Ngày Tô Mộng Nhiên về lại Nhất Thành, Thẩm Thường Hi đi tiễn cô, trong lòng cứ bứt rứt không yên. Cảm giác giống như sau lần chia tay này hai người phải rất lâu nữa mới gặp lại nhau. Nhưng lần này gặp lại Tô Mộng Nhiên, thấy cô dường như đã bắt đầu lại cuộc sống bình thường nên Thẩm Thường Hi cũng cảm thấy yên tâm. Thật lòng mong rằng Tô Mộng Nhiên sẽ sớm tìm thấy được người yêu cô thật lòng…
Thời gian như nước chảy năm tháng như mây trôi. Một cái chớp mắt đã tới tết nguyên đán. Tết nguyên đán năm nay Thẩm Thường Hi ở lại đón tết cùng với ba mẹ Lê Cảnh Nghi ở Giang Thành. Cũng coi như một lần tập dượt chuẩn bị cho cuộc sống sau hôn nhân.
Hai năm nay bọn họ yêu đương nồng nhiệt có, dịu dàng có, ấm áp có. Sự quan trọng của đối phương đã khiến cho cả hai gia đình quyết định chung thân. Một lễ đính hôn nhỏ cũng đã được tổ chức vào tháng trước, không mời quá nhiều người nhưng vẫn đủ sự góp mặt của những người quan trọng và gia đình hai bên.
Gần đây Việt Trí đang rục rịch chuẩn bị cho cuộc tái bầu cử vào hội đồng quản trị nên Lê Cảnh Nghi cũng phải nán lại mấy ngày còn Thẩm Thường Hi sẽ về trước cùng ông bà Lê chuẩn bị đồ tết.
Lúc cô lái Bối Bối một mình về, vừa gặp cô ông bà Lê đã chạy ra đón tiếp, tay bắt mặt mừng. Ông nội Lê trách Lê Cảnh Nghi không đưa cô về, Thẩm Thường Hi đã phải giúp anh giải thích. Sự việc này làm cô nhớ lại vào ngày này năm ngoại, hai người phải vất vả như thế nào mới có thể giải thích hết mọi chuyện cho gia đình anh biết. Cũng chính thức công khai tình cảm với đối phương.
Lê Cảnh Nghi lúc ấy còn suýt nữa bị ông nội Lê lấy gia pháp ra để trừng trị, cũng may mà bà lê rat ay khuyên ngăn nên mới tránh được một kiếp.
“Ha ha… nhắc tới chuyện đó là lại làm ta thấy buồn cười. Cũng may mà hai đứa cuối cùng cũng vẫn thành một đôi. Nếu không Cảnh Nghi chắc chắn không thoát nổi kiếp nạn.” Buổi tối, bà Lê cùng cô ngồi tán gẫu ở bàn trà trong vườn. Vừa thưởng trà vừa ôn lại vài chuyện cũ.
“Lúc đó con cũng rất sợ. Con thậm chí còn nghĩ tới cảnh hai đứa chúng con phải chia tay.”
“Ha ha.” Bà Lê cười vô cùng mãn nguyện sau đó nhấp một ngụm trà, cảm thấy vị trà lần này có phần ngọt hơn lần trước.
“Lần này trà có thêm cỏ ngọt nên vị sẽ ngọt hơn, nếu mẹ không thích lần sau con sẽ dặn người bán không bỏ thêm cỏ ngọt nữa.” Thẩm Thường Hi nhìn thấy biểu cảm của bà liền biết bà đang nghĩ gì.
“Không có không có, ta ngược lại rất thích vị này. Cảm ơn con đã tặng.” Bà Lê vui vẻ nâng cốc trà.
“Đúng rồi, ảnh cưới hai đứa chụp trước tết đã có chưa?”
“Hôm trước con có gọi điện hỏi lại, bọn họ nói phải qua tết mới nhận được.”
Nghe tới đây bà Lê nhíu mày, đem mấy nếp nhăn xâu lại thành chuỗi, vẫn vô cùng quý phái: “Sao lại chậm như vậy, hai đứa chỉ còn mấy tháng nữa là kết hôn rồi, đến ảnh cưới còn chưa có. Nếu ta sớm biết hai đứa đi chụp đã giới thiệu cho một người bạn quen của ta.”
“Con xin lỗi vì không báo trước.” Thẩm Thường Hi thầm thở dài trong lòng, nếu như không phải Lê Cảnh Nghi nổi hứng lên rồi kéo cô đi chụp ảnh cưới. Đến tận nơi cô mới biết, mặt mũi còn chưa kịp trang điểm kỹ lưỡng, tóc tai còn không kịp làm. Cũng may anh còn có lương tâm, sơm chuẩn bị cho cô thợ trang điểm, nếu không cô có chết cũng không chụp.
Sáng hôm sau diễn ra cuộc tái bầu cử lần thứ nhất ở Việt Trí. Lần này còn có sự góp mặt của một nhân vật bí ẩn, nắm giữ trong tay hai mươi phần trăm cổ phần của Việt Trí.
Cũng vì sự xuất hiện này mà trong suốt mấy ngày liền nhân viên trên dưới công ty đã phải tốn không ít nước bọt đoán già đoán non.
Đúng chín giờ, sau khi vài người ai nấy đều đã phát biểu và đứng lên ứng cử một vài vị trí mới. Cánh cửa gỗ trong văn phòng đột nhiên mở ra, mọi người đều đồng loạt hướng mắt nhìn.
Một cô gái mặc váy đen ôm sát cơ thể, trên người tỏa ra mùi hương quyến rũ cùng mái tóc xoăn lọn to quyến rũ. Những bước đi vô cùng tự tin, cùng vóc dáng nổi bật.
Diện mạo của cổ đông có thể nói là nắm giữ số cổ phiếu lớn không kém gì giám đốc của Việt Trí khiến cho mọi người đều đồng loạt trầm trồ, không chỉ có bọn họ, ngay cả Lê Cảnh Nghi cũng thoáng kinh ngạc, nhưng kinh ngạc không phải vì diện mạo của cô ta mà chính vì thân phận của cô ta.
Anh không ngờ được cổ đông giấu mặt suốt bao nhiêu năm lại chính là Tần Minh Nguyệt.
Sau khi rời khỏi cuộc sống đại học, Tần Minh Nguyệt đã sang nước ngoài, từ đó về sau cũng không có tin tức gì nữa. Mười mấy năm không gặp, bây giờ lại xuất hiện với tư cách là cổ đông lớn của công ty anh. Khiến cho anh không khỏi bất ngờ.
“Giới thiệu với mọi người. Đây là cô Tần, từ nay sẽ chính thức gia nhập Việt Trí.”
Sau lời giới thiệu của một cổ đông khác, tất cả mọi người đều nồng nhiệt vỗ tay. Chỉ riêng một người trầm mặc ngồi ở ghế giám đốc, khuôn mặt vẫn lạnh băng.
Kết thúc cuộc họp mọi người nhanh chóng ra ngoài. Một số người không kiềm được lòng hiếu kỳ, chưa ra khỏi tầm mắt của người phụ nữ kia đã xôn xao bàn luận.
“Cảnh Nghi!” Lê Cảnh Nghi cũng soạn đồ rời đi, vừa hay có tiếng gọi.
Anh vẫn nhớ giọng nói này, quay mặt lại. Thư ký Tống Trần đi bên cạnh anh cảm thấy không khí này mình vẫn là không nên xen vào nên đã đi trước một bước.
Sau đó Tần Minh Nguyệt đi lại gần anh, mỉm cười rất tươi
“Cảnh Nghi. Lâu rồi không gặp.”
Lê Cảnh Nghi cũng rất khách sáo đáp lại: “Lâu rồi không gặp. Chúc mừng cô gia nhập Việt Trí.”
“Lâu nay cậu sống vẫn tốt chứ?”
“Ừm.” Lê Cảnh Nghi gật đầu có chút xa cách: “Như cô thấy, rất tốt.”
Hai người đã từng là bạn rất thân, nhưng bây giờ gặp lại, cảm giác lại xa cách ngàn dặm. Lê Cảnh Nghi gần như cũng quên luôn lúc trước đã từng thích người phụ nữ trước mặt.
Trong ấn tượng của anh, Tần Minh Nguyện vẫn luôn giản dị mộc mạc, mang lại cho người ta cảm giác gần gũi. Bây giờ không chỉ cách ăn mặc trang điểm, phong cách mà còn cả cảm giác khi đứng gần. Nếu như không phải khuôn mặt vẫn còn có nét, anh cũng suýt không nhận ra.
“Lúc đó tớ rời đi quá vội, còn không kịp nói lời từ biệt với cậu. Cậu không trách tớ chứ?” Tần Minh Nguyệt nói tiếp. Tiến thêm một bước nữa.
“Chuyện đã qua lâu rồi, mỗi người đều có định hướng riêng. Tôi đương nhiên không trách cô.”
“Thật vậy sao?”
“Đúng vậy.” Anh chưa từng trách cô là sự thật, nhưng thất vọng cũng là sự thật nhưng thời gian đã xóa nhòa đi những cảm xúc thất vọng đó. Đến bây giờ, cũng đơn giản chỉ là một cuộc chia tay giữa những người không có cùng tần số.
Nghe Lê Cảnh Nghi nói xong, Tần Minh Nguyệt reo lên. Gương mặt thất vọng đột nhiên giống như bừng sáng: “Thật tốt quá. Chuyện năm đó tớ vẫn luôn canh cánh trong lòng, kể cả lúc cậu nói th…”
“Cô Tần…” Tần Minh Nguyệt còn đang định thao thao bất tuyệt Lê Cảnh Nghi đã chặn đứng họng trước: “Nếu đã là chuyện quá khứ, cũng chính là những chuyện không thể quay lại. Tôi cũng đã buông bỏ.”
“Nhưng tớ không coi đó là chuyện có thể dễ dàng quên đi được.” Tần Minh Nguyệt cứ ngỡ, chỉ cần cô trở về, mọi thứ đều trở về quỹ đạo bình thường. Lê Cảnh Nghi lại giống như lúc trước, đối xử với cô rất tốt, giữa bọn họ không hề có khoảng cách. Nhưng hôm nay gặp lại, Lê Cảnh Nghi giống như đã trở thành một con người hoàn toàn khác. Ngay cả ngữ điệu nói chuyện cũng trở nên xa cách như vậy thật sự khiến cô trở tay không kịp.