Tài xế của chiếc xe vô tình va phải cô sau đó cũng đã đến bệnh viện. Chuyện này vốn dĩ cũng không phải lỗi của ông ta nên Thẩm Thường Hi cũng không hề bắt bẻ nên ông ta cũng đã về ngay sau đó.
Nghỉ ngơi một buổi chiều, Thẩm Thường Hi chẳng có lý do gì để ở lại bệnh viện nữa.
Lê Cảnh Nghi bảo cô ở lại quan sát thêm nhưng sao cô có thể để cho mọi người trong bệnh viện càng nhìn cô khinh bỉ hơn nữa liền cố sống cố chết đòi về nhà.
Đến chiều tối, Lê Cảnh Nghi trở về công ty, mãi đến mấy ngày sau đó anh và cô cũng không nhắc thêm gì về chuyện tai nạn nữa.
Ngày tranh cử càng đến gần, Lê Cảnh Nghi càng bận rộn. Thẩm Thường Hi ở Cơ Hàng không thể nào tập trung nổi vào công việc. Cô nhẩm đếm đã ba ngày rồi anh không về nhà, có hôm cô gọi điện cho anh, chỉ nói được mấy câu, bên đầu dây kia vang lên tiếng thư ký Tống Trần hoặc một nhân viên nào đó, rồi anh cũng vội vàng tắt máy.
“Chị Hi, hôm trước giám đốc Lăng có lời mời đi ăn tối đề bàn lại chuyện hợp đồng. Chị xem có nên đi không?” Giọng nói của Vân Hòa vang lên kéo cô trở về thực tại.
Cái người họ Lăng này vẫn luôn muốn hợp tác với Cơ Hàng. Lần đầu tiên hẹn gặp có nói về chuyện này, nhưng điều kiện mà bên đó đưa ra so với Cơ Hàng không thỏa đáng nên Thẩm Thường Hi đã dứt khoát từ chối.
Cứ tưởng anh ta từ bỏ rồi, hôm nay lại gọi điện hẹn một lần nữa.
Thẩm Thường Hi nhìn đồng hồ trên tay bây giờ là năm giờ chiều. Cô nhớ hôm nay anh nhắn tin là sẽ không về. Bây giờ cô mà về cũng sẽ tự nấu tự ăn hoặc là gọi đồ ăn ngoài. Chi bằng đi ra ngoài ăn, tiện thể nghe xem bên Lăng thị kia có thay đổi gì so với hợp đồng cũ.
“Được rồi, em báo với bên họ, hẹn với Lăng tổng gặp mặt tối nay. Địa điểm cho anh ta tự chọn.”
Nói xong cô thở dài rũ rượi, cầm cốc cà phê đưa lên trên miệng mới phát hiện ra không còn một giọt nào.
“Vân Hòa, xong pha giúp tôi một ly cà phê.”
“Giám đốc, chiều nay chị đã uống ba cốc rồi, chị vẫn còn muốn uống sao?” Vân Hòa nhìn cô mặt đầy lo lắng.
“Ba cốc rồi cơ à?” Thẩm Thường Hi cũng giật mình xác nhận lại.
Vân Hòa nhẹ gật đầu.
Cô cũng chẳng nhớ mình đã uống bao nhiêu, chỉ biết mỗi lúc căng thẳng hay nhớ tới ai đó, lại tiện miệng đưa lên nhấp một ngụm. Nhớ lại người nào đó cũng thích uống cà phê nhưng lại nói với cô, uống nhiều không tốt cho sức khỏe, sau đó nói với Vân Hòa.
“Vậy thôi. Em đi làm việc của mình đi.”
Sáu giờ tối, Thẩm Thường Hi có hẹn với lăng tổng của Lăng thị. Anh ta vừa nãy gọi điện hẹn cô tới một quán lẩu cá. Lúc Thẩm Thường Hi đến thì đã thấy anh ta ngồi đợi trước ở bàn.
Vẫn dáng vẻ trịnh trọng, áo vest giày da. Mặt mày sạch sẽ thanh tịnh. Nhìn qua cũng có nét giống với Lê Cảnh Nghi. Nhưng khí chất vẫn còn kém xa.
“Xin lỗi, trên đường kẹt xe quá. Để Lăng tổng phải đợi lâu rồi.”
“Không có. Tôi cũng vừa kết thúc công việc của mình nên mới tới đây.”
“Thẩm tổng, mời.” Anh ta ra dấu cho cô sau đó phục vụ kéo ghế cho cô ngồi.
Anh ta vẫy tay gọi phục vụ kêu một chai rượu nhưng Thẩm Thường Hi ngăn lại, nói là hôm nay trong người không được khỏe, thế là rượu liền đổi thành trà.
Trong lúc chờ đồ ăn được bê lên, hai người đã bắt đầu vào chủ đề chính.
“Lúc nhận được cuộc gọi của cô tôi thật sự rất bất ngờ. Trước đó cũng từng gửi lại điều khoản dự phòng nhưng bị từ chối gặp mấy lần.” Lăng Phong nói. Trong giọng nói vài phần trách móc.
“Xin lỗi, giai đoạn này tôi hơi bận rộn nên không sắp xếp được thời gian.” Thẩm Thường Hi khách sáo trả lời.
“Cô Thẩm, chuyện lần trước đề cập với cô, lúc về tôi đã suy xét rất nhiều, cô nói điều kiện bên tôi không làm cô hài lòng. Cô cũng biết điều kiện ở lăng Thị có hạn nhưng chỉ vì tôi cảm thấy dự án C&C của bên cô rất thích hợp với chúng tôi. Nếu như Cơ Hàng chịu giao lại dự án, chúng tôi đảm bảo sẽ giúp thu về lợi nhuận lớn nhất.”
“…”
“Cô xem những điều kiện tôi vừa nói qua thấy thế nào?”
“…”
“Nếu như có gì không hợp lý, cô cứ mạnh dạn nói với tôi.”
Nói chuyện tầm một tiếng, Thẩm Thường Hi cảm thấy điều kiện lần này lăng thị đưa ra quả nhiên đã thay đổi, nhiều phúc lợi hơn nhưng vẫn cần cân nhắc cẩn thận thêm, sau khi đánh giá so sánh với một số công ty khác.
“Điều kiện rất tốt. nhưng chúng tôi vẫn cần thời gian cân nhắc cẩn thận, dù sao cũng là một hạng mục quan trọng.” Thẩm Thường Hi nói với Lăng Phong.
“Không vấn đề gì. Nếu như cô Thẩm đồng ý có thể tùy ý liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, chúng ta ký hợp đồng ngay.” Lăng Phong vui vẻ đồng ý.
Lúc ra bên ngoài thì trời đã mưa từ lúc nào. Lăng Phong đề nghị đưa cô về nhưng Thẩm Thường Hi từ chối. Anh còn đang muốn thuyết phục cô thêm lần nữa thì điện thoại trong túi cô reo lên.
“Em đang ở đâu vậy?” Cảnh Nghi gọi điện thoại tới ngay lúc này, trong lòng cô nửa kinh ngạc nửa vui mừng.
“Em đang ở bên ngoài, vừa cùng một khách hàng bàn hợp đồng.”
“Gửi định vị cho anh, anh tới đón em.”
Cúp máy, Thẩm Thường Hi trên mặt phấn chấn lên không ít. Cô cất ddienj thoại vào trong túi, quay ra nói với Lăng Phong.
“Anh Lăng, chồng sắp cưới của tôi tới đón tôi rồi, anh không cần lo cho tôi mà cứ đi trước một bước.”
“Ồ thì ra cô Thẩm đã có chồng sắp cưới rồi.” Ánh mắt Lăng Phong ẩn hiện đối nét kinh ngạc. Không nghĩ tới Thẩm Thường Hi sớm đã đính hôn nhanh như vậy.
Biết được giám đốc chiến lược mới của Cơ Hàng mới chỉ tới Giang Thành được hơn hai năm.
Thẩm Thường Hi gật đầu cười nhẹ nhưng trong lòng vô cùng mãn nguyệt. Sau đó lăng Phong cũng rời đi. Thẩm Thường Hi đứng đợi bên đường một lúc thì xe của Lê Cảnh Nghi tới.
Anh lấy ô trong cốp xuống xe mở cửa cho cô trước rồi mới tự mình lên.
“Sao anh lại đến đây rồi. Hôm nay ở công ty không bận sao?” Trên xe, cô nén vui mừng quay sang nói với anh.
Trời mưa càng ngày càng lớn, anh phải hết sức tập trung vào đường đi, cái gạt nước
“Ừm, một số việc kết thúc trước dự kiến nên anh tranh thủ về.”
Thấy anh đang tập trung lái xe, cô cũng hiểu ý nên yên lặng ngồi bên cạnh anh, không nói gì nữa.
“Em đã ăn chưa?” Đi được một đoạn, anh đột nhiên hỏi cô.
“Em ăn rồi…” Thẩm Thường Hi nói xong, liền nhớ ra anh từ công ty trở về có lẽ vẫn chưa ăn. Hỏi như vậy chắc chắn muốn cùng cô ăn tối. Hai người mấy ngày chưa gặp nhau, chưa biết bao giờ anh lại bận tiếp nên không thể bõ lỡ cơ hội, liền bổ sung thêm câu: “Nhưng vẫn chưa no.”
Thực ra lời này cũng có một phần là thật. Đi bàn hợp đồng với Lăng thị, ăn chỉ là phụ.
Cô vừa dứt lời khó hiểu, quay ra liền thấy khóe miệng anh nhoẻn lên vui vẻ. Trong lòng cũng hạnh phúc theo.
“Vậy chúng ta đi ăn tối.”
Xe đi được một đoạn, đến chỗ cua gấp, ô trong cốp xe đột nhiên bị rơi ra ngoài. Thẩm Thường Hi cúi xuống nhặt nhưng tay lại chạm phải một vật gì đó phát sáng.
“Sao thế?” Cảm nhận được ánh mắt cô dán trên người anh, anh quay sang hỏi cô.
“Kh… không có gì.” Cô ngập ngừng, trong tay cô cầm một chiếc bông tai nắm chặt. Cổ họng bắt đầu khô rát.
Cô nhìn ra bên ngoài, những giọt mưa ngoằn ngoèo chảy bên ngoài kính xe, không nhịn được trong lòng bộn bề suy nghĩ.