Ba ngày sau, Thẩm Thường Hi vừa từ công ty về, vì hôm nay là chủ nhật nên cô chỉ cần đến công ty nửa buổi sáng để kiểm tra tiến độ dự án, xong việc là có thể không cần ở lại.
Về nhà hơn mười rưỡi, Thẩm Thường Hi vừa bước vào cửa lớn liền phát hiện không khí có chút khác thường so với sáng sớm hôm nay, trong lòng trào dâng một loại dự cảm không lành.
Cô vốn dĩ cứ tưởng mình nghĩ nhiều, cô cởi giày, vừa định lên phòng thì Lê Cảnh Nghi từ đâu lại xuất hiện ngay trong nhà cô.
“Anh… Sao anh lại ở đây?” Thẩm Thường Hi dụi mắt mấy lần, hình ảnh Lê Cảnh Nghi vẫn đứng yên, khóe môi anh rõ còn đang cong lên cười với cô.
Bà Thẩm ở trong bếp nghe thấy tiếng của Thẩm Thường Hi, phấn khởi chạy ra: “Hi Hi về rồi à. Con xem ai đến đây này.” Bà nói xong nhìn sang Lê Cảnh Nghi như mở viên ngọc, ánh mắt sáng lên.
“Thẩm tiểu thư, rất vui được gặp. Tôi là Lê Cảnh Nghi, trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi.” Anh vừa cười rất thân thiện vừa đưa tay ra bắt tay với cô.
Thẩm Thường Hi lúc này mới chắc chắn, Lê Cảnh Nghi đang đứng trước mặt cô là thật.
Hôm đó rõ ràng cô đã từ chối anh rồi, cũng nói anh đừng tìm cô nữa. Bây giờ anh không những xuất hiện trước mặt cô mà còn tìm tới tận cửa nhà cô.
Trong lúc Thẩm Thường Hi đang bàng hoàng hết sức, bà Thẩm nhanh chóng giới thiệu: “Con còn nhớ không, ngày bé con từng đến nhà người ta chơi mấy lần đấy.”
Sao cô một chút gì cũng không nhớ là từng gặp anh ngày bé chứ. Anh có quen với ba mẹ cô từ lúc nào, mọi thứ bỗng chốc đều rối tung cả lên.
Không lâu sau, một bàn ăn đầy ắp nhanh chóng được dọn lên. Gia đình họ Thẩm, ba Thẩm mẹ Thẩm còn có Thẩm Thường Hi sau đó là Lê Cảnh Nghi ngồi vây quanh một cái bàn tròn. Tất cả ai nấy mặt mày đều vui vẻ, duy chỉ có Thẩm Thường Hi từ lúc gặp anh tới giờ mặt giống như ăn phải ớt, cô định tìm cơ hội để trốn lên phòng nhưng không ngờ lại bị bà Thẩm mắng cho một trận.
Kết quả bây giờ, cô ngồi đối diện anh, một trận ngượng ngùng, ngay cả ngẩng mặt cũng không dám.
“Nghe lão Lê nói cháu tới Nhất Thành, không ngờ cháu vẫn còn nhớ mà qua đây thăm nhà hai bác.” Bà Thẩm trên bàn ăn nói. Vừa nói vừa tán dương mạnh mẽ hình tượng đường hoàng đĩnh đạc, nghiêm túc trưởng thành trong bộ com lê được là thẳng tắp của anh.
“Để hai bác chê cười rồi. Con thật thấy hổ thẹn đến hôm nay mới lại có dịp tới thăm hai bác.” Lê Cảnh Nghi cười nói.
“Nghe nói con tự tay điều hành công ty xây dựng ở Giang Thành, thật đúng là tuổi trẻ tài cao. Nhà họ Lê có đứa con như con đúng là mát lòng mát dạ.” Ông Thẩm vui vẻ cũng không ngại mà tán dương mấy câu.
“Bác Thẩm quá lời rồi. Cháu đối với ba cháu cũng chỉ giống như hạt cát trên sa mạc. Không đáng nhắc tới.”
Người khen tặng, người khiêm tốn. Không khí trên bàn ăn hòa hợp đến bất ngờ.
“Lúc nhỏ nhìn lém lỉnh đáng yêu, bây giờ lớn lên lại càng đẹp trai. Nhớ hồi đó, hai đứa chơi với nhau hợp nhau quá trời, tới nỗi hai nhà phải hứa hôn. Nếu không phải là Hi…” Bà Thẩm nói tiếp, đang nói liền quay qua nhìn Thẩm Thường Hi thản nhiên ăn uống, ánh mắt hình viên đạn: “… đột nhiên nó nổi hứng muốn đi nghỉ mát dài ngày. Thì có lẽ hai đứa giờ thành đôi rồi cũng nên.”
“Phải không Hi Hi?” Bà huých tay cô.
“Vậy sao? Chuyện hồi nhỏ quá lâu rồi nên con không nhớ nữa.” Thẩm Thường Hi giả vờ không hiểu ý của bà Thẩm, rất thản nhiên đáp.
“Ha ha, con bé này.” Thấy thái độ bất lịch sự trước mặt khách của cô, bà Thẩm cười như không cười vỗ vai cô đầy ‘trìu mến.’
Được lắm hay cho Lê Cảnh Nghi, ‘tên họ Lê’ hóa ra lại chính là anh. Cô trốn chui trốn lủi, trốn qua tận Giang Thành không ngờ xa tận chân trời gần ngay trước mắt. Thẩm Thường Hi nghiến răng, đây phải nói là nghiệt duyên hay là duyên phận đây.
Vốn dĩ đang kinh ngạc, nghe được chuyện Lê Cảnh Nghi chính là đối tượng khiến cô phải dọn nhà trong đêm, tâm trạng từ kinh ngạc chuyển qua tức giận. Giận càng chồng giận.
Trong lúc cô đang tức giận như vậy. Trái ngược với cô, Lê Cảnh Nghi vừa hòa nhã lại vừa dễ gần, vừa điềm tĩnh lại rộng lượng, cười hết sức ôn hòa: “Không sao đâu bác, chuyện từ lúc nhỏ, cô ấy không nhớ cũng là chuyện bình thường.”
“Cháu nói cũng phải. Được rồi, chúng ta không nhắc lại chuyện cũ nữa, tập trung ăn thôi.”
“À phải rồi, Cảnh Nghi à, lúc trước ta có nghe lão Lê nói cháu có bạn gái rồi hả? Sao không dắt con bé về đây chơi luôn.” Ông Thẩm đột nhiên nhắc tới bạn gái của Lê Cảnh Nghi đã khiến cho một số người phải đổ mồ hôi lạnh.
“À, bạn gái của cháu…” Lê Cảnh Nghi ‘à’ lên một tiếng, mặc kệ cho Thẩm Thường Hi đang nuốt nước bọt kia, trên mặt hiện lên ý cười nhạt: “Cô ấy chạy rồi.”
“Gì cơ? Chạy rồi?” Cả ông bà thẩm đều không nén nổi ngạc nhiên.
Khụ!
Thẩm Thường Hi cũng bị Lê Cảnh Nghi chọc tức tới mức ho sặc sụa.
Bà Lê vừa định đưa khăn giấy qua cho cô thì Lê Cảnh Nghi đã nhanh tay đưa trước, còn nhìn cô bằng ánh mắt đầy mờ ám.
Thẩm Thường Hi đương nhiên không thể nhận, trực tiếp cướp lấy khăn giấy trên tay mẹ cô, bối rối lau miệng.
Nhìn bộ dạng Thẩm Thường Hi chột dạ, Lê Cảnh Nghi cảm thấy có chút buồn cười nhưng anh không thể cứ đắc tội cô thêm được nữa: “Cháu chỉ đùa thôi ạ. Bọn cháu chia tay vì không hợp. Cháu cũng nói chuyện này cho ba mẹ biết rồi ạ.”
“Ôi thì ra là vậy. Không sao, vẫn còn nhiều người con gái khác mà. Cháu vừa tài giỏi lại đẹp trai như vậy, chắc chắn không có ít cơ hội, cháu không cần phải buồn.”
“Vâng, cháu với cô ấy đều là chuyện của quá khứ. Bây giờ cháu cũng đã có người mình thích rồi.”
“Vậy hả? Không biết cô gái nào lại có phúc được Cảnh Nghi nhà ta nhìn trúng như vậy nhỉ?” Bà Thẩm tò mò hỏi anh.
Lê Cảnh Nghi nói xong, không hề giấu diếm anh mắt nhìn Thẩm Thường Hi như muốn cháy mặt.
Cô né tránh ánh mắt của anh, tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm.
“Cháu vẫn đang thuyết phục cô ấy. Khi nào cô ấy chấp nhận cháu, cháu nhất định sẽ giới thiệu với cả hai bác.”
Cũng may mà ông bà Thẩm đang mải tập trung đến Lê Cảnh Nghi mà không để ý tới đứa con gái nhà họ đang tâm tư rối bời.
Lê Cảnh Nghi nói bóng nói gió trêu đùa cô còn chưa đủ hay sao?
Thẩm Thường Hi trút giận lên mấy quả trứng chim sốt sa tế, dùng đũa gắp không xong lại càng mất kiên nhẫn khiến cho một quả không tự giác mà vọt về phía Lê Cảnh Nghi.
Anh không tỏ ra một chút khó chịu nào, còn tự tay gắp lại một quả vào bát cho cô.
Thẩm Thường Hi suýt chút nữa bị hành động ôn nhu của anh làm cho tim đập loạn xạ, cô cố tình lấy đũa gạt quả trứng của anh xuống đất sau đó vẫn thản nhiên ăn tiếp, cũng không thèm xem biểu cảm mất mát thoáng hiện trên khuôn mặt anh tuấn của anh.
Hành động và ánh mắt của Lê Cảnh Nghi dành cho Thẩm Thường Hi vừa xong đã ngay lập tức lọt vào tầm ngắm của nhị vị phụ huynh, trong lòng bọn họ rốt cuộc cũng lờ mờ đoán ra được ý tứ sâu sắc trong câu nói của anh.
Cả hai không hẹn đều có chung một suy nghĩ. Nếu như lần trước thuyền bị chìm. Lần này bọn họ không ngại đóng thêm một chiếc thuyền nữa.
“Cảnh Nghi à, con tới Nhất Thành chưa bao lâu chắc cũng chưa đi được đâu đâu nhỉ?” Bà Thẩm trong đầu vừa nảy ra ý tưởng gì đó đột nhiên nói với Lê Cảnh Nghi.
“Vâng. Con tới đây để tham dự mấy hội nghị, vừa xong bận nên cũng không đi đâu.” Lê Cảnh Nghĩ thành thật đáp lại.
“Vậy thì tốt quá… à ý của ta là, ở Nhất Thành có rất nhiều địa điểm tham quan thú vị, so với trước đây đã thay đổi rất nhiều, con đến đây nên đi tham quan nhiều một chút."
“Hay không cứ để Hi Hi nhà chúng ta dẫn con đi thăm thú và nơi thì thế nào?’ Ông Thẩm hiểu ý bà Thẩm tiếp lời.