"Khụ khụ......Đừng có tụ năm tụ bảy tám chuyện nữa,có việc gì thì đi ra ngoài nói." Thái Quân ho hai tiếng, nói với Chung Giai Hách.
Chung Giai Hách đang bị nghẹn lời, nghe Thái Quân nói vậy thì nói với Bối Tuệ: "À....Hai người ra ngoài nói chuyện đi, tôi đi trước nhé..."
Bối Tuệ cố nén cảm giác khinh thường với Chung Giai Hách, nói: "Ừ,tôi biết rồi."
Rõ ràng cô ta có tài năng hơn Chung Giai Hách, đẹp hơn Chung Giai Hách, là hoa hậu giảng đường nổi tiếng khắp trường, nhưng như thế thì sao?
Thành tích của Chung Giai Hách rất bình thường, nhan sắc cũng không phải hạng nhất nhưng ai ngờ được cô ta lại có tiếng tăm trong giới giải trí chứ!! Bối Tuệ cô cũng từng ký với hai công ty giải trí nhưng tất cả đều bị kết thúc trong thất bại.
Mãi cho đến ngày kỷ niệm thành lập trường, bên ban giám hiệu mời Chung Giai Hách thì cơ hội của cô ta mới tới. Sau khi hai người gặp mặt, kẻ sĩ diện Chung Giai Hách đã hứa hẹn sẽ cho cô ta một cơ hội để vào giới giải trí.
Tuy rằng về sau Chung Giai Hách cũng không đả động gì, thế nhưng Bối Tuệ lại cắn chết không buông, không việc gì thì cứ gọi điện hỏi, cuối cùng đến tháng 12 mới bắt được cơ hội này.
Tuy chỉ là vai thế thân,nhưng Bối Tuệ tin rằng, bằng năng lực của mình, cô ta nhất định sẽ nhanh chóng trở thành trở thành một ngôi sao sáng trong giới giải trí.
Tiêu Vũ nhướng mày nói: "Tôi không đi đâu!"
Thái Quân không vui nói: "Tiểu thư, tôi nói cho cô biết, tôi có thể kiện hành vi này của cô đấy."
Tiêu Vũ nở nụ cười xấu xa trên khuôn mặt baby trẻ trung của mình hỏi: "Sao ông biết được hành vi của tôi là trái pháp luật chứ?"
Thái Quân: "......" A A A A A!!!! Cô nàng mặt baby này rõ ràng là thiếu đòn đây mà! Nếu cô không phải là phụ nữ thì tôi không ngại đánh nhau với cô đâu đó!!!!!!!
Tay áo của Thái Quân thậm chí đã được cuộn lên.
Tiêu Vũ học theo Quý Huyền sờ cổ tay áo nói: "Thái đạo, xin lỗi, nói gì thì nói chúng ta cũng có thể coi là đồng nghiệp đấy."
Thái Quân: "......" Chết mẹ, tự nhiên có linh cảm không lành.
Tiêu Vũ cười: "Chúng ta đều có chung một ông chủ, đuổi tôi ra ngoài không phải là một điều hay nhỉ?"
Thái Quân sửng sốt, nuốt nước miếng: "Cô....cô không phải không làm cho Quý thị sao?"
Tiêu Vũ nở một nụ cười ái muội trả lời: "Đúng vậy! Nhưng Thái đạo đã nghe qua từ này chưa? Gọi là làm, thời, vụ!
*Làm thời vụ (Đánh lâm công - 打临工) = làm việc bán thời gian: Không có hợp đồng cố định và không có giờ làm việc cố định. Tiền công được trả theo thời gian.
Thái Quân cười khổ, hỏi trong vô vọng: "Cho hỏi, vậy sếp của cô là..."
"Ha ha ha ha ha......" Tiêu Vũ cười lớn, lôi kéo Thái Quân nói: "Cứ bình tĩnh đi nào, ông chủ tôi cũng họ Quý, trùng hợp không? Cùng họ với ông chủ ông luôn ấy, há há há há..."
Thái Quân hơi ngạc nhiên cùng vui mừng: "Thật tình cờ sao, tôi tên là Thái Quân."
Tiêu Vũ bắt tay ông, Thái Quân tiếp tục nói: "Mời ngồi, tôi muốn hỏi cô đến đây là vì...."Tiêu Vũ lấy cái ghế dựa rồi ngồi xuống nói: "Chắc mọi người đã đoán được!"
Trịnh Trí Mẫn và Vinh Triết Phương trao đổi bằng ánh mắt, rồi Trịnh Trí Mẫn mở miệng hỏi: "Có phải vì việc chúng tôi đã xin thêm đầu tư ngày hôm qua không?"
Tiêu Vũ nở nụ cười đầy thâm thúy nói: "Tại sao mọi người không hỏi.......người ký đơn?"
"Hả?" Ba người đối diện sửng sốt thì thấy cửa phòng được mở ra, Quý Huyền yên lặng đứng ngoài cửa, Tiêu Vũ lắc tay với Thái Quân rồi tung tăng tung tẻ đi ra khỏi phòng, lúc đi đến cửa thì nói với Quý Huyền: "Đừng quên tiền lương đấy nhé!"
Quý Huyền: "......"
Khi Tiêu Vũ đi ra khỏi phòng thì Phí Vũ Đồng, Từ Hạo Thiên cùng Phú Tuệ, David Joe vừa đi vào đoàn phim.
Quản lý đoàn phim thấy vậy thì nhíu mày đi lên ngăn cản, may mà Từ Hạo Thiên có thẻ nhân viên của Quý thị, nói là đi vào tìm Quý Huyền nên cả nhóm được qua cửa.
Đạo diễn không có mặt, mọi người đều nghỉ ngơi.
Lúc Tiêu Vũ đi ra thì gặp Bối Tuệ và Chung Giai Hách đang tám chuyện với nhau. Thấy Tiêu Vũ đi ra, Bối Tuệ vội đi tới, bộ dáng lấy lòng theo vô thức: "Tiêu Vũ."
Tiêu Vũ thật ra cũng không hiểu lắm, nói mối quan hệ giữa nguyên chủ và Bối Tuệ thì nếu sử dụng biện pháp nói giảm nói tránh thì gọi là đối thủ,còn nói thật là giẫm đạp lên nhau mà sống.
Bởi vì Bối Tuệ vừa có tiền vừa có nhan sắc lại còn có tài năng thế nhưng lại bị nguyên thân - người có người cha nổi tiếng trấn áp, nhất là tài năng của nguyên thân rất bình thường, nhan sắc cũng vậy. Về sau lại nghe nói cha Tiêu đã qua đời, bây giờ phải đi ăn nhờ ở đậu, bị một người như vậy đè đầu cưỡi cổ lâu như vậy, liệu Bối Tuệ vui không?
Đương nhiên là không rồi!
Loading...
Cho nên, Bối Tuệ rất thích dìm nguyên thân, dìm mọi lúc có thể. Mà với tính cách cứng đầu cứng cổ của mình, sao nguyên thân có thể để mình chịu thiệt được, vì vậy nguyên thân phản kích không nề hà.
Tranh đấu gay gắt, mày tiến tao lui, tung mọi tuyệt chiêu.... rồi dần dần mối quan hệ giữa hai người họ có thể tóm gọn trong 4 chữ: Như - nước - với - lửa!
Khi nguyên thân xảy ra chuyện, người vui đầu tiên là Bối Tuệ.
Vì vậy khi thấy Bối Tuệ mặt dày đi tới chào hỏi, Tiêu Vũ vô cùng kinh ngạc, cái cô Tuệ này, mặt cô dày bao nhiêu zem* thế?
*Đơn vị đo độ dày của tôn.
"Tiêu Vũ, hiện tại cậu đang làm ở Quý thị a?" Bối Tuệ nở nụ cười hiền dịu.
Tục ngữ có câu, duỗi tay không đánh người cười. Bối Tuệ chính là ôm suy nghĩ đó nên nụ cười của cô ta càng sáng chói hơn.
Tiêu Vũ: ".....Không đâu! Tôi chỉ làm thời vụ thôi."
Bối Tuệ tin không? Câu trả lời là không.
Cô ta tiếp tục hỏi: "Cậu có tiền như vậy, bức ảnh đó có phải là chụp ở Quý gia phải không?"
Tiêu Vũ: "......" Con mẻ Bối Tuệ này, nhân cách chẳng ra gì mà có cái mồm rất linh, nói cái nào trúng cái đó.
"Hi hi, tớ đoán đúng rồi nhỉ!" Bối Tuệ lại lộ ra biểu tình "tôi hiểu mà, tôi hiểu lắm", tiếp tục nói: "Cậu có thể hỏi giùm tớ xem gần đây Quý thị có muốn kí hợp đồng với ai không? Sắp tới tớ muốn phát triển ở ngành giải trí."
"Xin lỗi! Không rảnh." Tiêu Vũ xua tay rồi quay người, đi tới nhóm Phí Vũ Đồng.
Bối Tuệ vội túm lấy Tiêu Vũ: "Thật sử không thể hỏi giùm sao? Dù gì chúng ta cũng là bạn cùng khóa cùng ngành cùng trường mà?"
Tiêu Vũ rút tay, nhìn cô ta một cách cạn lời: "Bối Tuệ, Bối tiểu thư, não cô có chức năng xóa tự động hay sao vậy? Hồi trước cô đã tung tin đồn tôi là Tuesday ở trường đấy"
Nguyên thân đã từng xin bảo lưu một năm, mà cái cô Bối Tuệ này lại có một thiên phú trời sinh đó là, nói bậy hai cái, trúng một cái.
Khi nguyên thân nghỉ bảo lưu, Bối Tuệ là người đầu tiên lan truyền tin đồn cô ấy là kẻ thứ ba,nghỉ học để đi sinh con cho người ta. Không bao lâu sau, có người đã chụp được cảnh nguyên thân ở khoa phụ sản với một người đàn ông mặc quân phục.
Tin tức sốt xình xịch này đã lan truyền khắp trường, ai ai cũng bàn tán về nó. Nhưng vào một ngày đẹp trời nọ, nó đã biến mất.
Lúc đó Bối Tuệ đó đã cho rằng, nhân tình của Tiêu Vũ đã ra tay.
Từ góc độ khác mà nói, Bối Tuệ thật sự có tố chất làm thầy bói. Đúng là nguyên thân xin bảo lưu để sinh con, cũng thật sự hẹn hò với người ta. Về sau cũng chính Quý huyền đã ra tay đè tin tức chứ không phải đứng ra giải thích. Lý do là vì khi đó nguyên thân không muốn người ta biết mình kết hôn rồi sinh con sớm như vậy.
Vì vậy Quý Huyền đã sử dụng cách lấy đè tin tức xuống để kết thúc sự việc.
"Tớ tung tin đồn cũng đâu có đăng theo bằng chứng, còn cậu, không phải cậu đã up ảnh tớ đi quán bar, đi thuê phòng với người ta lên mạng sao? Cậu còn giận tớ à?"
Tiêu Vũ: "......" Ừ thì...Quý Huyền không đứng ra giải thích nhưng anh cũng không bỏ qua những người đã tham gia vào việc phán tán tin đồn.
"Ai nha, không phải có câu không đánh không quen nhau sao! Cậu nói vài câu về tớ trước mặt ông chủ Quý thị là được rồi!" Bối Tuệ nói.
Cơ mà đánh chết cô ta cũng không ngờ tới, người làm cho cô ta không thể ngẩng cao đầu ở trường trong suốt thời gian dài chính là người cô ta muốn gặp - Quý Huyền.
Thấy Tiêu Vũ không hề có động thái gì, Bối Tuệ bèn uy hiếp: "Nếu cô không chịu giới thiệu thì tôi cũng không biết tôi sẽ nói cái gì với ông chủ Quý thị đâu."
Tiêu Vũ nở nụ cười giả không thể giả hơn nói: "Sao cũng được."
Nhìn bóng lưng của Tiêu Vũ, Bối Tuệ nghiến răng ken két, thầm chửi rủa trong lòng. Khi Quý Huyền đi ra, cô ta liếc nhìn Tiêu Vũ. Sau đó đứng ở chỗ mà Quý Huyền nhất định sẽ phải đi qua vuốt vuốt tóc.
Đáng tiếc thay, hành vi này của cô ta vô dụng.
Khi thấy Quý Huyền đã đi qua mình, Bối Tuệ vội chạy tới nắm lấy anh.
Kết quả là cô ta còn chưa đụng đến vạt áo thì tay đã bị chộp lấy,cả người bị quăng xuống đất.
Mà người quăng cô ta - Quý Huyên, khi nhìn thấy Bối Tuệ ngồi trên đất rên hừ hừ,thì sững sờ, anh nhăn mặt hỏi: "Cô là ai? Tự nhiên tới gần tôi làm gì?"
Bối Tuệ đau nói không nên lời, tay đỡ eo, ngoài trừ mấy từ ui chao hừ hừ, miệng không thể nói thêm từ nào khác.
Miệng Tiêu Vũ há to hình chữ O, Quý Huyền nhìn khuôn mặt khiếp sợ của Tiêu Vũ vội nói: "Anh không phải....là cô ta đột nhiên tới gần anh, anh theo phản xạ...." Nói đi nói lại, cuối cùng Quý Huyền cũng không biết giải thích như thế nào, suy nghĩ nửa ngày cuối cùng chốt được một câu: "Anh không đánh phụ nữ."
Tiêu Vũ cúi đầu nhìn Bối Tuệ rồi lại ngước đầu nhìn Quý Huyền, chân lùi về một bước.
Quý Huyền: "....." Gân xanh trên đầu anh giật giật nói: "Anh không đánh phụ nữ."
Tiêu Vũ lại cúi đầu nhìn Bối Tuệ, rồi lại ngẩng đầu nhìn Quý Huyền, chân lại lùi thêm một bước.
Quý Huyền: "Em thử bước một bước nữa xem."
Tiêu Vũ nghe là biết cô nên dừng trò đùa này thôi. cô cười há há há há đi lên vỗ vai Quý Huyền nói: "Em đùa tí thôi, em biết đây là phản xạ của anh mà, anh thấy em có bao giờ ôm anh từ phía sau không. Em đã sớm biết nếu nhào qua ôm anh từ phía sau sẽ có kết quả này mà, há há há há há."
Quý Huyền: "....Không đâu, anh sẽ không làm vậy với người nhà."
Tiêu Vũ xoa cằm nói: "Nghe hợp lý phết, nếu không thì không biết Tiểu Du bị anh ném ra bao nhiêu lần rồi."
Quý Huyền: "......"
"Ách....." Từ Hạo Thiên nhìn mỹ nhân nhăn mày miệng méo ngồi trên mặt đất nói: "Có phải mọi người nên nâng người trước nhỉ?"
Quý Huyền ghét bỏ nhíu mày: "Tiểu Từ, cậu lại nâng người ta dậy đi."
"Hả?" Từ Hạo Thiên sửng sốt, quay đầu nhìn Phí Vũ Đồng rồi nhìn Quý Huyền nói: "Em....em hiện tại không tiện đâu."
Phú Tuệ và David Joe cũng đi tới, Phú Tuệ mở miệng hỏi: "Có việc gì vậy."
Khi thấy cô gái ngồi trên mặt đất, nghẹn lời hỏi: "Cô ấy có việc gì sao?"
David Joe cũng quan tâm: "Cô này là ai thế?"
Tiêu Vũ trầm ngâm một hồi rồi nghiêm túc đáp lại: "Chị không biết."
Bối Tuệ: "....." Muốn chửi thề!!!
David Joe lại tiếp tục quan tâm: "Cô ấy không sao chứ?"
Tiêu Vũ nghĩ nghĩ ròi nói: "Chị nghĩ cô ta không có sứt nẻ gì cả."
Bối Tuệ: "....."
David Joe khiếp sợ nhìn Tiêu Vũ: "Chị hiểu tôi nói gì à?"
Tiêu Vũ vui vẻ lại xoa cằm: "Tiếng Anh cũng đâu khó khăn gì!" Đặc biệt là mấy câu đối thoại đơn giản này, chỉ cần khả năng nghe của nguyên thân là đủ.
Quý Huyền: "......"
Bị nhóm sáu người vây quanh bàn tán, Bối Tuệ có cảm giác eo mình càng đau hơn nữa, mà Thái đạo từ phòng riêng đi ra thấy Quý Huyền chưa đi thì vui vẻ đi tới bắt chuyện. Sau đó ông thấy nhóm người vây quanh cái gì đó thì thắc mắc: "Quý tổng, ngài có việc...."
Quý Huyền chột dạ nói: "Không có gì."
Thái Quân đi thêm mấy bước thì gào lên: "Thế thân piano của tôi!!!"
Tiêu Vũ lập tức chỉ vào David Joe: "Cậu ta biết đánh đàn piano, để cậu ta thế vào."
David Joe mỉm cười chấm hỏi: "????"
Bối Tuệ: "....." Con mẹ mày, đó là cơ hội mà bà đây trăm công ngàn sức mới lấy được!!!!
Vì vậy Bối Tuệ kiên cường đứng dậy, run rẩy nói với Thái Quân: "Thái đạo, tôi không sao."
Thái Quân nhìn đôi tay run rẩy của cô ta nói: "Tôi thấy cô có sao đấy."
Quý Huyền khụ một tiếng nói: "Đổi thế thân khác đi."
Thái Quân nghẹn lời nói: "Đổi người thì dễ thôi, nhưng vấn đề là tôi chỉ thuê khu vực này trong hôm nay, nếu bây giờ tìm người khác thì không chỉ mất chi phí thuê hôm nay mà không biết là bên chủ có cho thuê nữa không. Với lại nếu thuê lại thì chúng tôi lại phải cực khổ mang máy móc ra đây một lần nữa. Cứ giữ nguyên bây giờ sẽ có lợi hơn....."
Quý Huyền nhíu mày: "Phiền phức vậy sao?" Anh vốn đưa Tiêu Vũ tới đây chơi thôi chứ cũng không có ý nhúng tay vào việc của đoàn phim. Nhưng anh cũng không nghĩ tới mọi việc sẽ rắc rối như này.
Bối Tuệ thực sự sợ bị đổi, không còn ý định tìm đường chết nữa, vội đứng dậy đi tới chỗ Thái Quân: "Thái đạo, tôi thật sự không sao,không tin thì tôi cho ông nghe thử."
Bởi vì đang trong giờ giải lao,diễn viên đều ngồi cùng một bên đọc kịch bản, nghe thấy ồn ào thì dồn sự chú ý phía bên đạo diễn.
Bản thân Tiêu Vũ đã là một minh tinh nên không có suy nghĩ đu idol gì cả còn Quý Huyền thì khỏi nói.
Mà ba người còn lại đều là dân piano, một lòng một dạ với cây đàn 88 phím cho nên cũng không có hứng thú gì với giới giải trí.
Trạch nam duy nhất - Từ Hạo Thiên thì bởi vì trước kia quá nghèo, lúc mới ra thôn thì đã được Quý thị nhận làm, bây giờ thì đã có crush cho nên cũng không có hứng thú luôn.
Cho nên cả nhóm người đều không quan tâm đến nhóm minh tinh mà lại đi nghiên cứu cô thế thân.
Họ chỉ thấy cô nào đó bị tổng tài Quý thị vật một đòn qua vai nhưng vẫn nén đau kiên cường đứng dậy, xoa eo khập khiễng đi tới cây đàn piano.
Sau đó thấy cô ta ngồi vào ghế, ngay lập tức, từ minh tinh đến người quản lý hay nhân viên đạo cụ chuyên nghiệp, mặt ai cũng xanh như tàu lá chuối nhìn Bối Tuệ.
A A A A A!! Không thể nghe nữa đâu, mẹ nó nghe xong khúc đàn ma quỷ sáng nay là người đau quằn quại!!!!
Kết quả, khi Bối Tuệ nghiêm túc đánh đàn, mọi người mới phát hiện,tiếng đàn cô thế thân khác hẳn, đây mới là có thực lực này!!
Giai điệu nhẹ nhàng, uyển chuyển lại xinh đẹp vang khắp phim trường,làm cho người ta có cảm giác như đang trong đại dương âm nhạc.
Tiêu Vũ hỏi Phí Vũ Đồng: "Thấy thế nào?"
Phí Vũ Đồng nhắm mắt cảm nhận nói: "Rất hay,em chưa thấy cô ấy mắc lỗi nào."
Tiêu Vũ vỗ vai cô ấy: "Cảm nhận cẩn thận, người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo. Bản thân em là một nghệ sĩ piano, hơn nữa sắp tiến lên nghệ sĩ piano quốc tế, đây là một bài kiểm tra."
Vì thế Phí Vũ Đồng càng nghiêm túc nghe, cảm nhận tiếng đàn mềm mại kia, dần dần Phí Vũ Đồng nhíu mày: "Em cảm thấy, giống như người máy đang đánh đàn vậy."
Tiêu Vũ tặng cô học trò ánh mắt khen thưởng, rồi nhìn về phía bên kia nói: "Học piano ấy hả, ai cũng sẽ có một ranh giới cần phải vượt qua, đó là từ kỹ thuật phát triển thành biểu đạt cảm xúc bài nhạc."
Tiêu Vũ nhìn Bối Tuệ đang nhăn mày vì đau đớn nói: "Piano có tổng cộng 10 cấp độ, mà 10 cấp độ này, bất kì ai có thiên phú đều có thể đạt được lúc 12-13 tuổi. Hoặc nói như thế này,các kì thi lên cấp chủ yếu là bài kiểm tra xem thử em có bất kì lỗi cầm kỹ nào không, nói cách khác, chỉ cần nguyện ý, trước mỗi kì thi cấp độ đều chuẩn bị đầy đủ thì hầu như ai cũng có thể đỗ."
Tiêu Vũ lấy cầm phổ trên tay Phí Vũ Đồng nói: "Nhưng mà, piano là một loại nhạc cụ thể hiện cảm xúc. Thiên tài piano Chopin, người chỉ cần đánh đàn là người nghe có thế cảm nhận được thời kỳ chiến tranh loạn lạc, nỗi đau đáu khi xa quê, niềm hy vọng về một quốc gia thịnh vượng. Cho nên,khi nào em đạt được cấp độ piano cao nhất, con đường piano của em mới bắt đầu. Khi nghe Kiều (Joe) đánh đàn sáng nay, em cảm thấy nó thế nào?"
Phí Vũ Đồng nghiêm túc nhớ lại rồi trả lời: "Em cảm thấy âm thanh rất ngọt ngào...." Bản thân Phí Vũ Đồng cũng cảm thấy kì lạ, rõ ràng bài đàn đó nói về người đàn ông tòng quân ra chiến trường mà?
Tiêu Vũ cười: "Đúng là mang cảm giác ngọt ngào, Kiều là một nghệ sĩ piano rất lợi hại, tuy rằng cậu ta không có truyền tải đúng cảm xúc của bài hát nhưng cậu ta đã truyền tải cảm xúc của mình khi đó thông qua cây đàn piano, làm cho người nghe có thể cảm nhận được. Hiểu chưa? Vũ Đồng, mục tiêu của em không chỉ đơn giản là nâng cao cầm kỹ, mà trở thành nghệ sĩ piano giống Kiều mới là con đường cuối cùng em phải đi."
Phí Vũ Đồng gật đầu, Tiêu Vũ lại thở dài nói với cô ấy: "Cô ta trước kia là hoa hậu giảng đường ở trường cô, luôn nắm vị trí đứng đầu trong khoa, được mọi người phong thành nữ thần. Tuy nhiên,sau khi tốt nghiệp, cô ta dường như đã vứt bỏ piano, à, nghe nói hiện tại cô ta đang làm cô giáo, chỉ có thể nói, cầm kỹ của cô ta không chỉ ngừng phát triển mà còn có khả năng sẽ bị thụt lùi."
Phú Tuệ đứng đằng sau hai cô trò, khoanh tay trước ngực nghe Bối Tuệ đánh đàn nói: "Ngành piano cũng không khác gì các ngành khác, không tiến....ắt sẽ lui."
Hiện tại tâm trạng của Bối Tuệ đang loạn cào cào, bởi vì bị thương nên khuỷu tay cứng ngắc làm cho việc đánh đàn rất gian nan, đã thế cô ta còn không tập trung vào đàn.
Vai thế thân này chính là bước tiến đầu tiên vào giới giải trí của Bối Tuệ, cô ta rất coi trọng nó. Vì vậy lúc đánh đàn cô ta cũng căng tai ra mà nghe phản ứng của mọi người, dù sao thì đây là khúc nhạc cô ta đã thuộc làu làu, nhắm mắt cũng có thể đánh hoàn chỉnh.
Ngay từ đầu có không ít lời khen, cơ mà Bối Tuệ chưa kịp đắc ý thì lại nghe cuộc đối thoại của nhóm Tiêu Vũ rồi lại nghe bà chị nào đó vả mặt với câu "Không tiến ắt sẽ lui".
Bối Tuệ sôi máu! Đàn chưa hết bài đã dừng lại chỉ vào Tiêu Vũ gào lên: "Cô đừng có mà nói phét! Cái gì mà không có cảm xúc? Cảm xúc của tôi...." Bối Tuệ vừa nói vừa dùng sức ấn hai phím đàn.
Tiêu Vũ: "......" Cô nhìn Bối Tuệ một cái rồi quay sang nói với Phí Vũ Đồng: "Đừng có học theo cô ta. đàn có nửa bài đã đứng dậy chửi người khác, tin được không."
Phí Vũ Đồng: "....Vâng."
"A A A A A A,Tiêu Vũ, cô có ý gì? Cô tới đây đàn thử? Cô đàn được không? Cô nhìn thành tích của mình rồi nhìn tôi này? Ngay cả quãng tám tăng trong bài《Hoa dại》*cô còn không đánh được! Rồi còn nhớ buổi buổi diễn của cô trong ngày thành lập trường không? Cả bài đều sai nhịp! Sai! Nhịp!"
*Quãng 8 tăng (A8) là quãng 8 có cao độ cách nhau 6 cung và nửa cung (tức 13 nửa cung).
*Chỗ này cv lẫn raw đều không có dấu ngoặc kép. Sau khi tra đủ thứ thì editor nghĩ tác giả nói đến bài 《 Les Fleurs Sauvages》,bài đàn nổi tiếng ở bên Trung (bản thân tác giả cũng nổi bên Trung luôn) Đây là một bài nhạc buồn, khi đánh bài bài này, ở đoạn đầu bạn phải đánh nhẹ nhàng chầm chậm để tạo cảm giác ưu buồn, rồi đến quãng tám thì bạn phải đánh tăng cường độ đánh lên phải làm cho âm thanh rõ ràng hơn so với đoạn đầu.
Quý Huyền: "......"
Phí Vũ Đồng: "......"
Phú Tuệ: "......"
Phí Vũ Đồng không thể tin được quay đầu hỏi Tiêu Vũ: "Cô Tiêu..."
Tiêu Vũ hoàn toàn không để ý đến việc mình bị bốc phốt, ngược lại cô còn rất vui vẻ nói: "Thế thì sao? Bây giờ tôi vẫn không đánh được quãng tám đấy, nhưng mà Quý thị vẫn thuê tôi."
Tiêu Vũ khá thích đâm chọt nỗi đau của người khác, nói một câu thôi là đã hạ được Bối Tuệ rồi, mà cô còn nói thêm: "Lương của tôi cao hơn cô nhiều!"
Bối Tuệ: "......"
Quý Huyền: ".....Em bớt nói hai câu đi!" Ngày nào cũng nằm ườn trên sofa ăn đồ vặt xem TV chứ làm cái gì mà làm?
Bối Tuệ tức giận: "Ha....Tôi không thèm cãi lý với cô, cô tới đây đàn đi!"
Tiêu Vũ vừa đi vừa xoắn tay áo nói: "Được thôi, tiện thể trả thù vụ cô vu oan giá họa tôi hồi xưa. Nhân dịp dạy cho cô biết thế nào là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây."
* Sông Hoàng Hà sẽ đổi hướng sau 30 năm. Câu này có nghĩa sự đời thay đổi.
Bối Tuệ đứng sang một bên, Phú Tuệ thì đỡ trán: "Cô ấy lại đấu solo rồi."
Tiêu Vũ ngồi vào ghế, tay để lên bàn phím trắng đen nói: "Để tôi đánh đoạn đầu《Hoa dại》cho cô nghe." Nói xong, những ngón tay của Tiêu Vũ bắt đầu di chuyển. 《Hoa dại》là một khúc nhạc buồn nhưng Tiêu Vũ lại biến nó thành một đoạn nhạc vui vẻ lạ kì, mà đặc biệt là giai điệu của 《Hoa dại》không thay đổi.
Tiêu Vũ đánh xong, cười toe toét với Bối Tuệ: "Thế nào?" Rồi quay sang Phí Vũ Đồng nói: "Là một nghệ sĩ piano, thì tùy cơ ứng biến là một cách để thể hiện tài năng."
Sau đó, Tiêu Vũ bắt đầu thả lỏng cơ thể, tay múa trên những phím đàn đen trắng, những âm thanh vui nhộn lan khắp nơi, làm cho tâm trạng của mọi người trở nên vui vẻ hơn.Sự khác biệt giữa bài đàn Bối Tuệ với Tiêu Vũ là bài đàn của cô ta mọi người nghĩ bài đàn này rất dễ nghe, còn Tiêu Vũ thì làm cho người nghe vui vẻ, nói cách khác, bài đàn của Tiêu Vũ đã truyền tải niềm vui đến với người nghe.
Bối Tuệ tái mét đứng một bên nghe Tiêu Vũ đàn, khi kết thúc bài đàn, Tiêu Vũ mới nhướn mày nhìn Bối Tuệ.
Tiêu Vũ đứng dậy, khom lưng bốn phía, hoàn thành mọi việc.
Tại sao lại nói hành vi của David Joe là hủy diệt cùng đả kích Tiểu Tinh? Bởi vì chênh lệch quá lớn. Mặc dù tình huống hiện tại giữa Bối Tuệ và Tiêu Vũ không giống nhưng cũng cùng một loại.
Trình độ piano của Tiêu Vũ như thế nào, không chỉ Bối Tuệ mà cả nhạc viện đều biết. Rốt cuộc, thì chưa có ai đánh sai nhịp cả bài trong ngày thành lập trường bao giờ.
Nhưng một Tiêu Vũ từng đánh sai nhịp cả bài nay lại có thể đánh gục thủ khoa của trường - Bối Tuệ. Chiêu đả kích này không hề nhẹ.
Tuy rằng sẽ không hình thành ngọn núi cản trở trong lòng như Tiểu Tinh nhưng chiêu phản kích của Tiêu Vũ giống như một cái tát vào mặt Bối Tuệ, thậm chí còn mang lại cảm giác xấu hổ cho cô ta.
Vì thế, Bối Tuệ chỉ vào bà chị nói: "Cô,cô biểu tình của cô là ý gì? Tôi không nghĩ mình đã thua!"
Phú Tuệ thu hồi biểu cảm thương hại, sau đó nghe Bối Tuệ nói: "Cô..cô biết gì về piano chứ?"
Tiêu Vũ buồn cười nói: "Cô ấy họ Phú...."
Bối Tuệ: "....."
Là một học sinh piano, không ai không biết đến Phú Tuệ, nhưng vì hôm nay Phú Tuệ ăn mặc quá tùy tiện nên Bối Tuệ không nhận ra cô ấy. Vừa nghe bà chị lạ mặt này họ Phú, Bối Tuệ tự nhiên có linh cảm không lành, cô ta nhìn thẳng vào Phú Tuệ.
Tiêu Vũ bình tĩnh nói: "Tên Tuệ. À, cùng tên với cô đấy, tình cờ làm sao! Nghe nói cô rất ngưỡng mộ cô ấy."
Bối Tuệ: "......"
Tiêu Vũ nói thêm: "Cái tật cứ thích chọn quả hồng mềm mà bóp của cô đó, liệu mà sửa đi."
Bối Tuệ quay đầu nhìn người bên cạnh Phú Tuệ, Tiêu Vũ vẫn bình tĩnh giới thiệu: "Cậu ta là David Joe, là quán quân cuộc thi piano Chopin năm nay."
Bối Tuệ: "......"
Bối Tuệ nhìn Phí Vũ Đồng, Tiêu Vũ không ngần ngại khoe: "Học trò của tôi, chuẩn bị thi lên cấp 10, trình độ hiện tại của cô cũng không khác gì học trò của tôi đâu."
Bối Tuệ tuyệt vọng nhìn Từ Hạo Thiên, Tiêu Vũ nói luôn: "Tài xế Quý tổng, là tài xế riêng của ái nữ Quý tổng,lái xe được 4 năm rồi."
Bối Tuệ nghệch mặt nhìn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ cười khì khì nói: "Có phải nhận ra rằng, không có quả hồng mềm nào cho cô bóp đúng không?"
Bối Tuệ: ".....Không phải, tôi không có." Nhóm người này dựa vào cái gì mà đi bắt nạt người khác? Bối Tuệ khóc chút chít trong lòng.