Dịch: Hoangtruc
Nguồn: Bachngocsach
***
Tuân Lan Nhân lại lấy ra một tờ giấy, nhanh tay vẽ lên.
Khi nàng vẽ xong, bức vẽ hiện ra hệt như những gì Triệu Phụ Vân thầm nghĩ vậy. Dãy núi bao quanh, ở giữa là một hồ nước. Vì núi bị thay đổi nên hồ nước bên trong chảy ra ngoài, vì vậy mà thành dòng sông.
"Đây là một trận bát quái!" Triệu Phụ Vân tới gần hơn, ngửi được cả mùi thơm trên người Tuân Lan Nhân, chắc chắn nói.
"Nói cụ thể hơn xem, trận bát quái gì?" Tuân Lan Nhân hỏi.
Mễ Phù, Dương Liễu Thanh, Văn Bách, Văn Tầm nhìn một lượt những chấm chấm nhỏ cùng những đường cong đầy lộn xộn trên giấy, tai nghe Triệu Phụ Vân nói là trận bát quái bèn nhìn lại một lượt, thế nhưng vẫn là nhìn không ra trận bát quái ở đâu.
"Kỳ Môn Bát Quái, lúc trận pháp này vẫn còn thì hẳn từ bất kỳ nơi nào trên núi này đều có thể bước một bước trở về trong hồ. Trong hồ kia chắc chắn có một thế giới động thiên." Triệu Phụ Vân khẳng định, sau khi hắn nhìn ra nơi này có một trận Kỳ Môn Bát Quái thì càng chắc chắn hơn.
"Đúng vậy, có thể nhìn ra được đây là Kỳ Môn Bát Quái, cũng không tệ. Nhưng hiện tại trận pháp bát quái này đã bị núi sông biến thiên phá hư, động thiên bên trong vì vậy cũng bị phong bế. Ngươi cảm thấy làm sao mở ra được." Tuân Lan Nhân vẫn nhìn chằm chằm vào bản vẽ, không ngẩng đầu lên mà hỏi. Hiển nhiên nàng cũng đang cân nhắc làm thế nào mở trận pháp này.
"Thất Tinh trận là một trong mười đại trận pháp, nếu có chìa khóa của trận pháp mà nói, lại thêm bức họa mà Tuân sư lấy được từ giường ngọc lúc trước, nếu xem cành hoa là Thất Tinh trận thì như vậy rất có khả năng Thất Tinh trận chính là cách mở ra động thiên này." Triệu Phụ Vân đáp. . Truyện Xuyên Không
"Ừ, ngươi cảm thấy sẽ là ở nơi nào?" Ánh mắt Tuân Lan Nhân vẫn dạo qua lại trên bản vẽ.
Triệu Phụ Vân thầm nghĩ rằng nếu trên mặt đất đã không thể tìm ra được nơi hạ trận, thì trực tiếp bày trận trên không luôn vậy, hạ trận ngay trên không trung.
"Không phải Tuân sư đã có quyết định rồi sao?" Triệu Phụ Vân nói xong, Tuân Lan Nhân thò tay vỗ một cái trên bản vẽ rồi đứng dậy, nói: "Quyết định như vậy đi. Tránh cho đêm dài lắm mộng, ba ngày sau sẽ lấy thất tinh làm chìa, phá trận bát quái này, mở ra động thiên."
Những người khác vẫn còn đang mông lung, không nhìn ra bát quái trận ở đâu, cũng không biết Thất Tinh trận phân bố ở nơi nào, thế mà Triệu Phụ Vân và Tuân Lan Nhân đã tiến hành thương lượng xong ngay trước mặt bọn họ.
Bọn họ tham dự vào trong cả toàn bộ quá trình, lại căn bản chẳng hiểu gì cả.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, ba ngày chẳng qua chỉ để có thời gian cho mọi người điều chỉnh trạng thái.
Rạng sáng ngày thứ ba, vừa hay hôm nay trăng sáng đầy trời.
Bầu trời không mây không trăng, ánh sao xán lạn.
Mọi người không cảm thấy Tuân Lan Nhân đã gặp may mới chọn được trúng thời điểm sao trời xán lạn như vậy, mà cảm thấy nàng đã nhìn ra chính lúc này mới là ngày lành sao sáng đầy trời.
Triệu Phụ Vân đứng trên sườn núi, nhìn Tuân Lan Nhân phóng vút lên trời, bàn tay nắm từ trong ống tay áo vung ra, trong tay đã có thêm bảy cây cờ nhỏ.
Bảy cây cờ xuất hiện, như thể kết nối với ánh sao sáng trên trời kia.
Mặt lá cờ như có ánh sao, lại như có nước nhỏ xuống.
Chỉ thấy Tuân Lan Nhân phân ra một cây cờ nhỏ, nhắm một hướng trên bầu trời phóng qua. Lá cờ chui vào hư vô, ngẩng đầu nhìn có thể mơ hồ thấy ở một nơi cao trên bầu trời có một đốm sao sáng tụ lại.
Ngay sau đó là một lá cờ nhỏ khác bay lên, chui vào hư vô.
Triệu Phụ Vân nhìn qua, thấy ánh sao trên bầu trời tụ tập ở một nơi cách mặt đất khá gần.
Lại có một lá cờ nhỏ được phóng lên bầu trời, như thể bậc thang dẫn ánh sao sáng rủ xuống. Hắn có thể nhìn ra được, bắt đầu là Diêu Quang, sau đó đến Khai Dương, Ngọc Hành, Thiên Quyền, Thiên Cơ, Thiên Tuyền.
Từng lá cờ nhỏ bị ném lên bầu trời, sau đó biến mất, chỉ lưu lại cảnh tượng ánh sao sáng nhanh chóng hội tụ lại.
Đến bước cuối cùng, Tuân Lan Nhân đứng giữa hư không, đạp lên phía trên Vụ Hà, quanh thân sáng ngời ánh sao như thể một vị thần nữ.
"Thất tinh làm chìa, mở ra bí môn Thiên Khu."
Theo tiếng chú âm của Tuân Lan Nhân hạ xuống, lá cờ Thiên Khu đâm thẳng vào trong nước. Cán cờ ở trong nước biến lớn, hóa thành một lá cờ ánh sao cực lớn. Ánh sao rọi từng tầng từng tầng xuống, tạo thành một cái muôi thò vào trong mặt nước, hoặc như một chiếc chìa khóa.
Lá cờ Thiên Khu hóa thành một mảng ánh sao nở rộ trong nước.
Dưới chín tầng trời, từng tầng ánh sao rơi xuống, rơi vào trong nước. Dần dần mặt nước chợt biến sắc, mà mặt nước như cũng không còn là nước nữa. Dưới ánh sao trời, tầng nước đen sẫm lại như đã hóa thành bầu trời.
Mà dưới ánh sao chiếu rọi vào, trong nước quả thật xuất hiện một cánh cửa như ẩn như hiện.
Cửa kia không tính là lớn, lại như thể được vẽ trong nước, theo sóng nước mà lượn lờ như thể đang ẩn trong các gợn sóng nước.
Đúng lúc này, trên mặt Tuân Lan Nhân lộ ra vẻ kinh hỉ nói: "Động thiên này có thật, rất tốt, các ngươi có ai muốn đi theo ta?"
Tuân Lan Nhân đang đứng trên không trung của Vụ Hà, nhìn năm người. Chỉ là nhất thời năm người này cũng không có câu trả lời.
"Chính ta cũng không biết trong động phủ này có nguy hiểm không, cũng không đảm bảo được an toàn cho các ngươi, nhưng đây là cơ duyên hiếm có." Tuân Lan Nhân nói.
"Đệ tử nguyện đi."
"Đệ tử nguyện đi."
Ngoài Triệu Phụ Vân thì bốn người khác đều tình nguyện đi vào.
Mà Tuân Lan Nhân thì liếc nhìn Triệu Phụ Vân, mới hỏi: "Ngươi không muốn đi vào?"
Không để Triệu Phụ Vân đáp lời, nàng đã nói tiếp: "Sợ? Ngươi xem lại mình đi, một thân cao thấp có thứ gì tốt không? Không có lấy một kiện pháp khí đàng hoàng, chờ khi ngươi Trúc Cơ rồi, lấy cái gì luyện pháp bảo? Không có pháp bảo ngươi lấy cái gì đấu pháp với người? Nếu không có pháp bảo bàng thân, cảnh giới của ngươi có cao mấy cũng dễ dàng bị người dựa vào pháp bảo đánh chết."
"Ngươi nhìn bọn hắn, còn chưa tới lúc Trúc Cơ đã cố gắng tìm kiếm tài nguyên tu hành cần thiết cho Trúc Cơ rồi. Đi thôi, có chết thì cũng là chúng ta cùng chết. Ta đường đường là tu sĩ Tử Phủ còn chịu chết được, ngươi chỉ là tu sĩ Huyền Quang chẳng lẽ không dám chết hay sao?"
Triệu Phụ Vân nghe nàng nói vậy bèn suy nghĩ một chút, mới nói: "Đã như vậy đành đi cùng Tuân sư một chuyến."
"Không, ngươi nên làm rõ một chuyện. Không phải ngươi theo giúp ta mà là vì tìm kiếm cơ duyên cho mình. Đây đều là đồng môn của chúng ta, không thể so được với chuyện cùng với những tu sĩ không quen biết đi dò xét bí mật, không cần phải đề phòng người đồng hành nhưng muốn đạt được kết quả thì cũng phải chính mình tìm kiếm."
"Vâng, vậy đệ tử sẽ đi theo Tuân sư vào đó tìm kiếm một phần cơ duyên." Triệu Phụ Vân nói.
"Ừ, ngươi có cần chuẩn bị gì?" Tuân Lan Nhân lại hỏi.
Những người khác đều không trả lời. Tất cả sở hữu của bọn họ đều trên người cả. Triệu Phụ Vân thì suy nghĩ một chút, rồi trở lại miếu cầm theo một ngọn đèn trong tay.
Hắn cảm thấy có đèn nơi tay, thi triển hỏa pháp cũng thuận tiện hơn nhiều. Còn về tượng thần gỗ thì hắn không mang theo.
Hiện tại hắn đã có thể làm được nhất niệm Thỉnh Thần, không cần phải thông qua tượng gỗ táo đỏ kia làm môi giới nữa.
"Đã chuẩn bị xong, vậy chúng ta đi thôi." Tuân Lan Nhân như có thể mượn được lực lượng ngôi sao của Thất Tinh trận, vung tay lên, bao trọn năm người nâng lên. Chỉ thấy năm người như biến thành từng ánh sao được ánh sao trên người Tuân Lan Nhân phân hóa ra dẫn dắt, đi thẳng vào trong cánh cửa dưới nước kia.
Triệu Phụ Vân chỉ cảm thấy ánh sao sáng lóa mắt, trước mắt như hoa cả lên. Sau đó cả người như không khống chế được, như một chiếc lá rụng rơi xuống mặt nước, rồi lại theo một lực lượng nào đó chui vào trong một cánh cửa.
Khi dưới chân đứng vững được rồi thì Triệu Phụ Vân chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, ngọn đèn trong tay trở thành nguồn sáng duy nhất. Chẳng qua rất nhanh, trong tay người khác cũng đã bắt đầu xuất hiện nguồn sáng. Là một số loại linh vật như dạ minh châu được luyện chế thành pháp khí chiếu sáng.
Trên tay Tuân Lan Nhân là một lá cờ Huyền Nguyên Nhiếp Thủy kỳ, tản ra ánh sáng xanh trong suốt, vừa vung lên đã xua tán đi một mảnh hắc ám.