Hai tháng mười ba ngày...
Tôi sẽ không nhắc lại "kể từ khi tôi quen cậu ấy" nữa.
Vì rõ ràng là thời gian của tôi chỉ được tính khi có cậu ấy mà thôi.
Kì thi đã kết thúc.
Có vẻ như mọi chuyện đều tốt đẹp.
Ít nhất thì, tôi không thấy bất kì ai trong lớp có tâm trạng xấu cả.
Và cậu ấy đã quý tôi hơn chút ít.
Tôi nghĩ là tôi trong mắt cậu ấy đã được nâng cấp từ "cùng lớp, không quen biết" lên đến "cùng lớp, có quen biết" rồi.
Thế là đủ.
Quá ổn đối với tôi.
Thậm chí, thỉnh thoảng cậu ấy sẽ chào hỏi tôi một câu.
Có vẻ như cậu ấy định thả thính tôi.
Cậu ấy có rất nhiều thính, và cậu ấy sẽ thả cho bất kì ai cậu ấy thấy quý mến.
Nếu bạn còn nhớ, thì cô bạn thân của tôi cũng đã từng đớp phải thính của cậu ấy.
Nhưng cậu ấy không phải là người lăng nhăng.
Cậu ấy chẳng hẹn hò với ai cả.
Cậu ấy không sai khi đẹp trai và học giỏi đến thế.
Mà cậu ấy có tỏ tình chính thức đâu cơ chứ?
Tất cả đều chỉ là do mấy cô nàng kia tự tưởng tượng ra thôi.
Bây giờ thì, cậu ấy muốn thả thính tôi?
Tôi thích thế.
Chỉ sợ ngay cả đến tư cách được cậu ấy thả cho ít thính tôi cũng không có.
Có khi cậu ấy còn chẳng coi tôi là con gái.
Vì tôi không đẹp.
Với lại, đối với những người bạn quá mờ nhạt, ta có bao giờ chú ý đến giới tính của họ đâu?
Mà dù có đi nữa thì cũng chẳng nảy sinh được tình cảm.
Tôi buồn cười thật đấy.
Chắc chẳng có cô gái nào mong được người khác thả thính đâu nhỉ?
Nhưng đó lại là người tôi crush cơ mà...