Ngày 2 tháng 9 năm 2001. Trời âm u.
Trên một con tàu nào đó ở Hội bơi sông Vu Lan.
Lúc này lực lượng cảnh sát tiếp viện có vũ trang đã đến, bố trí giám sát trên bờ sông một cách âm thầm và có trình tự, tuy là trước đây có dân cảnh phụ trách công tác bảo vệ đi tuần trên bờ, nhưng dù sao số lượng cũng ít, không gây được sự chú ý của đông đảo quần chúng nhân dân. Khi một tốp cảnh sát được trang bị đầy đủ vũ trang ập đến, đám đông lập tức gây ra một sự náo động nhỏ, nhiều người không để mắt đến những chiếc tàu thuyền nữa, quay sang nhìn nhất cử nhất động của cảnh sát.
Có một người thở hổn hển chạy đến bên cạnh tôi, khí nóng trong mũi phả vào mặt tôi. Tôi quay ra nhìn thì thấy Vu Ngân Bảo, vẫn đang đỏ mặt tía tai để cố gắng điều hòa lại hơi thở. Tôi hỏi: “Cậu cũng đến à? Sau mà hớt ha hớt hải thế?” Vu Ngân Bảo dùng lực để rướn cổ, nuốt một miếng nước bọt rồi đáp: “Gấp, Thẩm đội trưởng đâu?” Tôi chỉ tay ra giữa lòng sông, nói: “Ở trên tàu.” Vu Ngân Bảo đáp: “Anh ấy bảo tôi đến gặp ban tổ chức Hội bơi thuyền để điều tra thông tin về việc thuê mướn tàu thuyền, người ta bảo với tôi, tàu thuyền đều được du khách thuê từ công ty du lịch, ban tổ chức không liên quan nên cơ bản không nắm được tình hình. Đêm hôm thế này, tôi biết đi đâu để tìm công ty du lịch đây? Gọi cho Thẩm đội trưởng thì anh ấy không bắt máy, tôi mới vội chạy đến đây. Anh ấy đang ở trên thuyền của ai vậy?”
Tôi chỉ về góc Tây Nam, đáp: “Lên tàu địch rồi.”
Những tình tiết dưới đây tôi không đích thân tham dự, nên chỉ nắm được phần khung, còn những chi tiết bên trong đến từ lời khai của Từ Kiếm Minh và lời kể lại của Thẩm Thư, lời kể của hai người rất chênh lệch nhau, bởi sự ngạo mạn của Từ Kiếm Minh và sự khiêm tốn của Thẩm Thư, tôi không thể phán đoán được lời kể của ai chân thực hơn, chỉ có thể dựa vào suy đoán chủ quan, gom những tình tiết mà tôi thấy thuyết phục hơn vào với nhau, là thật hay giả, là tái hiện cảnh tượng ban đầu hay là tưởng tượng chủ quan của tác giả, sẽ do bạn đọc tự nhận định.
Từ Kiếm Minh quả nhiên có mặt trên con tàu đó, đồng thời tuyên bố với Thẩm Thư rằng, có hơn mười cân thuốc nổ được giấu dưới mui tàu và đuôi tàu, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung gây chế.t người, những tàu thuyền xung quanh e là cũng khó thoát khỏi nguy hiểm. Dưới yêu cầu của Từ Kiếm Minh, Thẩm Thư bước lên tàu mà không đem theo vũ khí, Quản Nguy bị bắt phải ở lại thuyền cứu hộ. Hành động này của Thẩm Thư có chút can đảm anh hùng. Khi sự việc đi qua, người trong cuộc đã dành cho cậu ta những lời khen ngợi và chỉ trích trái chiều. Có một điều chắc chắn là, việc Thẩm Thư đương đầu với Từ Kiếm Minh, chưa chắc đã dành thắng lợi. Tuy năng lực chiến đấu của Thẩm Thư không tồi, có tài cầm súng, nhưng Từ Kiếm Minh cũng không hề kém cạnh cậu ta, năng lực tác chiến đặc chủng của quân Giải phóng Nhân dân không thể xem thường, huống chi Từ Kiếm Minh ngoài thân thủ phi phàm, lại có thêm một trái tim hận thù, một bàn tay tàn nhẫn. Thẩm Thư bước lên con tàu đó, chỉ có một nửa cơ hội sống sót.
Có lúc Thẩm Thư thông minh hơn người, cũng có lúc khiến người khác cảm thấy cậu ta liều lĩnh bốc đồng, đầy mâu thuẫn và khó đoán.
Trong khoang tàu có một kẻ đang ngồi, ánh đèn dầu mờ ảo rọi lên người hắn ta, lờ mờ thấy được bộ dạng khoảng 30 tuổi của hắn, cao to lực lưỡng, chân dài tay dài, ánh mắt sáng lấp lánh, thân trên hơi đổ về trước, hai tay ôm lấy đầu gối, dáng vẻ ung dung tự đắc, chính là Từ Kiếm Minh – kẻ trước đây đã có nhiều cơ duyên gặp mặt với Thẩm Thư. Hắn nhìn chằm chằm vào Thẩm Thư đang đứng ở mũi tàu, ánh mắt không rời khỏi tay cậu ta, nói: “Thẩm Thư, rốt cục thì ngươi cũng tìm đến, cuối cùng cũng không làm ta thất vọng. Lần đầu tiếp xúc với ngươi ta đã biết, nếu thành phố Sở Nguyên có người phá được vụ án này, thì người đó nhất định là ngươi. Nếu không bị ngươi nhúng tay vào, hành động của ta sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều. Đương nhiên, sự sung sướng cũng bị giảm đi phần nào, ngươi là một đối thủ rất thú vị.”
Ánh mắt Thẩm Thư đổ về phía một thi thể đang nằm sấp dưới chân của Từ Kiếm Minh. Đầu của người ấy vẫn còn, có thể nhận ra đó là một thi thể nam. Đáng sợ nhất là phần lưng của người đó, một mảng da lớn bị lột, lộ ra phần má.u thịt đỏ tươi bên trong. Thẩm Thư nhớ lại chiếc đèn lồng da người trôi nổi trên mặt sông, không khỏi cau mày, nói: “Rốt cục thì ngươi vẫn giế.t ông ấy.”
Từ Kiếm Minh giơ chân dẫm lên đầu thi thể người đàn ông đó, đáp: “Ngươi nghĩ là ta sẽ để cho ngươi có cơ hội giải cứu hắn sao? Ta nói rồi, ngươi là một đối thủ không thể xem thường, chẳng may ta hơi đắc ý, bỏ lỡ cơ hội, không giế.t được Trần Quảng, báo thù không đủ triệt để, thì ta chế.t cũng không nhắm được mắt.”
Thẩm Thư lại thở dài, cổ họng như bị thứ gì chặn lại, định nói song lại nuốt vào trong.
Từ Kiếm Minh để ý đến biểu cảm của cậu ta, ánh mắt sắc bén như chim ưng của cậu ấy sáng rực, như đang lấp lánh giọt nước mắt. Hắn nói: “Ngươi muốn hỏi ta, tại sao lại làm vậy? Tại sao sau hai mươi mấy năm vẫn không thể bỏ qua được mối thù này, nhất định phải dùng má.u để trả nợ má.u?”
Thẩm Thư đáp: “Cứ cho là bọn họ làm sai, nhưng dù sao cũng không thể trách họ hoàn toàn. Hoàn cảnh xã hội khi đó là vậy, có một nửa trách nhiệm là do lịch sự gánh chịu.”
Kẽ răng của Từ Kiếm Minh phát ra một tiếng khinh bỉ, cười lạnh đáp: “Cứ tưởng ngươi sẽ có cao kiến gì, cũng chỉ đến thế mà thôi. Lịch sử là do con người viết ra, giế.t người thì phải đền mạng, có gì để mà thanh minh. Con người lạnh lùng tàn nhẫn lại mau quên, sự đồng cảm với nạn nhân, sự oán hận dành cho kẻ gây tội, tất cả chỉ là thứ cảm xúc kích động nhất thời, sớm nở tối tàn. Con người có bản tính lười biếng, không thích trật tự cuộc sống hiện có bị phá hủy, dù cho sự phá hủy đó là chính đáng, chính nghĩa. Ta bắt buộc phải làm gì đó để nhắc nhở mọi người, có một số chuyện, có một số người, không bao giờ được phép quên.” Cảm xúc của Từ Kiếm Minh vừa sục sôi lại kích động, sắc mặt trắng bệch, nói rất nhanh.
Thẩm Thư biết, với trạng thái hiện giờ của Từ Kiếm Minh, nói sai một câu cũng sẽ gây ra một hậu quả vô cùng nghiêm trọng, cậu ta cân nhắc câu từ rồi đáp: “Đúng vậy, những nạn nhân sẽ không bị quên lãng, bởi có nhiều tổn thương đủ để thay đổi hoặc hủy hoại cả một đời người.”
Thẩm Thư thuận theo lối suy nghĩ của đối phương để nói chuyện, Từ Kiếm Minh có hơi kinh ngạc nhìn cậu ta, trong ánh mắt cảnh giác và thù địch của hắn lộ ra một tia sắc dị dạng, nói: “Chẳng nhẽ không phải vậy sao? Nỗi thống khổ, cô đơn và gian nan suốt hai mươi mấy năm, không lúc nào là không nhắc nhớ ta không được quên đi mối hận đó. Ta không quên được, bất kể là đi trên đường, ngủ trên giường hay lúc xem phim, ta đều nhớ tới cảnh tượng bố mẹ mình bị bốn tên Hồng vệ binh lăng nhục, đánh đập, tàn sát. Cơ thể già nua của họ, má.u me đầm đìa, ánh mắt bất lực, tiếng kêu cứu thảm thiết, như những lưỡi dao đâm liên tục vào trái tim ta. Ngươi có hiểu không? Một thằng bé chưa đến mười tuổi phải tận mắt chứng kiến thảm cảnh bố mẹ mình bị giế.t sống, nỗi giày vò lớn về mặt tâm hồn ấy đã ăn sâu vào nhân cách của ta. Ta không thể sống, đi học, làm việc, lấy vợ sinh con như một người bình thường, ta làm không nổi. Thế giới của ta là một màu đen, ngày nào ta cũng bước đi trong bóng đêm, cô độc mà uất ức, không thể thở được. Nếu không vì vở kịch đó, có lẽ cả đời này ta cũng không tìm ra hung thủ sát hại bố mẹ mình, ta sẽ sống cả đời trong sự dồn nén. Nhưng trời cao có mắt, Tô Nam đã tự đem tội lỗi của hắn để quay thành vở kịch, trưng ra trước mặt ta. Cái ngày ta vô tình xem được vở kịch đó ở trong giảng đường, nước mắt đã lập tức tuôn trào, lẽ nào bố mẹ bị chế.t oan của ta đã hiển linh? Nhất định là thế, họ không cam tâm chế.t uổng, thông qua cách này để báo cho ta biết hung thủ là ai, để ta thay họ báo thù.”
Theo lời kể của Thẩm Thư khi mọi chuyện đã qua, cậu ta nghe Từ Kiếm Minh nói đến đây, toàn thân lạnh toát, vở kịch đã giế.t hại biết bao mạng người, rốt cuộc là do lương tâm của Tô Nam thức tỉnh? Hay do ma nhập?
Từ Kiếm Minh dùng chân đạp lên đầu thi thể của Trần Quảng, nói: “Thông qua những manh mối mà vở kịch đó đem lại, ta nhanh chóng tìm ra thân phận của bốn tên Hồng vệ binh đã giế.t hại bố mẹ mình. Nợ má.u phải trả bằng má.u, đó là lẽ đất trời. Nhưng ta không thể để cho bọn chúng chế.t quá dễ dàng được, tội mà bọn chúng gây ra, chỉ chế.t là xong ư? Hơn nữa, ta muốn để cho bố mẹ mình dưới cửu tuyền có thể tận mắt chứng kiến bộ dạng bị tùng xẻo đến chế.t của bọn chúng, nên ta đã chọn chỗ ở cũ của bố mẹ để làm nơi xử tội chúng.” Khi nói ra những lời này, Từ Kiếm Minh nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ au, lộ ra một tia khoái chí.
Ánh mắt của Thẩm Thư đáp xuống thi thể bị lột da của Trần Quảng, mãi lâu sau mới nói: “Thủ pháp ra tay của ngươi rất sạch sẽ gọn gàng, lại cố ý chọn đêm mưa để giế.t người, ngoại trừ vật chứng ngươi cố tình để lại hiện trường thì không có bất kỳ một dấu vết nào khác, rất có tính mê hoặc, khiến ban đầu ta đã không thể tìm ra phương hướng điều tra.” Cậu ấy dừng lại một chút, hạ quyết tâm lớn rồi nói: “Ngươi thành công rồi.”
Một nét cười đắc ý lướt qua khóe miệng của Từ Kiếm Minh, hắn đáp: “Nhưng ngươi vẫn đã tìm được đến đây. Ngươi là một đối thủ xứng tầm, khiến quá trình báo thù của ta gặp nhiều khó khăn. Cả hắn nữa,” Từ Kiếm Minh lại dẫm lên đầu thi thể của Trần Quảng: “Hắn vừa ở trong cuộc lại vừa ở ngoài cuộc, đợi chờ mùi vị bị người khác giế.t quả thực không dễ chịu chút nào.” Từ Kiếm Minh phá lên cười, cặp mày đang nhíu liền giãn ra, nhún vai bảo: “Ta cố gắng không để lại dấu vết gây án, vì muốn kéo dài quá trình báo thù. Ta đủ khả năng để giế.t chế.t bốn người này cùng một lúc, nhưng như thế khoái cảm sẽ bị giảm đi. Ta muốn nhìn thấy bọn chúng đau khổ trong sự dày vò của cái chế.t, sau đó dùng từng nhát dao để phanh thây bọn chúng, chỉ có như vậy mới được coi là triệt để.”
Thẩm Thư và Từ Kiếm Minh vừa nói vừa cười, quấn quýt như những người bạn lâu năm, nhưng trong lòng đều đang dè chừng lẫn nhau, thần kinh căng như dây đàn. Thẩm Thư quan sát bộ dạng đắc ý và mãn nguyện của Từ Kiếm Minh, cũng lộ ra một nụ cười: “Mục đích của ngươi đã đạt được, ngươi để lại lời nhắn ở hiện trường vụ án, dẫn dắt hướng điều tra của cảnh sát, nhưng thực ra ngươi muốn thông báo cho nạn nhân tiếp theo, rằng những tháng ngày trong nhân thế của họ đã bắt đầu đếm ngược rồi. Ngươi dùng cách này để khiến ba nạn nhân tiếp theo cảm thấy lo lắng bất an, tinh thần bị dày vò. Nhưng mà, biện pháp cực đoan này cũng gây ra nhiều chướng ngại cho ngươi, dồn Trần Quảng vào đường cùng khiến ông ta buộc phải phản kích, suýt chút nữa thì ngươi đã chế.t dưới nòng súng của ông ta.”
Sắc mặt của Từ Kiếm Minh càng trở nên trắng bệch, đáp: “Không ngờ sự việc này cũng bị ngươi tìm ra chân tướng, khá lắm. Trần Quảng muốn giế.t ta, chuyện đó ta biết, hắn biết, nhưng cả hai đều không nói ra, tuyệt đối không để cho người thứ ba biết. Ta cứ ngỡ đến bây giờ cảnh sát vẫn chưa hay biết về chuyện ta bị bắn cơ.”
Thẩm Thư đáp: “Ngươi liên tiếp giế.t hai mạng người, đồng thời để lại lời cảnh báo, đối tượng sát hại thứ ba là Đào Anh, Trần Quảng là người trong cuộc, lại thêm 20 năm kinh nghiệm trong ngành cảnh sát nên đã sớm đoán ra kẻ đang uy hiếp đến tính mạng ông ta chính là người con của hai vợ chồng họ Từ. Ông ta có mục tiêu truy tìm, lại có tài liệu điều tra, không khó để tìm ra được cậu bé năm xưa chính là trưởng ban bảo vệ của trường Đại học Giang Hoa. Nhưng tài thiện xạ của ông ta có hơi lỗi, cộng với việc đề phòng quá mức nên không giám lại gần, vì vậy chỉ bắn trúng cánh tay của ngươi. Thực ra, cuộc tập kích đó của Trần Quảng không ngờ lại giúp ngươi. Trong quá trình điều tra của hai vụ án trước, chân dung nghi phạm được phác họa có rất nhiều đặc trưng phù hợp với ngươi, ngươi vốn dĩ là một trong những nghi phạm trọng điểm cần được kiểm chứng. Nhưng sau khi ngươi bị bắn, sự việc lại được miêu tả một cách hợp lý rằng, trưởng ban bảo bệ tận tâm có trách nhiệm với nghề trong lúc đi tuần tra hiện trường án mạng đã bị tấn công bằng súng, một cách khách quan đã giúp ngươi rửa sạch phần nào những nghi ngờ. Hành động tự cứu của Trần Quảng, có thể đã hại chính ông ta. Khi Trần Quảng ngày càng bộc lộ ra nhiều vấn đề, lại dây cà ra dây muống, một bác sĩ pháp y mới vào ngành được ông ta dẫn dắt bắt đầu điều tra về nội tình của ông ta, không những thế còn có được một số thu thập, suýt chút nữa là có được cuốn nhật ký của Cổ Nhược Thành - chiến hữu của ông ta khi còn là Hồng vệ binh, trong đó ghi chép lại những hành động đập phá, cướp bóc của Trần Quảng và đồng đội ông ta trong thời kỳ “Văn Cách”, có lẽ còn ghi lại cả việc Trần Quảng xông vào một doanh trại quân đội để cướp lấy khẩu súng Mauser. Nếu như nội dung của cuốn nhật ký đó được công khai ra bên ngoài, tội lỗi của Trần Quảng sẽ bị phơi bày. Chí ít sẽ có hai người không mong muốn trông thấy việc đó xảy ra, một là Trần Quảng, hai là ngươi - Từ Kiếm Minh. Do đó, ngươi đã đánh ngất bác sĩ Thục Tâm ở trong nhà kho của Tiền Học Lễ, kẻ cướp đi quyển nhật ký đó không phải Trần Quảng, mà chính là ngươi. Ngươi bảo vệ cho Trần Quảng không rơi vào tay cảnh sát, chỉ vì ngươi muốn được tận tay giế.t chế.t ông ta.”
Từ Kiếm Minh giơ ngón tay cái về phía Thẩm Thư: “Khá lắm, Thẩm Thư, ngươi thông minh hơn ta tưởng.” Khi nói ra điều này, tự hắn đã công nhận những gì Thẩm Thư nói là sự thật. Sau vụ án này, tôi càng thêm khâm phục và tin tưởng vào khả năng làm án của Thẩm Thư. Đối mặt với một vụ án phức tạp như vậy, cậu ta có thể giữ cho mình một cái đầu lạnh và tư duy tỉnh táo, dưới tình thế không có lời khai của nghi phạm, chỉ dựa vào số ít manh mối mà cảnh sát nắm được lại có thể sắp xếp tình tiết vụ án từ đầu đến cuối một cách rõ ràng đến vậy, biểu hiện ra một phẩm chất ưu tú mà một cảnh sát kiệt xuất cần có.
Thẩm Thư nói: “Ta cũng phải cảm ơn ngươi vì đã nương tay với đồng nghiệp Thục Tâm của ta.” Từ Kiếm Minh lắc đầu đáp: “Ta không hề nương tay với cô ta, chẳng qua chỉ không muốn giế.t người vô tội mà thôi. Có một vấn đề mà đến giờ ta vẫn chưa hiểu, tại sao ngươi lại để ý đến vở kịch đó, rồi lại chuyển mục tiêu điều tra lên người ta? Loại kịch bản rẻ tiền này đầy rẫy trong giới nghệ thuật chó đẻ của bọn chúng, lại chỉ được diễn trong một phạm vi nhỏ hẹp, với độ tuổi của ngươi, căn bản không thể biết “Văn Cách” là thế nào, dù có tận mắt xem vở kịch ấy cũng không thể dồn sự chú ý lên người ta được.”
Thẩm Thư gật đầu đáp: “Không sai, vở kịch này tuy được gọi là “Vết sẹo”, nhưng đối với những người chưa trải qua thời đại ấy mà nói, sẽ không có bất kỳ một dấu tích hay nỗi đau nào của vết sẹo. Nhưng, tôi là một cảnh sát hình sự, trong quá trình điều tra vụ án, sẽ lưu ý đến tất cả những manh mối có liên quan đến vụ án, bao gồm vật lý, cũng bao gồm cả tâm lý. Tuy ngươi không để lại dấu vết vật lý ở hiện trường, nhưng vẫn để lại một lượng lớn dấu vết tâm lý. Thủ đoạn gây án của ngươi đã chứng tỏ ngươi từng được huấn luyện quân sự, trẻ tuổi lực lưỡng, hơn nữa có một mối hận thù không thể hóa giải với nạn nhân. Ba nạn nhân trước không hề có điểm chung trong đời sống sinh hoạt, tuổi tác đều tầm 50, đều làm công tác văn hóa giáo dục, ba người như vậy, sao có thể đồng thời gây mối thù khắc cốt ghi tâm với một người trẻ được chứ? Trừ phi bọn họ đã cùng nhau làm điều gì đó khiến người khác vô cùng tổn thương, sau đó vì tội lỗi hoặc muốn che giấu chân tướng sự thực mà họ đã không còn liên lạc với nhau. Xuất phát từ suy luận ấy, lại đọc được nội dung vở kịch “Vết sẹo”, hơn nữa đạo diễn của vở kịch ấy lại chính là một trong ba nạn nhân của vụ án, phía cảnh sát không khó để suy ra, thảm họa trong vở kịch này thực sự đã xảy ra vào năm xưa, và đứa trẻ đầu chảy má.u, bất tỉnh nhân sự kia vẫn chưa chế.t. Hắn tên thật là Từ Minh Thư, sau này đổi tên, chính là trưởng ban bảo vệ Từ Kiếm Minh của trường Đại học Giang Hoa. Sau khi cho xác nhận sự thực, chúng ta đã khẳng định, hắn chính là nghi phạm của bốn vụ án giế.t người liên hoàn.” Ngôn từ của Thẩm Thư không hề kịch liệt, rủ rỉ mà nói, nhưng ngữ khí rất tự tin và kiên định, không còn gì để nghi ngờ.
Cơ thể Từ Kiếm Minh khẽ run lên, không kìm được mà đưa tay lên sờ vết sẹo trên trán, thong thả vỗ tay: “Không tệ, Thẩm đội trưởng, khá lắm.” Hắn giơ ngón cái bên tay trái lên, dùng chân đạp mạnh xuống đầu thi thể người đàn ông. Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cabin, nói: “Đám lúc nhúc trên bờ, hơn nửa là người của các ngươi có đúng không? Xem ra hôm nay ta khó lòng mà chạy thoát rồi, nhưng được chế.t dưới tay cảnh sát hình sự ưu tú nhất của thành phố Sở Nguyên, cũng đáng.”
Thẩm Thư biết đã đến thời khắc quyết định, nín thở, ánh mắt không rời khỏi đôi tay của Từ Kiếm Minh. Trên người đối thủ có súng, lại có tài thiện xạ, cậu ta buộc phải nâng cao cảnh giác.
Từ Kiếm Minh thò tay xuống thắt lưng. Tôi không biết lúc đó Thẩm Thư có cảm thấy lo lắng sợ hãi hay không, sống lưng có lạnh toát hay không, vì dù tôi có dụ dỗ thế nào, cậu ta cũng không chịu kể lại phản ứng của mình khi ấy. Đó là chỗ xảo quyệt của Thẩm Thư, cậu ta không khoe khoang, cũng không để lộ khuyết điểm, lúc nào nhìn cậu ta, cũng là một bộ dạng lạnh lùng điềm đạm, khiến người khác không thể bắt được thóp.
Từ Kiếm Minh cười, thực ra con người này khi cười trông không hề đáng ghét, còn có một chút dễ thương, hắn ta phải cảm ơn hai cái lúm đồng tiền của mình, khiến cho khuôn mặt nghiêm nghị của hắn toát lên một nét trẻ con. Hắn rút ra một khẩu súng Mauser đen ngòm, nặng trịch từ thắt lưng, báng súng đã bị mài nhẵn bóng, lộ ra màu gốc của kim loại, không biết nó đã qua tay bao nhiêu người. Từ Kiếm Minh mân mê khẩu súng trên tay rồi nói: “Ngươi sợ à? Thực ra chế.t không có gì đáng sợ đâu. Nếu tuổi thơ ngươi được tận mắt chứng kiến cái chế.t của người thân, ngươi sẽ biết, cái chế.t đều rất gần với mỗi người chúng ta, một người trước đó mấy phút còn sống sờ sờ, chớp mắt cái đã biến thành cái xác lạnh lẽo. Chế.t trong sung sướng bao giờ cũng hạnh phúc hơn việc sống trong đau khổ, suốt hai mươi năm qua, ta đã không ít lần ngưỡng mộ những người đã quyết đoán rũ bỏ bụi trần mà bước sang thế giới bên kia, bọn họ bình yên vô sự, vô tri vô giác, nhưng còn người sống, lại bắt buộc phải chịu đựng những muộn phiền và khổ đau của chốn nhân gian, ví như cô đơn, lẻ loi, bi thương, lạnh lẽo, đói khát, đố kỵ, xúc phạm, đau đớn. Những thứ cảm xúc tiêu cực ấy, giống như đám giòi đục khoét tâm hồn ta, ăn mòn và nuốt chửng lương tâm của loài người nguyên thủy. Ta bây giờ đã hoàn thành xong sứ mệnh của cuộc sống tạm bợ này, nếu bắt ta chọn giữa sống và chế.t, ta thà lựa chọn cái chế.t.”
Thẩm Thư nhẹ nhàng lùi sau một bước, nói: “Những gì mà ngươi trải qua, không giống với tuyệt đại đa số người khác, có thể chông gai bấp bênh hơn họ nhiều lần. Ta tin vào nhân quả, tin vào chính nghĩa, thế đạo luân hồi, cái gì cần báo rồi cũng được báo, cái gì cần đến thì cuối cùng cũng không trốn tránh được. Chỉ là, quả báo này không nên do ngươi thực hiện. Trong mắt những người thực thi luật pháp, bất luận ngươi có bao nhiêu lý do, chung quy cũng không thể phủ nhận sự thật rằng ngươi đã giế.t người.” Lời thoại này của Thẩm Thư là do Từ Kiếm Minh khai ra, nhưng bản thân Thẩm Thư lại bảo rằng những lời thoại này đã bóp méo ý nghĩa ban đầu của cậu ấy, tuy chỉ khác biệt một vài từ, nhưng ý nghĩa biểu đạt đã khác hẳn. Tôi không thể kiểm chứng đúng sai, nhưng cảm thấy những lời này rất đúng với nhân sinh quan của cậu ta, hơn nữa cậu ta đã được huấn luyện để đàm phán với nghi phạm. Dưới cái nhìn của tôi, lời thoại này được nói ra trong thời điểm đó, vừa không gây kích động cho Từ Kiếm Minh khiến hắn phải chống trả, vừa không làm hắn nghĩ rằng thế giới này có lỗi với hắn, một câu trả lời hoàn toàn thỏa đáng.
Từ Kiếm Minh lắc đầu, nói: “Thẩm Thư, ta hiểu ngươi, nhưng ngươi chưa chắc đã hiểu ta. Ta khâm phục ngươi, nhưng ngươi rõ ràng không hề khâm phục ta. Ta vốn dĩ không phải một kẻ khát má.u, tuyệt đối không giế.t người vô tội. Hôm nay, toàn bộ cảnh sát Sở Nguyên đã vì ta mà tới, thực ra không cần thiết phải vậy. Thẩm Thư, ta muốn cược với ngươi.”
Thẩm Thư biết đã đến thời khắc quan trọng để chấm dứt mọi chuyện, cảnh giác đáp lại: “Nói đi, cược gì?”
Từ Kiếm Minh bỏ chân khỏi thi thể người đàn ông, đứng dậy, khẽ phủi bụi trên vạt áo, vẻ mặt thoải mái như đang du ngạo. Hắn rút từ thắt lưng ra một khẩu súng lục Type 64, đáp: “Đây là khẩu súng của riêng ta.” Hắn ôm cả hai khẩu súng trong tay, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm đang nô đùa với món đồ chơi yêu thích của mình, lại nói: “Ta muốn cược mạng sống với ngươi, trong hai khẩu súng này chỉ một khẩu có đạn, mỗi người sẽ cầm lấy một khẩu, cùng lúc bắn về phía đối phương, kẻ nào mạng lớn thì sống, mạng yểu thì sẽ đi gặp Diêm Vương. Ta để cho ngươi chọn trước, công bằng hợp lý, tự quyết định số mệnh của mình.”
Từ Kiếm Minh ném khẩu súng ra sàn tàu ở giữa hai người, hai khẩu súng nảy lên rồi rơi xuống, âm thanh nặng trĩu.
Thẩm Thư không nói gì, trông có vẻ thanh thản và bình tĩnh giống Từ Kiếm Minh. Hai con người ấy lấy chuyện sống chế.t ra để đặt cược, thái độ lại như lũ trẻ đang chơi một trò chơi. Cậu ta bước thẳng tới, không nghĩ ngợi, cầm lấy khẩu súng của Từ Kiếm Minh, ném khẩu còn lại cho hắn rồi nói: “Khẩu Mauser này đã từng làm ngươi bị thương, nó không may mắn đối với ngươi, lần này ngươi hãy dùng nó.”
Từ Kiếm Minh cầm lấy súng, ánh mắt dò xét hồi lâu, đáp: “Sau khi chúng ta nổ súng, chỉ còn một người có thể nhìn thấy mặt trời vào ngày mai.” Thẩm Thư cười, giơ họng súng chĩa thẳng vào hắn ta. Từ Kiếm Minh cũng chĩa súng vào tim của Thẩm Thư.
Hai người cầm cự hồi lâu, khoang tàu yên lặng đến mức có thể nghe thấy hơi thở của đối phương. Lòng bàn tay Thẩm Thư vã mồ hôi, tim đập không ngừng. Ánh mắt của Từ Kiếm Minh lộ ra một tia hung tợn, mặt đầy sát khí.
Tiếng súng giòn giã vang lên, viên đạn vẽ ra một đường cong mỹ lệ, cắt ngang bóng tối của bầu trời đêm. Trong đêm Vu Lan, không biết tiếng súng của nhân gian có làm kinh động đến những bóng ma trồi lên từ cánh cửa Địa ngục hay không.
Viên đạn được bắn ra từ súng của Thẩm Thư, nhưng lại bay lên trời. Từ Kiếm Minh lắc báng súng, bên trong trống không. Hắn buông tay, làm rơi súng xuống, ngồi gục xuống mạn tàu.
Thẩm Thư nói: “Lão Từ, ngươi thật tốt bụng, vì ngươi không giế.t ta nên ta cũng không giế.t ngươi. Ngươi là đối thủ, nhưng đáng để ta tôn trọng. Ngươi đã giế.t bao nhiêu người như vậy, khó mà thoát khỏi án tử, nhưng ta không mong ngươi sẽ chế.t dưới tay mình.” Tôi buông súng xuống, một làn khói vẫn còn đọng lại ở nòng súng.
Từ Kiếm Minh ủ rũ nói: “Ta đã báo được mối thù đeo bám mình suốt hơn hai mươi năm nay, lại gây ra bốn vụ giế.t người, sớm đã hạ quyết tâm chế.t. Ta muốn mượn tay của ngươi để giế.t ta, để không phải ăn kẹo đồng ở pháp trường, ngươi cũng coi như lập được đại công, nhưng mà, hầy,” Hắn thở dài một cái, “Ta chế.t sớm hay muộn thêm vài ngày, thì có gì khác biệt chứ.”
Thì ra, Từ Kiếm Minh đã rất tin tưởng vào tố chất nghề nghiệp của Thẩm Thư, hắn cố tình ném hai khẩu súng ra sàn tàu cùng một lúc, tin rằng cậu ta sẽ dựa vào độ nảy của hai khẩu súng để đoán được khẩu nào có đạn, khẩu nào không. Nếu Thẩm Thư làm theo những gì đã thỏa thuận từ trước, sau khi nhặt súng lên sẽ bắn vào người hắn ta, lúc này xác của Từ Kiếm Minh sẽ nằm lăn ra sàn. Đây là nơi chôn cất của bố mẹ Từ Kiếm Minh, hắn đã gây ra đại án kinh hoàng, ở trong lễ Vu Lan này được đi theo vong hồn của họ, cũng coi như chế.t đúng chỗ.
Còn Thẩm Thư quả nhiên đã không làm hắn thất vọng, nhặt chính xác khẩu súng có đạn lên. Nhưng lúc cậu ta nổ súng, nòng súng lại nhắm chuẩn vào màn đêm vô biên.
Sau khi tiếng súng nổ lên, toàn bộ cảnh sát vũ trang lần lượt nhảy lên tàu, Từ Kiếm Minh bị bắt.