"Đi thôi." Tiêu Vũ nói đi là đi, lấy gậy ở sofa, kéo chị Vương ra ngoài.
Qúy gia có hai người tài xế, bình thường thì một người đưa Qúy Huyền đi làm, một người đưa Qúy Du đi học. Nhưng hai hôm nay, Qúy Huyền đều tự mình đưa hai đứa con đi học cho nên tránh được việc Tiêu Vũ muốn ra ngoài nhưng không có người chở cô đi.
Tài xế của Qúy Huyền là một người đàn ông trung niên họ Lâm, năm nay tầm 40 tuổi. Người còn lại họ Từ, tên Từ Hạo Thiên, một sinh viên sắp tốt nghiệp. Bạn không đọc sai đâu, một sinh viên sắp tốt nghiệp đại học.
Khi Qúy Du chuẩn bị đi học nhà trẻ, Qúy Huyền đã chuẩn bị cho cô nhóc một người tài xế lớn tuổi có kinh nghiệm lâu năm.
Tuy nhiên Qúy Du lại không thích người tài xế lớn tuổi như chú Lâm, cô nhóc đòi cha mình tuyển người khác. Kết quả là, có một nhóm người tới phỏng vấn từ người lái taxi, đến người thất nghiệp đang ở nhà tìm việc, đủ loại người. Phỏng vấn là do Qúy Huyền và Qúy Du làm, lý do rất đơn giản, vì Qúy Du đã nói: "Lái xe cho con thì phải là người con thích."
Qúy Huyền không có ý kiến gì, cho nên Qúy Du liền đi theo Qúy Huyền làm tiểu tổng tài bá đạo chọn tài xế.
Mà Từ Hạo Thiên chính là một trong những người đến phỏng vấn, anh chàng vốn là không cẩn thận đến buổi phỏng vấn này,rốt cuộc thì, khi đó cậu ấy mới vào đại học, đâu có định tìm công việc toàn thời gian.
Cậu chỉ là tìm trên mạng mấy công việc bán thời gian rồi gửi sơ yếu lý lịch của mình.Hai ngày sau, cậu nhận được thư mời phỏng vấn của Qúy thị. Khi đứng trước tòa cao ốc của Qúy thị, mặt không khác gì bức tranh gào thét cả.
Ôi thần linh ơi! Cậu mới từ trong rừng rú ra tới đây vì cái gì? Vì trở thành sinh viên, vì ở cái đô thị phồn hoa này mà có thể làm việc trong công ty lớn như vậy đó!! Cậu được ngôi sao kim cương nào chiếu cố hay sao mà mới ngày đầu tiên vào đại học đã tới được công ty lớn rồi?
Người phỏng vấn cậu chính là một người đàn ông và một loli siêu cute, loli thấy cậu thì hơi ngạc nhiên một chút, nói: "Trẻ tuổi, cha, người này còn trẻ này."
Cậu nhớ lúc ấy mặt ông chủ còn đen hơn cả bao công, nhìn chằm chằm cậu làm lông tóc của cậu dựng cả lên.Từ Hạo Thiên giới thiệu bản thân mình một chút, đồng thời cũng nói rằng mình đến nhầm nơi phỏng vấn. Qúy huyền im lặng 2 giây rồi hỏi: "Cậu bây giờ vẫn là sinh viên?"
"Đúng vậy, hoàn cảnh gia đình của tôi khá khó khăn nên định tìm việc làm thêm, không nghĩ lại nộp nhầm hồ sơ vào bên đây!" Từ Hạo Thiên đáp.
Cuối cùng, cậu trúng tuyển, dùng lời nói của Qúy Du thì tài xế của cô nhóc phải trẻ, có nhan sắc, học vấn cũng phải tốt và phải có mục tiêu sống.Mỗi tháng 6800 tệ, ngày làm 2 ca mỗi ca 2 tiếng, có hai ngày nghỉ, nếu có vấn đề gì đến việc học thì vẫn có một tài xế khác thay thế. Có thể nói, Từ Hạo Thiên dựa vào công việc này mới có thể thuận lợi tốt nghiệp đại học.
(* 6800 tệ = 22,380,204 VNĐ)
Cho nên cậu ta rất cảm kích Qúy Du, ngay cả khi Qúy Du chọn cậu bởi vì nhan sắc của cậu.
Loading...
Công việc tài xế này không chỉ giúp cậu nhẹ nhàng vượt qua thời đại học mà còn có thể gửi tiền về nhà. Có thể nói rằng, hiện tại, ở quê nhà ai cũng biết Từ Hạo Thiên có công ăn việc làm tốt.
Cho nên, gần đây cô cậu chủ nhỏ cùng cậu chủ cùng ngồi một xe tới trường, nhưng cậu vẫn như cũ chờ ở Qúy gia đợi lệnh.
Thật ra bây giờ đã 10h rồi, bởi vì năm 4 ít bài tập với lại sáng nay không có tiết nên cậu ngồi chờ thêm 1 tiếng nữa. Hiện tại là giờ nghỉ của cậu nên cậu có thể đi về.
Nhưng mà cậu vẫn nán lại một lát, biết đâu lại có ai nhờ cậu chở đến chợ mua đồ thì sao? Gần đây, cô chủ nhỏ không còn ngồi xe cậu nữa,cậu liền thường xuyên giúp quản gia đi chợ.
Khi Tiêu Vũ tìm tới, cậu đã chuẩn bị ra về nhưng khi nghe nói Tiêu Vũ muốn tới công ty thì vẫn chuẩn bị xe.
"Cậu cũng xem Weibo à!" Khi Tiêu Vũ lên xe liền thấy màn hình của tài xế là tin tức liên quan tới cô.
Tài xế lăn bánh ra khỏi gara, cười nói: "Đúng vậy! Ha ha ha, vừa rồi trên mạng đang có một màn đại chiến siêu hot, ha ha ha...."
Khi Từ Hạo Thiên lái xe ra khỏi biệt thự, từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua thì phát hiện bà chủ và người phu nữ trên bài báo đó rất giống nhau!
Không sai, Từ Hạo Thiên thật sự không quen biết Tiêu Vũ, một phần vì thời gian làm việc mỗi ngày của cậu quá ngắn, một phần vì gần đây Qúy Du không cần cậu lái xe chở đi học nữa cho nên, ngoài việc đi chờ giùm, cậu đều ngồi ngốc ở gara.
Thật ra thì cậu có thấy Tiêu Vũ từ xa nhưng khi đó Tiêu Vũ đã chống gậy đi rồi, cả người cũng đã khôi phục như cũ, một lần nữa lại trở thành mỹ nhân trắng trẻo mặt baby.
Càng không cần phải nói đến Tiêu Nhược Quang, từ một cây lau sậy tiến hóa thành một con heo nhỏ béo tròn, thành một cậu bé trắng trẻo đáng yêu.
"Bà chủ, chị cùng người phụ nữ trên mạng có vẻ giống nhau...."
Tiêu Vũ chống cằm,vuốt chính mình mặt nói: "Thật à? Thật tình cờ."
Từ Hạo Thiên: "......"
Ngay lập tức Từ Hạo Thiên nhận ra điều gì, người phụ nữ gầy yếu bị liệt cùng cậu bé nhỏ gầy, bà chủ không thể đi lại bình thường và cậu chủ nhỏ đáng yêu mới trở về. Xét trên nhiều phương diện, trường hợp của hai người có vẻ giống....
"Vâng, đúng vậy! Ha ha ha...... Hôm nay tôi xem tin tức, tôi thấy người phụ nữ trong hình mặt mũi hiền lành, nhìn thế nào cũng không giống hạng người thích tiền." Từ Hạo Thiên cười ha ha ha vuốt mông ngựa, ai mà biết được có phải một người hay không, nói tốt là được.
Tiêu Vũ cũng mỉm cười nói: "Cái này khó nói nha! Rốt cuộc thì tiền rât đáng yêu, gặp người người yêu, ai mà không thích cho được?"
Từ Hạo Thiên: ".....Không đâu, tôi thấy người phụ nữ ấy khí chất đoan trang thục nữ,chắc chắn là người phụ nữ ôn nhu điềm đạm đoàng hoàng." Lát nữa phải xóa mấy cái comment mắng bà chủ mới được.
"Số người giả trang như vậy cũng không ít đâu đó!" Tiêu Vũ dựa người vào ghế sau, nói: "Rốt cuộc thì chỉ một đêm mà đã thu về 8 vạn 9, một lát nữa sẽ lên đến 10 vạn đó."
(8 vạn 9 = 8900 tệ =292.876.622 VNĐ ; 10 vạn = 100000 tệ = 329.074.856 VNĐ)
Con mẹ nó 10 vạn chứ! Chắc là đủ cho bà chủ tiêu vặt thôi phải không? Chỉ cần vụ này thôi là làm tôi tin bà chủ không giống trên mạng rồi.
Dù trong lòng đã được khai sáng, nhưng ngoài mặt Từ Hạo Thiên vẫn chính trực nói: "Người phụ nữ ấy, ánh mắt sáng trong, rõ ràng là người coi tiền như rác, chắc chắn không phải như vậy."
"Ha ha ha ha ha...." Tiêu Vũ cười to, vỗ vai Từ Hạo Thiên, vui vẻ nói: "Người anh em, chú hơi bị chất chơi đấy nhé, co được dãn được. Nào nói đi, vừa nãy có phải vừa comment mắng chị đúng không? Có @ tên chị vào không?"
Đúng....là một người rồi.... Từ Hạo Thiên bị dọa suýt nữa sủa gâu gâu.
Nhưng Từ Hạo Thiên vẫn ra vẻ trấn tĩnh: "Không có, tôi không bao giờ tham gia mấy vụ đánh nhau trên mạng cả. Không hề có ý nghĩa gì hết với lại tôi cũng không biết hết mọi chuyện sao có thể tự tiện mở miệng mắng chửi được! " May mà cậu không có @ phu nhân...
"Ui chao, giác ngộ cao nha! Nhìn cậu không lớn tuổi lắm! Mấy tuổi rồi?"
"22 ạ." Trong lòng Từ Hạo Thiên chính là một hồ nước mắt, không lẽ cậu sẽ bị đuổi việc sao? Tuy cậu muốn từ chức sau khi tốt nghiệp nhưng ông chủ là một người tốt, cậu không muốn làm mọi chuyện lao nhao.
"Trẻ vậy à? Làm tài xế riêng của Qúy gia à?" Tiêu Vũ có chút ngạc nhiên, từ trước tới nay Qúy gia đều thuê tài xế hơn 30 tuổi. Một phần vì muốn một tài xế có hơn 10 năm kinh nghiệm, một phần vì người lớn tuổi tính sẽ trầm hơn không như người trẻ tuổi nóng nảy. Dưới 30 tuổi thì đây chắc là trường hợp đầu tiên cho nên Tiêu Vũ cảm thấy kì lạ, 22 tuổi thì mới lái xe được mấy năm?
"Tôi, tôi, tôi là tài xế riêng của cô chủ nhỏ, chính cô chủ nhỏ đã phỏng vấn tôi."
"Ồ ~ Qúy Du à! Thế thì có thể hiểu được." Tiêu Vũ tiếp tục nói: "Tốt nghiệp rồi thì có định đi tới công ty Qúy Huyền làm việc không?"
Từ Hạo Thiên sửng sốt, nói: "Bằng cấp của tôi không đủ tiêu chuẩn nên không vào được."
Tiêu Vũ cười cười, không nói gì. Từ Hạo Thiên à! Cậu thanh niên này về sau chính là tay sai* đầu tiên của Qúy Du, Qúy Du nói gì nghe nấy.
( Theo bản cv là từ "bắt tay", nguyên gốc là "把手" từ này có nhiều nghĩa, trong đó có một nghĩa là bắt tay cộng thề, kiểu như người trung thành với chủ nhân. Editor không biết nên xài từ nào để thay thế nữa.)
Cậu ta chính là người đã tra ra Tiêu Nhược Quang chính là con trai của Qúy Huyền và cũng là người báo tin tức này Qúy Huyền. Khi nghe tin ấy Qúy Huyền liền điên rồi, không lâu sau đó thì Qúy Du mất tích cho nên Qúy Huyền không ra tay xử lý nam chủ.
(Thương anh nhà quá. Hu Hu )
Sau khi công ty Qúy Huyền phá sản, Từ Hạo Thiên liền lui vào bóng tối, ở gần cuối truyện bắt cóc nữ chủ.Đương nhiên trong thế giới tiểu thuyết thì có tên bắt cóc nào có kết cục tốt.
Đi bóc lịch là nhẹ nhàng rồi, bị nam chủ xử lý mới thảm.
Tuy nhiên, cậu thanh niên này mang theo ý định tri ân báo đáp, cho dù biết phía trước chính là núi đao biển lửa cũng không lùi bước. Trước khi bắt cóc nữ chủ thì cậu ta đã đưa mẹ con Y Lam Nhã ra nước ngoài. Như vậy theo tiểu thuyết thì ba đứa con của Qúy Huyền đều mất tích.
"Bà chủ muốn tới công ty ông chủ sao ạ?" Từ Hạo Thiên hỏi.
"Ừ."
"Vâng, tôi sẽ lái xe tới đó." Từ Hạo Thiên chuyên tâm lái xe, trong lòng tự hỏi, đi làm gì?Có chuyện gì sao?
"Đi méc phụ huynh." Tiêu Vũ tựa như nghe được tiếng lòng của cậu liền nói.
Từ Hạo Thiên: " Tôi không tò mò đâu."
"Ừ ~" Mặt của Tiêu Vũ thể hiện biểu cảm "Tôi tin mà"
Từ Hạo Thiên: "......"
Chị Vương thấy hai người trẻ nói chuyện thì nhắm mắt dưỡng thần.
Từ Hào Thiên thì đến cửa tòa nhà thì dừng xe, Tiêu Vũ bảo cậu ấy đi về. Từ Hạo Thiên nói cậu sẽ chờ ở bãi đõ xe, Tiêu Vĩ lắc đầu, cô biết hiện tại cậu ấy vẫn là sinh viên nên để cậu tan làm, nói rằng lát nữa chú Lâm sẽ chở cô về.
Khi nghe Tiêu Vũ nói vậy, Từ Hạo Thiên mới nổ máy lái xe về.
Tiêu Vũ cùng với chị Vương đi vào, bởi vì đang chống gậy nên tốc độ có vẻ chậm.
Tầng trệt của tòa nhà cũng không khác gì công ty giải trí mà Tiêu Vũ đã từng làm, chỉ có bàn tiếp tân mà thôi, còn đâu là không gian trống, chủ yếu là trưng bày các sản phẩm của công ty Qúy Huyền. Qúy gia chủ yếu kinh doanh địa ốc, sau khi cha Qúy tiếp nhận công ty thì bắt đầu mở rộng phạm vi.
Ông ta đem toàn bộ tiền lời đầu tư vào giới giải trí và thị trường game online khi đó mới hot lên. Đáng tiếc, hai dự án đầu tư này làm ông ta mất cả quần, đầu tư phim truyền hình thì thất bại, danh tiếng của bộ phim rất tệ, đầu tư cho trò chơi thì mới thu về tiền vốn thì người chơi bỏ game. Có thể nói là vô cùng bi thảm, suýt nữa thì đem công ty phá sản.
Có một lần còn không thể phát tiền lương nữa cơ, may mà tòa nhà này thuộc tài sản của Qúy gia nên cha Qúy cho thuê gần hết tòa nhà. Mỗi tháng thì dựa vào tiền thuê để phát lương, để làm cho công nhân khỏi chạy.
Sau đó ông nội Qúy xuống núi đi nhờ vả khắp nơi thì cũng xoay được vòng tài chính, đem công ty bảo vệ. Mà hai dự án đầu tư này, bởi vì đã đưa tiền cho nên kiếm được hay không là tùy trời, vốn dĩ ông nội Qúy muốn cắt đứt hai dự án này nhưng dần dần với sự phát triển của hai thị trường giải trí và game online, cả hai dự án bắt đầu có lãi. Tuy chả được bao nhiêu nhưng cũng không gây khó khăn, liền để đó.
Về sau Qúy Huyền tiếp nhận công ty, anh trực tiếp thành tạo phòng ban riêng cho ngành giải trí và game online, mời những ông trùm của hai ngành này về làm việc. Thậm chí có một khoảng thời gian, bởi vì thân phận đặc biệt (làm lính đó) không thế xuất ngoại, liền mời các chuyên gia đàm phán về để đi các quốc gia tìm kiếm người có tài năng.
Như vậy, dần dần, doanh thu của bên giải trí và game online dần vượt qua bên chủ đạo là địa ốc. Sau đó, Qúy Huyền dần dần ngừng hợp đồng với những người thuê, làm tòa nhà này hoàn toàn là tập đoàn Qúy thị.
Bởi vì tham gia đầu tư vào ba ngành nghề cùng một lúc mà mỗi ngành lại có những nhà lãnh đạp kiệt xuất cho nên làm chỗ mỗi ngành đều thu về một món lời lớn, thậm chí mỗi ngành có thể tự bỏ vốn ra. Ví dụ như, bên giải trí thì có thể tự sản xuất phim, bên trò chơi thì bắt đầu có thể nghiên cứu độc lập.
Mà lúc này Tiêu Vũ biết được rằng, quầy lễ tân chính là phòng bảo vệ của tòa nhà Qúy thị này, bảo vệ đến mức.... cô không thể đi lên.
Vị tiếp tân biết mặt Tiêu Vũ thì đã từ chức rồi. Tiêu Vũ nhìn hai khuôn mặt lạ lùng trước mắt, môi vẫn tươi cười.