Dịch: Hoangtruc
Nguồn: bachngocsach
***
Từ đường Lê thị là từ đường lớn nhất Vụ Trạch.
Từ đường kia còn được xưng là hắc miếu, so với những phòng tối nhỏ mà những nhà bình thường dựng nên để cung phụng Cổ thần thì có thể nói nơi đây thật sự rất lớn.
Chính giữa từ đường là pho tượng một con quái vật, nhìn qua có điểm giống người nhưng kì thật là rõ ràng là quái vật. Nửa người trên dựng đứng của nó có hình thù một con rết với một đôi càng lớn như trường thương của những kỵ sĩ. Đầu nó, hoặc có thể như đầu một người đội một cái mũ sắt nhìn dữ tợn khủng bố.
Nhưng mà lúc này bên trong từ đường Lê thị có hai người đang đứng trước pho tượng dữ tợn đó. Một người là tộc trưởng Lê thị đã từng ghé qua chỗ của Triệu Phụ Vân, cùng Lê Khê Ngư.
Lê Khê Ngư đã từng tham gia đấu cổ, lấy được danh hiệu "Xà vương" nhưng chẳng qua bà là phái nữ nên mới được gọi là bà Xà.
Mà lúc này cả bà Xà và con con rắn trong tay áo bà ta đều cảm thấy lạnh lẽo. Con rắn trong tay áo đang cố nói cho bà biết, lúc này bọn họ đang bị Cổ thần nhìn chằm chằm vào.
Bà ta là tộc lão của Lê thị, có thể suy đoán Cổ thần này hẳn là một con rết, hơn nữa bà cũng biết muốn trở thành tộc trưởng thì nhất định phải dâng cổ mà mình dưỡng qua nhiều năm lên cho Cổ thần ăn, từ đó về sau mới có thể câu thông trực tiếp được với Cổ thần.
Lúc trước ở trong động phủ, bà ta bị hai người đột ngột xông vào gây thương tích, vẫn đang một mực dưỡng thương. Hiện tại bà bị gọi đến nơi này, trong lòng đột nhiên sinh ra một dự cảm không tốt.
"Khê Ngư, ngươi hiểu rõ con người giáo dụ kia chứ?" Lê tộc trưởng hỏi.
"Không tính là hiểu rõ, chỉ biết là tuy Triệu giáo dụ còn trẻ nhưng đạo pháp thực sự huyền diệu, không hổ là cao đệ huyền môn núi Thiên Đô." Lê Khê Ngư đáp.
"Điều này thì ta biết. Một đêm kia, ánh lửa gian phòng đó đã đốt đi hơn phân nửa cổ trùng Vụ Trạch đã đủ chứng minh pháp thuật của hắn cao cường. Thế nhưng ta hỏi là con người của hắn thế nào? Hắn có phải là người đã nói được sẽ làm được hay không?" Lê tộc trưởng hỏi.
"Theo ta quan sát thì Triệu không dễ dàng hứa hẹn gì. Hắn không phải là một người thích hứa hẹn với người khác." Lê Khê Ngư nói.
"Nói cách khác, người như thế nếu đã hứa hẹn thì tất sẽ làm được." Lê tộc trưởng nói.
"Đại khái là như vậy đi." Lê Khê Ngư cảm thán nói.
Lê tộc trưởng đã trầm mặc một lúc mới nói: "Hôm nay chúng ta đã đến trước miếu cạnh bờ sông nói chuyện, về việc không người chủ trì tế tự tế cổ, có khả năng cổ quỷ trong thành sẽ náo động. Hắn đã nói chỉ cần một mồi lửa đốt đi hắc miếu là không cần phải tế cổ nữa. Chỉ mới thăm dò một chút mà hắn đã nói như vậy, có thể thấy hắn đã sớm có ý tưởng đốt cháy trong lòng rồi. Khê Ngư, ngươi cảm thấy nên đối phó thế nào?"
Tâm tình Lê Khê Ngư đã thót lên, không khỏi nói ra: "Có lẽ Triệu giáo dụ chỉ là nói ra một phương pháp mà thôi, hắn cũng không biết tộc trưởng chỉ là thăm dò nên mới nói như vậy."
"Nhưng mà hắn đã bày tỏ rõ như vậy, Ngô thần không thể ngồi chờ chết. Ngô thần nói đêm hôm qua nữ đạo nhân kia lại tới nữa, còn nhìn chăm chăm qua nơi đây." Lê tộc trưởng nói.
"Tộc trưởng, ngươi định thế nào?" Lê Khê Ngư hỏi.
"Ngô thần nói, muốn trở về trong núi." Lê tộc trưởng nói.
"Như vậy, cũng tốt." Lê Khê Ngư đáp.
"Chẳng qua là Ngô thần nói, cứ vậy trở về, lại đã tới lúc thu hoạch lương thực trồng xuống, không thể vứt bỏ. Nên thỉnh Khê Ngư ngươi dâng con rắn đầu đen này lên giúp Ngô thần thêm tẩm bổ đi." Lê tộc trưởng không nhanh không chậm nói.
Lê Khê Ngư bèn quay người rời đi. Thế nhưng chỉ trong tích tắc, mặt đất trong phòng chấn động, một con quái vật cực lớn xẻ đất chui ra. Đá vụn, bùn đất tung tóe, sát khí như gió thổi.
Lê Khê Ngư không nói hai lời, phất một ống tay áo. Một con rắn màu đen chui ra, uốn lượn trong hư không tản ra một vầng sáng đen thùi, nháy mắt sau nó hóa thành một con rắn đầu đen rơi xuống đất. Bà ta định dùng con rắn ngăn cản quái vật kia, cũng là muốn đưa con rắn của mình cho quái vật ăn.
Bà ta muốn rời khỏi nơi đây, thế nhưng cánh cửa lại đóng chặt không mở.
Con rắn đen đứng trước con quái vật sợ hãi không dám tiến lên, còn quái vật kia lại hưng phấn nhào tới. Cặp càng cực lớn nhoáng cái đã kẹp lấy mình con rắn. Con rắn phun ra một luồng khói độc. Một cái càng khác của nó đã vươn lên kẹp lấy đầu con rắn, sau đó nó há to miệng sắc bén cắn xuống.
"Chân nhân núi Thiên Đô ngay cạnh đây, ngươi muốn làm gì, không sợ bị lửa đốt thành tro sao?"
"Chân nhân núi Thiên Đô đã vào núi, đêm nay căn bản cũng không ở đây. Tối nay, Ngô thần muốn ăn thịt người." Lê tộc trưởng cười lớn.
Con rết cực lớn kia đã ăn con rắn đen, chỉ trong chốc lát, toàn bộ tinh khí của con rắn đã bị cắn nuốt sạch sẽ, chỉ còn lại một bộ da rớt trên mặt đất.
Lê Khê Ngư sợ hãi, nhưng vẫn nói: "Các ngươi không trốn thoát được."
Lời vừa nói thì Ngô thần như thể kỵ sĩ cực lớn nâng nửa người lên, nửa người dưới như ngựa, chân bò nhanh, thoắt cái đã đến trước mặt Lê Khê Ngư. Cái càng lớn kia đã đâm vào ngực bà ta. Cái miệng sắc bén của nó đã cắn thẳng vào đầu bà.
"Ngô thần, hôm nay đúng là thời cơ tốt, đi vào thâm sơn rồi sẽ không có ai tìm được ngươi."
Con rết cực lớn kia không nói một lời, Lê Khê Ngư cũng chỉ còn lớp da khô ngã nhoài trên mặt đất.
Ngô thần không phá cửa ra ngoài mà chui xuống dưới mặt đất. Tầng đất như thể sóng nước mở ra, thân thể nó nhanh chóng chui sâu vào lòng đất, biến mất không dấu vết.
...
Triệu Phụ Vân ngồi trong miếu Xích Quân, bên cạnh là Chu Bồ Nghĩa.
Chu Bồ Nghĩa đói bụng cồn cào. Ông ta đi xuống bếp dạo một vòng, phát hiện không có bất kỳ thứ gì ăn được. Ông ta đã quyết định sau khi trở về nhất định sẽ phái vài người đến cuốc hai miếng đất ngoài miếu, trồng một ít trái cây ăn được, phòng khi có ngày mình lại đến đây ở sẽ không bị đói bụng nữa.
Ngay lúc ông ta vừa trở về dưới mái hiên dưới chân tượng ngồi cạnh Triệu Phụ Vân thì chợt bên tai nghe thấy tiếng gọi: "Huyện lệnh đại nhân, Huyện lệnh đại nhân..."
"Huyện lệnh đại nhân..."
Chu Bồ Nghĩa đứng dậy, nói: "Hình như có người gọi ta thì phải."
Triệu Phụ Vân cũng mở mắt nói: "Quả thật có người gọi ngài."
"Ai lại gọi ta lúc này?" Chu Bồ Nghĩa nghi hoặc hỏi.
"Huyện lệnh đại nhân, Huyện lệnh đại nhân, sao ngài lại không về huyện nha, tiểu nhân đợi ngài mãi, đã chuẩn bị xong rượu và thức ăn sao ngài còn chưa trở về?"
"À, là Mễ Tam, hôm nay gã trực huyện nha." Chu Bồ Nghĩa nói: "Sao gã lại tới đây, sao lại không tiến vào?"
"Huyện lệnh đại nhân, Huyện lệnh đại nhân, ngài có ở trong đấy không, mau trả lời ta. Ta có việc gấp cần bẩm báo... Huyện lệnh đại nhân..." Tiếng gọi bên ngoài vô cùng gấp, càng ngày càng gấp gáp.
Chu Bồ Nghĩa bắt đầu trở nên nôn nóng.
Ông ta đi tới đi lui, miệng lẩm bẩm: "Từ trước đến nay Mễ Tam rất ít nói, cũng rất thành thật, đột nhiên tới đây gọi người nhất định là có chuyện gấp, nhưng là có chuyện gì gấp đây? Nhất định có chuyện gì gấp, hoặc là đại sự gì."
"Không lẽ là công hàm đã đến, cho phép ta hồi hương?"
"Có phải là như vậy hay không, có phải hay không đây..."
Sau khi ý nghĩ này nảy sinh trong đầu, Chu Bồ Nghĩa nhanh chóng bước đi nhanh ra khỏi miếu, hầu như là chạy đi.
Vào lúc này ông ta như quên hết tất cả những nguy hiểm cùng quái dị, chỉ tin tưởng vào phán đoán cực kỳ bé nhỏ kia. Ông ta đi về phía trước cửa miếu, lúc đi ngang qua tượng Xích Quân lại như không nhìn thấy gì.
Lúc này tâm thần ông ta đã mơ hồ, trong lòng vô thần thì làm sao được thần phù hộ.