Mười một giờ, ánh mặt trời gay gắt cũng không đủ trung hòa cõi lòng bồn chồn của một người đang ngồi trầm mặc trong phòng, cứ vài giây là hết nhìn đồng hồ treo trên tường, đồng hồ trên tay rồi những con số khô khan nhảy liên tục trên màn hình máy tính.
Lê Cảnh Nghi cảm thấy khắp người dều mơn man kỳ lạ. Đã ba tiếng hai mươi bảy phút rồi từ lúc xa cô.1
Ồ, anh lại có thể đếm chính xác từng phút như vậy. Hóa ra đây chính là cảm giác yêu đương, mỗi một giây một phút đều nhớ mong đối phương.
Qua một lúc, tiếng gõ cửa mấy nhịp vang lên, thư ký Tống từ bên ngoài bước vào, đẩy đẩy cặp kính mới thay gọng do bà xã tài trợ, còn nói là gọng kính này có thể phong ấn đi đào hoa, đeo nó vào rồi sẽ thể hiện rằng anh đã có gia đình. Anh cũng không hiểu đạo lý kỳ lạ này, nhưng lời của vợ nói đều là chân lý. Không thể không tuân theo.
“Giám đốc, đến giờ cơm trưa rồi, hôm nay anh muốn ăn gì để tôi đi đặt.”
Tống Trần nói xong, nghiêm túc nhìn Lê Cảnh Nghi sắc mặt nhàn nhạt. Anh đã để ý sếp của mình từ sáng đến giờ, chiếc điện thoại trên bàn được đặt lên để xuống không biết bao nhiêu lần, giống như đang chờ đợi một tin nhắn từ ai đó.
“Tùy cậu.” Lê Cảnh Nghi như ở trên mây, cũng không để ý ánh mắt dò xét của cấp dưới đang bủa vây lấy mình bởi vì anh vẫn đang dán vào màn hình điện thoại đen thui trên bàn.
Lê Cảnh Nghi đột nhiên sực nhớ ra, bây giờ đang là thời gian ăn trưa.
Đúng vậy, anh có thể nhân cơ hội này nhắn tin hỏi thăm cô, còn có thể giống như các cặp đôi đặt đồ ăn mang tới cho nhau.
Nhưng còn chưa kịp hành động, vừa đúng lúc này, điện thoại như đoán được tâm ý người, reo lên hai tiếng ‘ting ting’, còn chưa kịp vang hết đã bị Lê Cảnh Nghi mạnh bạo cầm lên, có thể nhìn ra được là phản ứng hoàn toàn theo bản năng, không biết đã chờ tin nhắn từ ai đó bao lâu rồi.
Thẩm Thường Hi: “Em gọi đồ ăn cho anh rồi. Là một quán được đánh giá tốt. Lát nhớ xuống phòng bảo vệ lấy nhé!”
“Không được bỏ bữa trưa.” Cuối dòng tin là một icon nghiêm mặt, nhìn thế nào cũng vô cùng đáng yêu.
Thẩm Thường Hi vốn dĩ cứ tưởng Lê Cảnh Nghi sẽ mải làm việc mà không xem tin nhắn của cô. Ít nhất cũng phải đợi đến khi Tống Trần vào giục, hoặc một lúc nào đó anh vô tình bẻ cổ, vươn vai lấy lại tinh thần một chút lúc ấy mới mở điện thoại ra kiểm tra tin nhắn.
Nhưng thật không ngờ nhanh như vậy đã trả lời: “Bị em cướp mất vai rồi anh còn có thể làm gì đây.”
Phụt!
Còn là loại lời thoại như thế này. Thẩm Thường Hi hình dung ra được khuôn mặt nghiêm túc của Lê Cảnh Nghi khi nói câu này, liền không nhịn được mà cười lên, suýt chút nữa làm kẻ kỳ quái trong mắt nhân viên mới rồi. Cũng may bọn họ đang đi đằng trước cô nên không trông thấy.
“Không sao hết, thời gian còn dài, chúng ta từ từ đổi vai.” Thẩm Thường Hi vừa đi vừa trả lời, gõ xong tin nhắn này, nhìn đi nhìn lại mấy lần, không tự chủ được mà cười ngốc.
Đúng vậy, thời gian vẫn còn dài, cả một tương lai đang chờ phía trước. Anh và cô đã chính thức đến bên nhau. Từ giờ chính là lúc hạnh phúc tìm tới cô.
Tình yêu ngọt ngào cuối cùng cũng đến lượt cô.
“Sao anh lại bấm gọi cho em? Em vẫn đang ở gần cấp dưới đó.”
Hết hồn, tin nhắn vừa gửi đi chưa lâu Lê Cảnh Nghi đã gọi ngay cho cô. Thẩm Thường Hi lén ngước lên nhìn mấy nhân viên đi đằng trước rồi lại cúi xuống.
“Chúng ta đâu có yêu đương bí mật?” Giọng điệu qua tin nhắn có chút không hài lòng.
Nhưng không yêu đương bí mật nhưng cũng chẳng có nghĩa là công khai.
Thẩm Thường Hi vỗ trán một cái có chút áy náy.
“Thì, đây là công ty, người làm lãnh đạo như em nhất định phải gương mẫu.”
Nhớ trước đây bản thân cô ghét bị ăn cơm chó ở nơi làm việc như thế nào, không thể tự vả nhanh như vậy được.
Hơn nữa, để cho hội bát quái nghe thấy, còn biết được giám đốc của bọn họ đang cùng giám đốc công ty đối thủ yêu đương, không biết được phen chấn động cỡ nào. Là một người sếp chuyên nghiệp. Đâu thể để chuyện yêu đương làm ảnh hưởng đến công việc được.
“Hôm nay mấy giờ em về, anh tới đón em.” Anh nhắn hỏi cô.
“Anh không cần đi đón em đâu. Công việc mới có khá nhiều thứ phải sắp xếp, xong việc em còn cùng cấp dưới đi giao lưu một chút.”
“Giám đốc, lát nữa chị muốn ăn gì?” Đang mải mê nhắn tin với Lê Cảnh Nghi, một cấp dưới cùng cô quen biết mấy ngày trước, đột nhiên quay lại phía cô nói chuyện.
“Không nói chuyện với anh nữa, đồng nghiệp gọi em đi ăn rồi. Buổi tối gặp lại!” Thẩm Thường Hi cũng mau chóng kết thúc đoạn hội thoại sau đó cất di động vào trong túi.
“Giám đốc, ban nãy chị nhắn tin với ai mà mặt mày hớn hở quá vậy? Không phải là bạn trai của chị đó chứ?” Trên bàn ăn, một nhân viên hỏi cô.
“À thì cũng….” Nhìn ra được sắc mặt ửng hồng hạnh phúc khi nhắc tới ‘người đó’ của Thẩm Thường Hi, dùng đầu gối cũng nghĩ ra là loại thân phận như thế nào.
“Ôi trời là thật kìa, không biết người đàn ông nào có diễm phúc lớn như vậy, có thể đánh cắp trái tim của người vừa tài giỏi vừa xinh đẹp như chị Hi chúng ta.” Nhân viên không khỏi hào hứng reo lên.
“Bạn trai chị cũng ở Giang Thành hả?” Một cấp dưới nữa không nhịn được tò mò chen mồm vào.
“Còn phải nói, nếu không nghĩ sao mà chị Hi giỏi giang lại tới chi nhánh nhỏ này làm chứ.”
Này này, đương sự còn chưa có nói gì, sao mọi người có thể đồn đoán… đúng sự thật như vậy. Thẩm Thường Hi vuốt vuốt mồ hồi, không khí sôi nổi này, cấp trên sau giờ nghỉ như cô hoàn toàn không có cơ hội chen mồm giải thích.
“Ghen tỵ chết mất thôi. Giám đốc, em tò mò quá, chị có thể tiết lộ một chút được không? Bạn trai chị có phải người trong ngành không? Có phải vô cùng đẹp trai không, còn rất tài giỏi nữa.” Vài ba người khác trong quán ăn cũng bị sự sôi động của một bàn bốn năm nữ công sở phấn khích khoa chân múa tay.
“E hèm, mọi người có thể giữ yên lặng một chút được không, tò mò chuyện của sếp là tội nặng đó nha.” Giữa một đám nhân viên viên, giọng nói êm dịu của Vân Hòa vang lên nhẹ nhàng trấn áp tất cả.
“Vân Hòa không thấy tò mò hả?”
“Tôi là thư ký rất chuyên nghiệp đó.” Vân hòa khoanh tay, điệu bộ khiêu khích, nhưng còn chưa quá nửa giây sau đã có tiếng vả mặt đôm đốp của cô: “Vậy nên chị Hi? Chị có bạn trai hồi nào vậy?” Thứ ký thân nhất như cô lại không biết quý cô độc thân từ trong trứng như Thường Hi lại có bạn trai. Đương nhiên so với đám người mới quen kia gấp mấy lần cảm thấy hết sức kinh ngạc.
“Được rồi mọi người, bạn trai của tôi nhất định đối với tôi là mười điểm. Còn có cơ hội sẽ giới thiệu cho mọi người sau.” Thẩm Thường Hi nói xong nghĩ trong lòng, chỉ cần đến lúc đó mọi người không quá sốc là được rồi.
“Giám đốc hứa rồi đó nha!” Đám nhân viên được đà cảm thán.
***
Tống Trần đứng ở đối diện, hoàn toàn không biết nội dung tin nhắn là gì, chỉ thấy Lê Cảnh Nghi vừa xem điện thoại vừa cười vô cùng mãn nguyện.
Cảm giác sợ hãi này là gì đây, còn đáng sợ hơn cả lúc giám đốc thất tình.
“Giám đốc, vậy… tôi đặt canh tai heo cho anh nha, món mà lần trước anh nói mùi vị không tệ đó.” Tống Trần cẩn thận xác nhận.
“Không cần nữa. Có người đã giúp tôi đặt rồi. Lát cậu xuống phòng bảo vệ lấy đồ về đây giúp tôi là được.”