Thẩm Thường Hi vừa rời khỏi, văn phòng trở về vẻ yên tĩnh tầm thường vốn có. Lê Cảnh Nghi mệt mỏi đưa cả người dựa vào ghế hít thở sâu, mấy ngón tay thon dài nhẹ đưa lên xoa xoa sống mũi.
Đã rất lâu rồi anh mới lại nhớ đến chuyện đó, mỗi lần nhớ lại cảm giác đều chân thật như ban đầu, giống như có hàng ngàn con kiến bò lên người. Ám ảnh tới không thể thở nổi.
Lúc này điện thoại trên bàn rung lên không ngừng. Lê Cảnh Nghi ngồi thẳng dậy.
“Ba!” Anh nhẹ giọng. Một tay cầm điện thoại một tay chuyển qua day day trán.
Đầu dây bên kia là một giọng nói trầm cũng xen lẫn vài phần cốt khí nhưng lộ ra vài phần khẩn trương: “Cảnh Nghi à, nghe nói con vừa gặp phải sự cố ở thang máy công ty hả?”
“Ba, ba nghe ai nói vậy?”
“Việc này con không cần biết.”
“Ba, có phải ba cử người theo dõi con không?” Lê Cảnh Nghi nhíu mày, ngữ khí có chút khẩn trương.
“Ta đâu có rảnh tới vậy. Ta tình cờ biết được thôi. Chuyện ở công ty đó của con, có chuyện nào là ta không biết đâu.”
“Vậy… con hiện giờ cảm thấy thế nào rồi? Có cần hẹn bác sĩ Diệp tới khám lại không?”
Diệp Cố là bác sĩ riêng của Lê Cảnh Nghi, lúc trước có một thời gian chữa trị chứng mất ngủ và điều trị tâm lý cho anh. Sau này bệnh tình đã gần như hoàn toàn khỏi hẳn, chỉ cần định kỳ tới tái khám lại.
Ông Lê lo lắng hỏi thăm Lê Cảnh Nghi, con trai độc đinh quý hơn vàng của dòng họ.
“Con không sao. Lúc đó ở trong thang máy cũng có một nhân viên nữa, cũng nhờ cô ấy nên con có thể yên tâm hơn. Triệu chứng cũng không nặng như lúc đó.” Lê Cảnh Nghi gật đầu thành thật trả lời ông Lê.
“Vậy sao, vậy thì may quá. Với tình trạng của con, nếu như không có người trong đó thì nguy hiểm biết bao chứ. Con nhất định phải cảm ơn nhân viên đó cho đàng hoàng đấy!”
“Con đã cảm ơn cô ấy rồi.”
“Là con gái hả?”
“Phải. Là thư ký tạm thời của con.”
“Ừm. Vậy cũng tốt. Ta còn lo con không tìm được thư ký tạm thời, một mình ôm hết công việc.”
Nghe ông Lê nhắc tới thư ký, Lê Cảnh Nghi đột nhiên sực nhớ ra một chuyện.
Vài hôm nữa là diễn ra đám cưới của anh ta với vợ. Cũng đã gửi thiệp mời trước từ lâu.
Thấy Lê Cảnh Nghi đột nhiên im lặng. Ông Lê thở dài, tức giận nói: “Mang tiếng là công ty xây dựng mà lại để xảy ra tình trạng này, đúng là không hiểu nổi đám nhân viên công ty con làm ăn cái kiểu gì nữa, nuôi chỉ tổ tốn công. Ta nhất định sẽ không để yên cho cái đám làm cho con trai ta bị thương.”
“Người bên bộ phận kỹ thuật để xảy ra sai sót con đều đã cảnh cáo, bọn họ cũng đã tự kiểm điểm sâu sắc. Ba không cần phải làm khó bọn họ.” Lê Cảnh Nghi kiên nhẫn nói.
“Như vậy thì quá hời cho chúng rồi. Cảnh Nghi, làm kinh doanh nhiều khi không thể nhân từ. Nhân từ chính là tự sát, con còn là lãnh đạo. Một sai sót nhỏ thôi cũng dẫn tới hậu quả rất nghiêm trọng.”
Lời ông Lê vừa nói ra, đã đặt lại một chấm lớn cho Lê Cảnh Nghi.
Hai chữ ‘Nhân từ’ từ trước tới nay chưa có ai nói anh nhân từ.
Anh học đại học chuyên ngành quản trị kinh doanh, tốt nghiệp loại ưu, từng bước leo lên vị trí như ngày hôm nay không hề dễ dàng. Anh làm việc chăm chỉ, dồn hết tâm tư vào công việc, cấp dưới kính trọng anh cũng có, sợ anh cũng có, nhưng chưa có ai nói anh nhân từ. Chưa một ai.
Bởi anh không phải.
Lần này để xảy ra sự cố, một phần cũng không phải lỗi của bên bộ phận kỹ thuật.
Theo như anh được biết, thang máy số bốn thường dùng cho lãnh đạo, thường được quan tâm kỹ lưỡng hơn so với ba chiếc còn lại. Tỷ trọng mỗi chuyến lại không lớn, chắc chắn không dễ bị hỏng. Quá trình kiểm tra định kỳ diễn ra cứ cách ba ngày một lần. Hôm nay trùng hợp lại là ngày thứ ba, rồi lại trùng hợp đúng vào ngày anh và Thẩm Thường Hi đi chung thang máy.
“Con biết nên làm thế nào.”
“…”
“Cảnh Nghi à, con có rảnh thì về nhà ăn cơm một bữa đi, cũng lâu lắm rồi cả nhà không đoàn tụ.” Được một lúc, ông Lê đề nghị.
Nhà họ Lê nổi tiếng mười tám đời kinh doanh buôn bán, tài sản bạc vạn. Nhưng đổi lại, tất cả trưởng nam từ bé tới lớn đã phải tự mình tự lập, thời gian dành vào thứ khác cũng ít hơn rất nhiều so với những gia đình bình thường.
Đây chính là sự đánh đổi. Đến một bữa cơm họp mặt gia đình cũng khó mà có.
“Dạo này con có chút bận, lúc nào xong việc con sẽ về nhà.” Lê Cảnh Nghi nói.
“Ừm. Được rồi vậy ta cúp máy đây, tránh cho con lại chê lão già như ta phiền phức.”
“Vâng. Con chào ba.”
“Cái thằng…”
Ông Lê vừa tắt máy, lại không nhịn được mà lắc đầu thở dài lần nữa.
“Bận rộn còn hơn cả chủ tịch một tập đoàn lớn như ta. Không biết là giống ai nữa.”
Lúc này, ở biệt thự nhà họ Lê, Bà Lê từ trong phòng bếp đi ra, cất giọng lạnh nhạt: “Nó không phải giống ông à. Ngày ngày vùi đầu vào công việc, nên đến giờ vẫn chưa có bạn gái. Cứ thế này thì bao giờ tôi mới được bồng cháu đây.”
“Bà nói gì vậy, bằng tuổi thằng bé, tôi đã được lên chức cha rồi.” Ông Lê cười cười phản bác.
Điểm này Lê Cảnh Nghi có xách dép chạy theo cũng không kịp.
“Phải phải phải.” Bà Lê bĩu môi.
“Mà con nhóc Hi Hi nhà lão Thẩm dạo này đi đâu rồi nhỉ, cũng không thấy lão gọi điện tới tán gẫu rủ đi uống trà chiều nữa. Không biết đã về hay là chưa?”
“Phải, lúc ông Thẩm gọi điện tới báo cũng được hai tháng hơn rồi chứ ít gì. Tôi bận nên cũng chẳng gọi điện hỏi lại xem thế nào.”
“Ông thật là, ít ra phải để ý tình hình của con bé chứ. Liên quan tới việc kết hôn trọng đại không thể xem nhẹ.”
“Nhớ ngày xưa, em gặp Hi Hi là lúc nó bảy tuổi. Hồi bé xinh đẹp lém lỉnh lại đáng yêu như vây, lớn lên chắc chắn cũng là một đại mỹ nữ, dịu dàng ngọt ngào như kẹo bông gòn vậy. Thật sự mong chờ được gặp lại con bé.” Bà Lê vừa nói miệng vừa cười khẽ, đúng là ấn tượng của Thẩm Thường Hi trong lòng bà Lê là rất tốt.
“Đối tượng kết hôn của con trai mà bà còn thích thú hơn cả.” Ông Lê nhịn không được nói thêm vài câu.
“Còn phải nói. Hôm sau ông phải gọi điện cho lão Thẩm hỏi thăm tình hình ngay đấy, phải cho bọn chúng nhanh chóng gặp nhau rồi kết hôn, như vậy tôi mới nhanh có cháu ẵm bồng.”
“Ừm ừm, đều nghe bà.”
***
Hắt xì!
Thẩm Thường Hi đang nằm ngửa bụng, hai tay đưa lên cao liên tục rung rung đột nhiên hắt xì một cái.
Cô đang tập bài tập thư giãn dành cho phụ nữ phải làm trong môi trường công sở lâu ngày, đã tập một tiếng rồi.
Tô Mộng Nhiên nghe thấy tiếng hắt xì của Thẩm Thường Hi, cầm chai nước ngọt từ trong bếp đi ra: “Cậu sao vậy, có phải là bị cảm rồi không?”
Cô ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thường Hi.
“Không biết nữa, hôm nay lúc đi làm về tôi cũng cảm thấy trong người có chút mệt mỏi nhưng chắc không phải bị cảm đâu.” Thẩm Thường Hi tự sờ trán mình, trán cô không nóng, cả người ngoài đau vai mỏi gối tê tay ra thì không bị gì.”
“Hay tại mấy ngày nay cậu thức khuya chế độ ăn uống sinh hoạt không đúng giờ nên mới sinh ra bệnh rồi đó.” Tô Mộng Nhiên đứng một bên phán đoán.
“Haizz. Còn không phải là vì thức khuya làm báo cáo cho diêm vương mặt lạnh à?” Thẩm Thường Hi thở dài than vãn: “Cậu biết không, hôm nay ở công ty, mình giúp hắn một việc lớn như vậy, hắn cảm ơn xong vừa quay lại liền giao cả núi việc cho mình. Ôi mình thật cảm ơn hắn quá. Nhận được lời cảm ơn của hắn đúng là quý hóa thật.”
Nhắc tới là muốn bệnh, ngày nào cũng tăng ca, hôm nào cũng về muộn lại còn phải mang việc về nhà, dẫn tới thức đêm thường xuyên. Thân xác mảnh mai yếu đuối không chịu được hột gió mạnh của cô cũng sắp tàn theo rồi.