Nhật Kí Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 83



Sáng sớm tỉnh lại, Quả Táo Nhỏ nhìn thấy ba mẹ ôm mình cùng ngủ, bản thân tâm trạng càng thêm tốt, nhưng vì hôm qua không ăn gì nhiều nên buổi sáng rất đói, vậy là bé tự mình lồm cồm bò dậy. Nhưng dù bé rất cẩn thận nhưng vẫn khiến Tiêu Mặc tỉnh dậy. Anh giật mình mở mắt ôm lấy con trai. Miệng khàn khàn hỏi bé, khuôn mặt lo lắng:

- Qủa Táo Nhỏ, làm sao vậy.

- Ba con đói bụng,muốn ăn sáng.

Nghe bé nói anh mới thở dài một hơi. Ôm bé lại hôn lên đầu bé, mới ôm bé đi vào nhà vệ sinh.

- Ba ôm con đi ăn, để mẹ ngủ thêm một chút.

- Vâng ạ.
Loading...


Tiêu Mặc ôm bé đi ra nhưng Đường Tống cũng đã tỉnh từ khi nào, tuy hơi lo lắng nhưng nhìn bé cưng lại hoạt bát liền làm cô an tâm. Bản thân cũng đi làm vệ sinh cá nhân rồi cùng hai người xuống nhà ăn cơm. Ba mẹ Tiêu thấy Qủa Táo Nhỏ lại hăng hái khiến hai ông bà cũng thở phào nhẹ nhõm.

- Qủa Táo Nhỏ, đói chưa cháu, mau mau lại đây với bà nào.

- Vâng đói quá ạ.

Thằng nhóc con này cách để nó nhanh chóng quên chuyện buồn đi có lẽ dùng cách nhanh nhất là dùng đồ ăn. Nhìn đồ ăn tuy đơn giản nhưng lại rất ngon mắt, lại toàn là những món nó thích, thằng bé nhanh chóng hăng hái lao vào bàn chuẩn bị ăn.

Nhìn bé có tinh thần như vậy, cả nhà cũng dần bị bé làm cho ảnh hưởng. Cháo gà hầm chung với táo đỏ, hạt sen,... cháo hầm chín, từng hạt gạo nở đều tròn mẩy, thịt gà mềm nhừ, ngon ngọt, hạt sen mềm thanh mát. Ăn chung thêm một ít rau nấu đơn giản. Bữa sáng thanh đạm nhưng lại làm vừa lòng những người thèm ăn.

Để Qủa Táo Nhỏ ở nhà với ông bà, Tiêu Mặc dẫn Đường Tống đến một nơi. Đường Tống nghi hoặc nhưng anh chỉ nới đến nơi cô sẽ biết. Hai người dừng lại ở một bệnh viện tâm thần, người ra đón anh là một y tá, không cần nói nhiều liền dẫn hai người đến một phòng bệnh. Mở cửa ra một cô gái trông rất quen mắt đang ngồi trong góc cười nói nhìn người không ra người quỷ không ra quỷ. Nhưng nhìn kĩ liền có thể nhận ra đó là Triệu Tiểu Tuyết mới hôm qua còn lái xe đam cô. Bây giờ, lại điên điên khùng khùng ngây ngôc trong cái bệnh viện này.

Cô thật sự không tưởng tượng được rốt cuộc Tiêu Mặc đã làm gì khiến cô ta ra nông nổi này. Tiêu Mặc ôm cô, không cần nhìn cũng biết cô đang nghĩ gì, mắt nhìn Triệu Tiểu Tuyết y như nhìn một đống rác.

- Chỉ là cho cô ta nếm thử mùi vị bị xe đâm là như thế nào thôi. Cảm giác lái xe đâm người quả thật không tồi, hèn gì cô ta lại liều mạng đến thích thú như vậy.

Nghe thấy có tiếng nói chuyện liền ngẩng đầu nhìn lên nhưng nhìn thấy người ở cửa liền như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, mặt cô ta trắng bệch, đầu đau muốn vỡ ra, tay chân lạnh buốt, đã tê dại hết rồi, giống như không phải của mình nữa, vừa đơ vừa cứng ngắc.

Cô la lắp bắp vài từ rồi đột nhiên hét toáng lên, kêu lớn đừng đến đây đừng đến đây. Cả người sợ hãi nhưng tay chân lại cứng ngắc chỉ có thể lết từng chút từng chút về phía giường, tìm một nơi để trốn. Miệng vẫn hét không ngừng, nước mắt tuôn ra nhìn thật thảm hại.

- Đừng tới đây các người đều là ác quỷ đừng đến đây. Cút đi mau cút đi.

Những y tá thấy tình hình không ổn liền chạy vào khống chế cô ta, rồi hai bác sĩ nhanh chóng tiến vào tiêm cho cô ta một liều thuốc an thần. Cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, còn ngất lịm đi.

Tối qua khi ôm Qủa Táo Nhỏ ngủ, cô đã nghĩ bản thân phải tìm cách bắt Triệu Tiểu Tuyết phải trả giá đắt, nhưng nào ngờ Tiêu Mặc đã cho cô ta nếm mùi rồi, cô ta hoàn toàn phát điên, lại phải sống trong cái môi trường như này, cho dù không điên thì rồi cũng sẽ có một ngày bị bức cho điên dại. Đây cũng có lẽ là kết quả mà cô mong muốn, không cần gây ảnh hưởng đến tính mạng nhưng lại khiến kẻ đó sống không bằng chết.

Rời khỏi bệnh viện, hai người liền đến công ty, mấy ngày nay, anh đã không sữ lý chuyện công ty cho tốt rồi, ngày hôm qua còn vì chuyện của Qủa Táo Nhỏ mà mất cả một ngày. Tuy rằng không nhất quyết việc nào cũng phải qua tay anh, nhưng hôn lễ sắp đến vậy nên anh phải sắp xếp mọi chuyện cẩn thận để dành thời gian cho vợ cơn nữa.

Vừa vào công ty liền bị một đám cổ đông lôi kéo vào phòng họp. Dù vậy vẫn không quên kêu thư kí Trần mang những cuốn tạp chí về những địa danh thế giới đưa cho cô. Còn nhắn lại rằng trong lúc chờ anh cô có thể chọn nơi để hai vợ chồng đi hưởng trang mật.

Con trai đã không sao, kẻ kia cũng bị trừng trị, cô liền không còn lo lắng, nhìn những quyển tạp chí đầy màu sắc, lật từng trang, nhìn cảnh đẹp từng nơi khiến cô thật sứ rất thích thú. Ở kiếp trước cô chưa từng đi du lịch, vì cuộc sống cô nổ lực liều mạng làm việc, ngay cả một người bạn trai cũng không có, thời gian ăn cơm cũng gấp gáp, làm gì có thời gian nghĩ đến những việc này.

Lúc đó, vì cuộc sống mưu sinh, muốn bản thân sau này sống tốt một chút, nên để bant thân khi còn trẻ càng nổ lực thì sau này ít ra bản thân cũng sẽ không thấy hối tiếc.

Nhìn cảnh vật hữu tình, cô thật sự nơi nào cũng muốn đi, nhưng ngẫm nghĩ vẫn là nên chọn vài nơi thcihs hợp mà thôi. Cuối cùng cô chọn một bờ biển cát trắng, rất đẹp, lại là đảo tư nhân riêng biệt, không nhiều người, không khí lại tốt, có thể mang cả ba mẹ Tiêu cùng Qủa Táo Nhỏ đi cùng. Cả nhà đến đây chơi vừa thư giãn.

Hơn nữa nơi đây cũng rất lãng mạn, đủ cho cô và Tiêu Mặc tha hồ mà chơi trò tình cảm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv