“Nói cho tôi biết Đỗ Kiệt đang ở đâu?” Quý Huyền nói.
“Nếu tôi nói cho anh, tôi sẽ bị anh ta đánh chết mất.” Người phụ nữ cười khổ.
Quý Huyền liền nói: “Không phải tôi không tra được, chỉ là tôi muốn nhanh chóng gặp hắn thôi.”
Thái độ của Quý Huyền vô cùng kiên quyết cho nên người phụ nữ không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể nói rằng bình thường Đỗ Kiệt đều ngủ ở nhà vào ban ngày. Nhưng vì đêm qua có ẩu đả ở club đêm nên ông ta đã phải đến đồn công an. Hôm nay chắc đang ở club, ở club có phòng riêng cho ông ta.
Quý Huyền gật đầu, cậu bé chạy đến bên cạnh người phụ nữ, vô cùng cảnh giác nhìn Quý Huyền, cậu bé hỏi mẹ: “Mẹ ơi, ai đây?”
Người phụ nữ miễn cưỡng nở nụ cười đáp: “Bạn của mẹ.”
“Ồ ~ “ Cậu bé trai cũng không hỏi thêm gì mà cười tươi vòi mẹ: “Mẹ ơi, con muốn ăn hamburger.”
Nụ cười của người phụ nữ vẫn miễn cưỡng. cô ta cười cười nói: “Mẹ mang con đi mua hamburger nhé.”
Quý Huyền xích sang một bên, nhìn bóng lưng của người phụ nữ, cuối cùng cũng không nói hay làm gì trước mặt đứa trẻ cả.
Quý Huyền đi tới ngồi bên cạnh con trai, khi này Tiêu Nhược Quang đã bóc bánh hamburger ngồi ăn.
Quý Huyền hỏi nhóc: “Ngon không?”
Tiêu Nhược Quang có chút mờ mịt nói: “Không có ngon như trước nữa.”
Quý Huyền xoa đầu nhóc, anh biết trước kia số lần được ăn ngon của Tiêu Nhược Quang rất ít, vậy nên phần hamburger khi đó mới để lại ấn tượng sâu cho nhóc như vậy.
Người phụ nữ cầm phần hamburger, mang đứa trẻ đến vị trí gần cửa sổ, không dám ngồi cạnh bàn của Quý Huyền.
Quý Du hỏi Quý Huyền: “Cha ơi, chúng ta không đánh dì ta sao? Dì ta đã đánh em trai con.”
“Cô ấy không có đánh em, là bạn trai cô ấy đánh.” Tiêu Nhược Quang nói.
Quý Huyền ngạc nhiên, anh nhìn Tiêu Nhược Quang hỏi: “Con còn biết bạn trai bạn gái sao?”
“Con biết mà! Bạn là con trai thì gọi là bạn trai, bạn là con gái thì gọi là bạn gái. ”
Quý Huyền: “....Bảo mẹ con bớt nói mấy thứ không hay đi."
Tiêu Nhược Quang nghi hoặc nhìn cha mình.
Quý Huyền bồi hai con ăn xong thì chú Lâm đã lái xe đến bên ngoài cửa tiệm.
Tiêu Nhược Quang hiểu chuyện cúi chào chị gái phục vụ Lục rồi mới chạy lên xe. Người phụ nữ thấy xe Quý Huyền đi khuất rồi thì mới vội vàng gọi điện cho Đỗ Kiệt.
Mà Đỗ Kiệt bên kia, bởi vì sự đánh nhau ở quán bar tối qua mà bị công an triệu tập giải quyết. Ông ta bị phê bình một trận, đến tận hừng đông mới được thả về. Sau khi trở về, mệt đến nỗi chả thèm ăn gì mà lăn ra ngủ luôn. Phải biết rằng, ông ta đã phải vô cùng vất vả mới có thể qua cửa, tối nay phải mở tiệc chiêu đãi Đại úy Trương. Cơ hội này không dễ có được lần hai, nếu ông ta không sẵn sàng tinh thần tiếp đãi thì sẽ như thế nào?
Đỗ Kiệt mới ngủ được nửa ngày thì bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt giấc ngủ. Tính khí rời giường* của ông ta bạo phát.
*Nói về việc đang thiu thiu ngủ hoặc ngủ không đủ giấc mà bị gọi dậy thì rất sẽ quạo. VD: Tui và một ai đó đã được nhắc tới trong truyện.
Cầm điện thoại lên, à, là tiểu mật* Đường Lệ mà ông ta nuôi dưỡng bên ngoài.
*Tình nhân, bồ nhí.
“Đỗ, Đỗ Kiệt, anh mau chạy đi! Có chuyện rồi, cha của thằng nhỏ bị anh đá hồi trước đã tìm tới.” Đường Lệ ở bên kia vô cùng hoảng loạn.
“Ai cơ?” Đỗ Kiệt không kiên nhẫn hỏi lại.
“Thằng nhóc mà anh đã đá ở cửa hàng hamburger bên cạnh rạp chiếu phim đó, anh nhớ không?”
“À, là đứa nhỏ làm phiền muốn chết phải không? Còn nháo trên mạng luôn đúng không? Sao vậy?” Đỗ Kiệt vẫn nằm trên giường, vừa ngáp vừa hỏi.
“Cha nó đó tìm tới.”
“Cha nó?” Đỗ Kiệt cười to: “Con gà mái* nào đấy? Con trai bị đánh mà một năm sau mới chịu tới?”
*Kẻ vô dụng, thua cuộc.
Đường Lệ phải tức chết rồi, cô ta nói: “Tên đó không phải con gà mái đâu! Anh ta chỉ tùy tiện gọi điện cho một người bảo tra, chưa đến 20 phút đã biết tên anh và tên quán bar rồi.”
Đỗ Kiệt cười lạnh: “Cô ngốc à? Ở cái thành phố Cảnh Hồ này, ai mà không biết Đỗ Kiệt ông đây? Còn mất tận 20 phút, ông đây chỉ cần 3 phút là có thể tìm được ai đang điều tra ông.” Đỗ Kiệt hình như rất kiêu ngạo với chuyện này, chẳng những không bất ngờ vì bị điều tra mà còn rất hưng phấn.
Đường Lệ: “.....” Trong một khắc, cô ta không biết trả lời tên ngốc này như thế nào, nếu không phải ông ta là cha ruột của con cô ta thì cô ta cũng chả thèm quan tâm.
Loading...
“Đồ ngu ngốc này, có nghe rõ không vậy? Tìm đâu ra người tùy tiện hỏi là có thể điều tra rõ ràng chuyện của anh được? Tên đó chỉ cần một cú điện thoại là có thể làm được thì chắc chắn không phải người đơn giản." Đường Lệ hét lên.
Khi này Đỗ Kiệt mới nói: “Vậy à. Biết rồi, biết rồi.” Sau đó cúp điện thoại.
Đỗ Kiệt chờ ở club mãi, chờ mãi, chờ riết, chờ những 3 tiếng đồng, chờ đến tận giờ ăn tối, chờ đến khi club mở cửa thì mới có đàn em tới nói: “Đỗ tổng, bên ngoài có người tìm anh.”
Đỗ Kiệt hưng phấn, liền kêu gọi 500 à lộn một nhóm anh em tập hợp nói: “Tôi đợi cái tên đó lâu rồi, các anh em. Đi! Xong chuyện, đêm nay Đỗ tổng tôi mời khách, tùy tiện ăn, tùy tiện chơi với các tiểu thư* đi.”
*Tiểu thư: Gái gọi.
“Được ~~~~!” Đám người phía sau ông ta hô to.
Đoàn người nổi giận đùng đùng đi ra ngoài liền thấy Quý Huyền đang gọi điện thoại thì vô cùng kích động.
Đỗ Kiệt mang người đến gần anh, đồng thời ông ta cũng thấy một chiếc xe đậu đối diện club, nhưng Đỗ Kiệt không quan tâm, ông ta nghe Đường Lệ nói người đàn ông này mang theo hai đứa trẻ. Kết quả là ra tới nơi thì chỉ thấy một mình Quý Huyền, ông ta cũng không quan tâm luôn, chỉ nghĩ đi tới đánh cho Quý Huyền một trận, để anh biết rằng Cảnh Hồ là địa bàn của ông ta.
Kết quả là đến gần thì lại nghe Quý Huyền nói với bên kia: “Anh chỉ mang con trốn học một ngày thôi chứ không phải ngày nào cũng trốn.”
Sau đó âm thanh của anh có chút bất đắc dĩ: “Anh biết, là anh không đúng, nhưng mà anh không cam lòng, anh nhất định phải tẩn hắn ta một trận!”
“Cái gì? Hắn ta có anh em hả? Vậy xem ai có thể ngăn được anh, chẳng lẽ đánh xong thì đau đớn có thể đi ra cửa sau*, hết đau sao?” Quý Huyền dỗ dành.
*Gốc: “走后门” Khụ….tra baidu thì nó bảo đây là lỗ hậu. Hình như ý anh Huyền là Tiêu Nhược Quang bị đánh xong thì cơn đau có thể khỏi ngay.
* Đoạn này tui không hiểu lắm, bản cv: “Hắn chính 1 trong phủ có người? Có người cũng đến ai xong ta tấu lại nói, chẳng lẽ đánh xong, đau đớn còn có thể đi cái cửa sau, không đau?” Ai hiểu thì chỉ giùm nha.
Á à, khẩu khí không nhỏ!
Đỗ Kiệt xoa tay hầm hè, ngay cả đòn đánh liên tiếp cũng không sử dụng mà lấy cây gậy sắt chuẩn bị đánh đầu Quý Huyền.
Kết quả, ông ta thấy người đàn ông trước mắt lắc mình, ngay sau đó là một cú đá vòng cầu lướt tới, cơn đau truyền ra từ quai hàm, mắt ông ta tối sầm rồi bị hất văng xuống đất.
*Cú đá vòng cầu: cú đá có chuyển động vòng cầu, chủ yếu dùng phần mu bàn chân và cẳng chân sút vào mục tiêu.
Nhóm người phía sau Đỗ Kiệt ngẩn ngơ, phải biết rằng, Đỗ Kiệt chính là một người đàn ông mập 220 cân (110 kg) đó! Một người béo mập thế mà lại bị một đòn đá vòng cầu đá bay. Đệt mẹ nó chứ, người đàn ông này là siêu nhân chuyển thế à?
Quý Huyền cũng không thèm nhìn Đỗ Kiệt bị đá bay, anh vẫn nói chuyện điện thoại: “Nói sau nhé, Đỗ Kiệt cho người tới đánh anh. Anh biết, tụi nhỏ không ở bên cạnh anh…..Cái gì? Anh bị thương thì sao hả?....Em…..Được rồi, anh về rồi lại nói.”
Quý Huyền ngắt điện thoại, quay đầu nhìn nhóm hơn 10 người đang đứng trước cửa club đêm, vừa bẻ tay vừa đá vài cái để thả lỏng xương ống chân vừa hỏi: “Tới đúng lúc lắm, ai là Đỗ Kiệt?”
Mọi người: “……”
Nhóm người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó đồng loạt tới Đỗ Kiệt đang nằm hừ hừ trên mặt đất.
Quý Huyền thấy nhóm người không có phản ứng thì cười lạnh một tiếng nói: “Được rồi, nói hay không nói thì mấy người cũng tới để đánh nhau cả, cũng không khác gì Đỗ Kiệt.” Vừa đúng lúc cơn tức của anh chưa có chỗ trút, đúng lúc nhiều người như vậy, đúng lúc.
Sau đó, Đỗ Kiệt nằm một bên trơ mắt nhìn người được gọi là cao thủ võ lâm là cái gì.
Mẹ nó đây là người sao? Tay không mà có thể đánh 15 tên đàn ông cầm gậy sắt nằm bò?
Hơn nữa, Quý Huyền không biết Đỗ Kiệt là ai cho nên toàn tung đòn hiểm, bởi vì, anh đem mỗi người thành Đỗ Kiệt.
Khi vị giang hồ cuối cùng bị đánh gục ngã xuống đất, thấy Quý Huyền định cho thêm một chân thì không chịu nổi hô to: “Người anh em, đại hiệp, tổ tông, tha mạng! Không thể đánh nữa, đánh nữa là mạng người đó. Chúng tôi đều không phải lão Đỗ! Tôi không phải Đỗ Kiệt!”
Quý Huyền nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Ai là Đỗ Kiệt?”
Người xin tha mạng liền đứng dậy, run rẩy chỉ vào Đỗ Kiệt đang chuẩn bị đào tẩu: “Chính là ông ta! Người đầu tiên bị anh đá bay chính là Đỗ Kiệt.”
Quý Huyền vẫn cho tên xin tha mạng một cú đá nữa, sau đó đi tới chỗ Đỗ Kiệt.
Đỗ Kiệt run rẩy hoảng sợ! Quý Huyền giống như Diêm Vương đang đến vậy, hai chân ông ta mềm nhũng, quỳ xuống nói: “Ông nội, anh giai là ông nội của em, em cầu xin anh! Em bị cao huyết áp với tiểu đường, không thể đánh nữa! Sẽ chết đó.”
Quý Huyền cười lạnh, nói: “Chết? Chết rồi thì tao bồi thường.” Sau đó duỗi chân đạp một cái.
Tiếp theo, hơn 10 tên đàn ông nằm trên mặt đất đã thấy được cái gọi là đòn hiểm đơn phương. Bọn họ xem xong liền cảm thấy mình còn bị đánh nhẹ chán. Đỗ Kiệt thì ngoài câu cầu ông nội gọi bà nội thì đến một câu cũng không nói được.
Quý Huyền sau khi xả hết cơn tức thì xách Đỗ Kiệt đã bị đánh gục nằm trên mặt đất lên, hỏi: “Biết tao là ai không?”
“Tổ tông, tổ tông….” Đỗ Kiệt vốn đã béo nay lại bị đánh thành đầu heo, nói chuyện có chút nghẹn ngào.
“Nhớ chuyện đánh con tao không?” Quý Huyền tiếp tục hỏi.
Đỗ Kiệt liền tay năm tay mười nói: “Đều do em không đúng, em không phải là người, em không phải là người, đại ca tha cho em.”
Quý Huyền vẫy tay với chiếc ô tô, chú Lâm liền nắm tay hai đứa nhỏ đi tới.
Quý Huyền ném Đỗ Kiệt xuống mặt đất, nói với ông ta: “Nói lời xin lỗi với con tao.”
Đỗ Kiệt nào dám phản kháng, thiếu chút nữa là quỳ xuống đất luôn, đương nhiên ông ta cũng định quỳ thật nhưng bị Quý Huyền giơ tay ngăn cản.
“Tiểu thiếu gia…..”
“Nói chuyện đàng hoàng, xin lỗi đi.” Quý Huyền nói, anh muốn giúp Tiêu Nhược Quang loại trừ sự sợ hãi này, nhưng đồng thời anh cũng không muốn con mình thấy một thằng đàn ông tham sống sợ chết, a dua nịnh hót ghê tởm.
“Chú sai rồi, chú thành thật xin lỗi cháu, cháu chỉ là một đứa trẻ mà chú lại đi đá cháu.” Đỗ Kiệt nói xin lỗi lưu loát.
Tiêu Nhược Quang nhìn Đỗ Kiệt, nắm chặt tay chú Lâm, sợ hãi nhìn ông ta, cho đến khi Đỗ Kiệt nói lời xin lỗi, nhóc mới đưa mắt nhìn một cái rồi chạy về phía Quý Huyền.
Đây là cha! Cha sẽ yêu thương nhóc, bảo vệ nhóc giống mẹ vậy, hơn nữa cha còn biết đánh nhau với kẻ xấu nữa?
Quý Huyền nói: “Về sau không sợ nữa, cha ở đây, cha sẽ bảo vệ con.”
Tiêu Nhược Quang nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng. Tất nhiên, chú Lâm đã đoán được mọi chuyện trên đường đi, ông liền tới đá cho người đàn ông mập mạp một cái. Tiểu thiếu gia nhà ông dễ thương như vậy mà dám đánh.
Quý Du vội nói với Quý Huyền: “Cha, lần này cha đánh ngã được 15...16 người, nhiều hơn 13 người lần trước.”
Quý Huyền đắc ý ngẩng đầu, con gái khích lệ tôi kìa.
Tiêu Nhược Quang nhìn Quý Huyền, lộ ánh mắt sùng bái nói: “Cha, cha thật lợi hại.”
Chú Lâm có cảm giác mũi ông chủ đang dài ra, đương nhiên, chú Lâm cũng biết ông chủ nhà mình là trẻ con nô.
Ông chủ từ trước tới giờ luôn thích trẻ con, trẻ con nhà mình thì khỏi phải nói, được sủng lên tận trời luôn. Nhưng mà, tiểu tiểu thư thật sự đã bị ông chủ sủng đến hư, sau khi phu nhân trở về thì tiểu tiểu thư đã ngoan hơn trước.
*CV là “Kiều quý” là chỉ mềm mại yếu đuối,nhõng nhẽo, hư đốn, mèo nheo….
Quý Huyền lấy điện thoại gọi video cho Tiêu Vũ, qua một lát sau mới có người nhấc máy. Tiêu Vũ đang ngồi ở án thư, đang viết cái gì.
Cô nhìn Quý Huyền, thắc mắc: “Anh gọi video làm gì đấy?”
Quý Huyền nhìn cô, khó mà có thể tin được sẽ có người ra tay đánh cô gái dễ thương như thế này? Đúng là không thể tha thứ mà!
Vì thế, anh dịu dàng nói: “Anh gọi để ông ta xin lỗi em.”
Tiêu Vũ chớp đôi mắt nai giống hệt Tiêu Nhược Quang, hỏi: “Xin lỗi?”
Sau đó, cô liền thấy Quý Huyền đem camera tới một cái đầu heo, ừ, một cái đầu heo thật.
Mặt tròn béo mập, tai to mặt lớn lại còn sưng xanh, Tiêu Vũ nhìn chốc lát rồi nhíu mày hỏi: “Này, ông là Đỗ Kiệt hả? Năm ngoái ông đâu có mập như vậy? Sao càng ngày càng béo thế?”
Đỗ Kiệt vô cùng ủy khuất, định nói bị chồng cô đánh cho béo thì nghe Tiêu Vũ thắc mắc: “Hay là lời nguyền rủa của tôi linh nghiệm?”
Đỗ Kiệt: “……”
Quý Huyền nhìn Đỗ Kiệt nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn nữa là móc mắt mày ra đấy.”
Đỗ Kiệt run bầm bật, vội nói với điện thoại: “Phu nhân, bà nội, xin lỗi, em có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn. Chị xem xem, chị tha cho em được không? Về sau khi thấy chị em sẽ đi đường vòng.”
Tiêu Vũ lập tức cười rộ nói: “Nói với tôi cũng vô dụng, con trai tôi không phải là tôi. Người đánh anh là cha của đứa trẻ trước mặt anh đó, anh bảo tôi cầu tình với cha cậu bé? Tôi không làm được nha, anh tự nghĩ đi.”
Đỗ Kiệt thật sự muốn khóc, Tiêu Vũ còn nói thêm một câu: “Dù sao tôi cũng không có năng lực gì, nếu tôi mà có thì tôi sẽ không buông tha nhẹ nhàng như vậy đâu.”
Thấy Tiêu Vũ ngắt video, Đỗ Kiệt muốn khóc.
Quý Huyền nhìn Đỗ Kiệt cười nụ cười địa ngục: “Xem ra bà xã tao không muốn tha thứ cho mày rồi.”
“Tổ tông ơi ~ anh nhìn xem, em có thể trả tiền bồi thường được không?” Người đàn ông mập mạp khóc lớn.
“Tiền?” Quý Huyền cười lớn: “Đợi tao đánh xong, mày muốn bao nhiêu thì tao cho.”
Đỗ Kiệt vội vàng bảo vệ đầu: “Vừa rồi không phải anh đã đánh rồi sao? Em chỉ đá tiểu thiếu gia một chân, anh liền đánh em không ngừng,toàn Hàng Long Thập Bát Chưởng vào chỗ hiểm, tha cho em đi.”
Quý Huyền liếc mắt nhìn ông ta một cái, đột nhiên có tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa.
Quý Huyền chậc một tiếng, đến nhanh thế. Mà 15,16 người đang nằm liệt trên đất lập tức sinh long hoạt hổ, ngay cả Đỗ Kiệt cũng hồi sức, đứng lên với tốc độ chuẩn cmnr.
Đỗ Kiệt nhìn Quý Huyền cười há há: “Mày, xong, rồi, cảnh sát tới rồi.”
Tiêu Nhược Quang thắc mắc hỏi chú Lâm: “Tại sao cảnh sát tới mà bọn họ lại vui thế ạ?”
Chú Lâm suy nghĩ rồi nói: “Chắc là vì, họ bị đánh thì phải.”
“Nhưng mà, họ có nhiều người như vậy mà lại đánh nhau với cha, như vậy không phải là phạm pháp ạ? Có thể gọi hành vi của cha là...là cái gì nhỉ...là phòng vệ chính đáng*?” Tiêu Nhược Quang hỏi.
*Phòng vệ chính đáng: hành vi chống trả cần thiết khi bị người khác xâm phạm về tính mạng hay sức khỏe.
Đỗ Kiệt: “……”
Mấy người Đỗ Kiệt nghe vậy lại ngồi bệt xuống đất.
Chú Lâm nhìn mấy người ngồi liệt trên mặt đất, nói với Tiêu Nhược Quang: “Còn có một từ gọi là phòng vệ quá đáng.”
Tiêu Nhược Quang bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ồ ~, vậy bây giờ họ có phải là đang nói dối chú cảnh sát không ạ?Phạm pháp sao?”
Đỗ Kiệt: “……”
Chú Lâm gật đầu: “Đúng rồi, cái này gọi là cản trở điều tra tư pháp.”
Đỗ Kiệt: “……”
Tiêu Nhược Quang lại hỏi tiếp: “Vậy tại sao họ không sợ ạ?”
Chú Lâm trả lời: “Còn có một câu nói thế này, chưa đến Hoàng hà thì chưa cam lòng*.”
*不到黄河心不死:Có thể hiểu là chưa chết chưa sợ.
Đỗ Kiệt: “......Hai tên kia, tao nói cho bọn mày biết, cảnh sát tới rồi, tụi bay đều xong rồi.”
Tiêu Nhược Quang quay đầu nhìn chú Lâm hỏi: “Vì sao? Cháu cũng xong rồi sao? Cái gì gọi là xong rồi thế ạ?”
Chú Lâm nở một nụ cười thần bí nói với cậu nhóc: “Một lát nữa tiểu Quang sẽ biết cái gì gọi là xong rồi.”
Đỗ Kiệt: “.....”Tức!!!!!!
Xe cảnh sát dừng trước mặt Quý Huyền và nhóm người Đỗ Kiệt, xuống xe là 5 người mặc đồ màu xanh lá.
Nhìn đám người đang nằm lăn lê trên đất, vị cảnh sát đi đầu hỏi: “Sao lại thế này?”
Khi này Đỗ Kiệt vô cùng tức giậm, ông ta quát: “Đồng chí, anh ta đánh tụi tôi.”
Cảnh sát nhìn mấy ông giang hồ đang nằm liệt trên mặt đất, hỏi: “Ai bị đánh?”
Đỗ Kiệt: “......Cảnh sát, những người đang nằm đều là bị đánh.”
Cảnh sát không hề tin câu trả lời này, anh ấy nói: “Anh đang ăn vạ đấy à? Nhiều người như vậy mà không thể đánh nổi một người.”
Đỗ Kiệt: “......”
Cảnh sát nhìn Quý Huyền hỏi: “Anh nói thử xem?”
Quý Huyền nói: “Phòng vệ chính đáng.”
Cảnh sát lại đếm người nằm dưới đất: “Ồ ~, 16 người lận đó! Tiểu tử, không tệ, 16 người này do cậu đánh bại sao? Lợi hại lợi hại…..”
Nhìn bầu không khí hòa bình ở đối diện, Đỗ Kiệt mong manh yếu ớt nói: “Cảnh sát, không thể bởi vì ít người mà đánh nhau thành phòng vệ chính đáng được! Anh ta rõ ràng là phòng vệ quá đáng, chúng tôi đều bị anh ta đánh như thế này.”
Quý Huyền bình tĩnh nói tiếp: “Trên tay họ đều cầm vũ khí, nếu không làm như vậy thì tôi sẽ họ đánh chết mất.”
Cảnh sát tỏ vẻ lý giải vỗ vai anh nói: “Không dễ dàng mà!” Sau đó quay đầu nói với Đỗ Kiệt đang ngồi trên mặt đất: “Hôm qua cậu vừa mới vào đồn uống trà, nay lại quậy một trận rồi đấy, rảnh quá hả?”
Đang nói chuyện bỗng có hai xe dừng bên cạnh club, rồi mấy người đàn ông trông rất uy nghiêm đi xuống xe.
Đỗ Kiệt nhìn thoáng qua,ông ta thấy trong nhóm người mới xuống xe có đại úy Trương thì ngạc nhiên, sao đại úy Trương lại đến sớm hơn giờ hẹn.
Đại úy đang định đi đến nhà hàng, chắc là vì thấy bên đường có cảnh sát nên dừng lại đi qua xem thử.
“Sao lại thế này?”
Người cảnh sát đi đầu nghiêm túc nhìn đại úy Trương, đột nhiên nhận ra anh ta là ai, làm động tác chào quân đội: “Nhận được tin báo từ người dân nói rằng ở cửa club đêm quá đánh nhau ẩu đả.”
Đại úy Trương gật đầu, anh ta nhìn vào hiện trường thì thấy Đỗ Kiệt đang tận lực che dấu khuôn mặt sưng như mặt heo của mình.
“Đỗ tổng?” Đại úy Trương gọi thử.
Đỗ Kiệt sao không dám trả lời, nhanh chóng hô “A!” một tiếng, nói: “Đại úy Trương, ngài, ngài tới rồi. Tôi chưa kịp đón tiếp từ xa….”
“Cho nên lén đánh nhau ở đây?” Đại úy Trương hiển nhiên cũng không để ý, anh ta nghĩ hôm nay được người này mời ăn cơm thì cũng nên giúp một tí.
Người đàn ông tên Đỗ Kiệt này đã cố gắng hẹn anh ta nhiều lần, lúc trước anh ta mới đồng ý với phó thị trưởng, nể mặt ông ta nên mới đồng ý ăn cùng bữa cơm.
Nói đến phó thị trưởng, đại úy Trương quay đầu nhìn chiếc xe đỗ trước nhà hàng hải sản gần đó, bước ra khỏi xe là người đàn ông trung niên tóc trắng. Ông ta cũng chú ý đến nhóm người trước cổng club, sau đó có người tới thì thầm gì đó bên tai ông ta, ông ta liền chạy nhanh tới.
Vừa đến đây liền nói: “Đại úy Trương, không nghĩ cậu lại tới đây trước. Nghe nói hôm nay cậu nhận đội sớm nên vội vàng chạy tới. Xem ra lại tới trễ hơn.
Đại úy Trương cười bảo: “Tôi cũng vừa mới đến thôi, vừa mới đến thì thấy các đồng chí cảnh sát đang xử lý mọi chuyện bên đây nên tới xem thử. Không ngờ thấy được Đỗ tổng, ông xem, đang nằm ở kia kìa.”
Phó thị trường nhìn qua, Đỗ Kiệt vội nở nụ cười với ông ta, phó thị trưởng nhíu mày nói: “Sao lại bị đánh thành thế này? Không nhận ra Đỗ tổng của chúng ta luôn đấy.”
Đỗ Kiệt:”.....”
Phó thị trưởng muốn nói với mấy đồng chí là: “Xử lý công bằng.” nhưng miệng chưa phát ra tiếng thì nghe đại úy Trương kinh hô: “Lớp trưởng?”
Sau đó, mọi người,đặc biệt là Đỗ Kiệt, trơ mắt nhìn đại úy Trương đến bên cạnh Quý Huyền, vô cùng vui vẻ và ngạc nhiên nhìn Quý Huyền, hỏi: “Lớp trưởng,là anh thật sao?”
Quý Huyền nhíu mày nhìn người trước mắt, quả nhiên là anh chưa nhận ra đây là ai nhưng đại úy Trương thì vô cùng kích động.
“Em! Em nè! Trương Đại Hải nè! Hồi trước anh vẫn hay gọi em là Đại Hải đó, lúc đi hát karaoke mọi người đều thích em hát bài 《Đại dương》 đó.” Đại úy Trương còn nói càng kích động.
*Bài 《大海》do Trương Vũ Sinh phát hành năm 1992 (Theo baidu)
Lông mày Quý Huyền nhíu lại nhìn anh ta nói: "Nói tên là được rồi, nói nhiều vậy làm gì?"
“Vâng!” Trương Đại Hải theo phản xạ đáp lại.
Đỗ Kiệt đang nằm lẻ loi trên mặt đất: “....” Tâm hồn cây cải thìa của tôi, thật lạnh, lạnh làm sao.
“À, đúng rồi, lớp trưởng. Sao anh lại ở đây? Không phải anh là dân gốc thủ đô sao? Sao lại tới thành phố Cảnh Hồ vậy?” Đại úy Trương vô cùng vui vẻ! Suýt chút nữa là xoay hai vòng, anh ta nói: “Anh đến mà không gọi cho em một tiếng để em chiêu đãi anh một bữa.”
Sau đó anh ta chỉ vào nhà hàng hải sản ở phía xa: “Bên kia có quán ăn, lớp trưởng, em mời anh đi ăn hải nhé được không?”
Đại úy Trương sửng sốt, nhìn về phía hiện trường, sau đó nói: “Ách….lớp trưởng, bọn họ đều là bị anh đánh sao?”Quý Huyền nhìn anh ta: “Giờ mới nhận ra à?”
“Ha ha ha ha ha……” Đại úy Trương cười to: “Không phải vì em vui khi thấy lớp trưởng sao!”
Phó thị trưởng: “……”
Cảnh sát: “……”
Đỗ Kiệt: “……”
Đương nhiên, Đỗ Kiệt không thể chiếm được chỗ tốt trong vụ việc lần này, còn bị cảnh sát mang đi.
Quý Huyền bị đại úy Trương kéo đi ăn một chầu, đại úy Trương trong bữa ăn cứ vui vẻ như thằng ngốc vậy. Trên bàn ăn luôn nói: “Lúc trước nhờ lớp trưởng đề cử em, nếu không thì em cũng không có thành tựu như ngày hôm nay. Lúc nhà em gặp chuyện, cũng chính lớp trưởng đã đưa cho em toàn bộ tiền tiết kiệm của anh.”
Quý Huyền chỉ chăm chú gắp đồ ăn cho hai con, đối với lời nói của đại úy Trương, anh cũng không có cảm giác gì, chỉ nói: “Điều kiện cho phép.”
Đại úy Trương lập tức kể cho cấp dưới hoàn cảnh nhà anh ta khi xưa và Quý Huyền đã giúp đỡ như thế nào.
Sau đó liền nói: “Em mời lớp trưởng một ly, anh vĩnh viễn là ân nhân của em.”
Quý Huyền: “......”
Kết quả là, mỗi khi đại úy Trương kích động là lại gào lên: “Em kính lớp trưởng một ly….”
Vì thế cứ hết ly rượu này đến ly rượu khác được mời.
Quý Huyền cứ uống một ly lại một ly, cuối cùng Quý Huyền phải mắng một trận, Trương Đại Hải mới thôi.
Sau đó, Quý Huyền váng cả đầu nằm trong xe được chú Lâm chở về, về đến nhà đã là 12h đêm. Cả hai đứa nhỏ cũng ngủ cả rồi, Quý Huyền mở cửa,bật đèn thì thấy Tiêu Vũ đang ngồi ở ghế sofa.
Cô mặc chiếc váy ngủ màu trắng, yên lặng ngồi trên ghế, mặt không cảm xúc nhìn Quý Huyền: “Đây là trốn học một ngày mà anh nói?”
Quý Huyền: “......” Thật đáng sợ! Ai đó tóc rối bù với khuôn mặt vô cảm đang ngồi ở ghế sofa kìa.
(Trương Đại Hải và Quý Huyền bằng tuổi nhưng Trương Đại Hải tôn kính Quý Huyền nên editor để anh ta xưng là em với Quý Huyền)