữ nguyên, cô nhìn xung quanh nói: "Ai nói tôi là tiểu tam vậy?"
Hiển nhiên, trẻ con sao biết được tiểu tam là gì, cho dù bây giờ cô có hỏi, không đứa nào có thể nói nghĩa của tiểu tam. Mà những lời này, đương nhiên là có người dạy, nếu không, sao trẻ con lại biết được.
Đương nhiên không ai trả lời Tiêu Vũ, người ta đâu có ngu, Quý gia hiện giờ như mặt trời ban trưa, ai chán sống mà gây hấn với họ.
Nhưng các bạn nhỏ thì vẫn ngây thơ, liền có bạn nhỏ nói ngay: "Mọi người đều nói như thế...Ô ô...."
Tiêu Vũ hít một hơi, mở miệng nói: "Tôi biết phụ huynh nhà ai đã hiểu lầm, nhưng mà Tiêu Vũ tôi đây đi thẳng đứng thẳng, hôm nay con trai tôi bị bắt nạt, tôi cũng không ngại nói với các người. Con trai tôi đúng là không lớn lên ở Quý gia, nhưng thằng bé đường đường chính chính là cháu đích tôn của Quý gia, không ai có thể vượt qua thằng bé."
Giáo viên thấy mọi chuyện có chút cứng nhắc, đi lên cười nói: "Chị đừng tức giận, chắc là có hiểu nhầm gì đó."
Tiêu Vũ liếc xéo giáo viên: "Hiểu lầm sao? Không, không có hiểu lầm gì hết. Tuy rằng tôi không muốn so đo với mấy đứa nhỏ, chuyện gì tôi cũng thích biến lớn thành nhỏ, biến nhỏ thành không có. Rốt cuộc thì có một số chuyện, người lớn không cần nhúng tay, đó đều là chuyện bọn nhỏ đều sẽ trải qua. Nhưng, cũng phải xem xét tình hình, trải qua là trải qua, bắt nạn là bắt nạn."
"Tiêu Vũ tôi lúc không tiền, cũng không bao giờ để con mình chịu đựng điều này, hiện tại về Quý gia mà còn phải xem sắc mặt người khác sao? Tuy rằng tôi không muốn đắc tội thầy đâu, nhưng mà tôi thật sự muốn nói hai câu, con trai tôi đã chịu bạo lực ngầm, đó là lỗi của thầy. Tôi nhớ là khai giảng, nói học phí những mấy chục vạn, vậy mà trường học lại làm cho con tôi bị thế này sao? Tôi thật sự mở rộng tầm mắt, học sinh đóng bao nhiêu tiền như thế mà lại bị cô lập trong lớp, mà giáo viên cũng không hề thông báo gì cho phụ huynh."
"Tôi không biết mấy người nghe được cái tin này từ đâu, nhưng, tôi biết con tôi sẽ không ở cái trường này một ngày nào nữa." Tiêu Vũ nói tới đây, quay đầu nhìn Quý Huyền.
Quý Huyền sao lại thành không khí được, chẳng qua là vì Tiêu Vũ đang nói nên anh mới im lặng.
Lúc này, anh nhìn xung quanh phòng học với người giáo viên đang tức giận, nói: "Tôi nhớ không nhầm, khi tiểu Quang đi học, tôi không chỉ đóng 21 vạn tiền học phí đâu! Tôi còn nhớ là, ký túc xá của công nhân viên là do Quý thị quyên góp!"
*21 vạn tệ = 210,000 tệ =743,946,200 VND
Quý Huyền ôm Tiêu Nhược Quang, kéo Tiêu Vũ nói: "Đi thôi."
Giáo viên thấy Quý Huyền thật sự đi, thật sự bị dọa sợ, anh ta vội vàng tiến lên: "Anh Quý, anh Quý, anh nghe tôi nói đã, thật sự là hiểu nhầm thôi."
Quý Huyền lạnh mặt nhìn anh ta: "Tôi không quan tâm hiểu nhầm hay không, tôi cũng không nghe giải thích, nhưng mà, tôi có cho anh biết, tòa nhà đó sẽ biến mất vào nay mai."
Quý Huyền không để ý đến giáo viên, anh nắm tay Tiêu Vũ rời đi, phía sau lưng còn có đứa bé ngây thơ, hỏi mẹ mình với giọng sữa: "Mẹ ơi, con ngoài giã thú sẽ không đến nữa sao?"
Quý Huyền dừng bước, quay đầu nhìn đám người đằng sau, khóe môi cong lên, trầm ổn nói từ tốn: "Tiêu Nhược Quang là con trai của Quý Huyền tôi, cũng là người thừa kế đầu tiên của Quý thị. Điều này, vĩnh viễn sẽ không thay đổi."