Vương thị nói: "Vậy con chăm sóc đại ca cẩn thận chút, đừng nói quá nhiều, ca ca phải nghỉ ngơi thật tốt. Đại Ngưu có khát không, nương đi vào bếp đun cho con ít nước nóng uống nhé!”
Lý Tử Yến vốn muốn nói mình không khát, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Vương thị, lời từ chối đến bên miệng liền biến thành đồng ý: "Được.”
Vương thị trên mặt lộ rõ vui mừng: “Con ở đây chờ, nương đi nấu nước. Nhị Nha, lại đây cùng nương đi.”
Vương Thị dắt Nhị Nha vào phòng nấu nước.
Lúc này, Cố thị cùng Lưu thị đang hỗ trợ kiểm kê đồ vật trong nhà. Lý Đại Thành từ trong sân bước vào.
"Thê tử lão tam, con còn đang mang thai, đừng mệt mỏi quá, trước tiên trở về nghỉ ngơi đi, nơi này có ta và nương con là được."
Cố thị gật đầu: "Cha, vậy con trở về trước.”
Lý Đại Thành khoát tay áo: “Đi nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng cho lão tam, hắn cùng lão đại lão nhị đang ở cùng một chỗ, sẽ không có việc gì đâu.”
Lưu thị khóc giàn giụa nước mắt nước mũi, nghẹn ngào nói: "Đám thối tha kia đem đồ đạc nhà chúng ta lấy đi hết, không lưu lại một chút đồ ăn nào.”
Lý Đại Thành cầm tay bà: "Lương thực giấu trong hầm vẫn chưa bị phát hiện, củ cải trong ruộng rau vẫn chưa nhổ đi nữa! Sáng mai chúng ta có thể ăn cháo củ cải.”
Lưu thị nhỏ giọng nói: "Vừa rồi ta len lén nhìn, bạc nhà ta vẫn còn.”
Lý Đại Thành khó hiểu: "Vậy tại sao bà lại khóc nức nở như vậy?”
Lưu thị trả lời hợp tình hợp lý: "Còn không phải là sợ bị hàng xóm láng giềng phát hiện hay sao, nếu ta không khóc, không chừng họ còn tưởng rằng nhà chúng ta vẫn còn lương thực.”
"Nếu ngày mai mấy người Bá Sơn có thể trở về, chúng ta đi mua chút lương thực, giá lương thực hình như lại tăng rồi.."
Lưu thị nghĩ đến lương thực bị cướp đi, ngực lại bắt đầu nhói đau.
"Đại Ngưu vừa rồi ho ra một ngụm máu, ông mau đi vào trong phòng xem hắn sao rồi. Ta muốn đến nhà mẹ đẻ xem xem, không biết đại ca nhị ca bọn họ thế nào rồi.”
Lý Đại Thành khuyên bà: "Bây giờ trời tối, đường thì đang loạn, cũng sắp sửa bình minh rồi, chờ trời sáng rồi hẵng đi.”
Lưu thị: "Không được, ta không đi thì trong lòng không yên tâm.”
Lý Đại Thành thấy không khuyên được bà, đành phải nói: "Bà mang theo con dao đi.”
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa, Lưu thị sợ tới mức run rẩy, ngay cả khóc cũng không dám nữa.
Lý Đại Thành an ủi bà: "Đừng hoảng hốt, ta đi ra ngoài xem xem có chuyện gì.”