Ba tháng đầu nhanh chóng trôi qua vô cùng thuận lợi, đến tháng thứ năm, bụng của Phương Huyên đã lộ rõ, cũng là lần đầu tiên, cậu có cảm giác thai động.
Cậu hưng phấn nói chuyện này cho Tông Hiệu Đông nghe, không ngờ anh không nói lời nào, chỉ nhìn bụng cậu, nhìn chăm chú đến nỗi cậu cho rằng anh không thích đứa nhỏ động luôn.
Nhưng mà sau đó, mỗi ngày anh đều về sớm, việc đầu tiên làm là kề tai vào bụng cậu để nghe thai mái, đứa nhỏ cũng ngoan ngoãn phối hợp động động mấy cái, làm anh mặt mày hớn hở cười không ngừng, ông bố trẻ thỉnh thoảng sẽ thì thầm nói gì đó với đứa nhỏ, mặc kệ bé có nghe không nhưng anh vẫn nói.
Người hầu đôi khi nhìn thấy bộ dạng mang thai ngốc ba năm của tiên sinh nhà mình sẽ che miệng cười trộm, vậy mà Phương Huyên lại rất nghiêm túc để anh nói chuyện với bảo bảo, thỉnh thoảng còn thêm vào vài câu, khiến người xung quanh không còn gì để nói.
Người trong biệt thự đều đã biết chuyện Phương Huyên mang thai, tất cả đều ngạc nhiên không thôi, nhưng không ai kích động quá mức, kỳ thật trên thế giới vẫn có chuyện đàn ông mang thai, chỉ là bây giờ trước mặt bọn họ thật sự có một ông bầu mà thôi.
Tông Hiệu Đông đã ra lệnh cấm nói chuyện này ra ngoài, ngay cả người nhà cũng không thể, mọi người đều đồng loạt chấp hành mệnh lệnh.
Hầu hết người hầu ở đây đều đã từng chịu ân huệ của Tông Hiệu Đông, cho nên bất cứ mệnh lệnh nào của anh, bọn họ cũng đều răm rắp nghe theo không hề dị nghị.
Vốn dĩ ban đầu thấy tiên sinh không coi trọng cậu, bọn họ cũng không bỏ đá xuống giếng, chỉ duy trì thái độ lạnh nhạt mà thôi, bây giờ cậu được tiên sinh yêu thích, lại mang thai con của anh, bọn họ dĩ nhiên sẽ coi cậu thành thần mà cung phụng rồi.
Qua mấy tháng được yêu thương, vẻ sợ sệt hay cúi đầu trốn tránh của cậu đã dần dần biến mất, mặt mày cũng trở nên hồng hào, đầy sức sống.
Đám người hầu còn nói thầm với nhau là không biết cậu dùng loại mỹ phẩm nào mà bây giờ trông cậu trẻ hơn lúc trước rất nhiều, mặt non nớt giống như trẻ vị thành niên vậy, ngay cả Hạ Lương tới khám thai cho cậu, cũng cảm khái không thôi, không ít lần lén lút hỏi Phương Huyên bí quyết nhưng đều bị Tông Hiệu Đông xách cổ ném ra ngoài.
Cuộc sống của cậu thật sự rất phong phú, vui vẻ, chỉ là cậu vẫn còn có chút sợ người lạ, cho nên ngoại trừ lần dẫn cậu ra ngoài suýt xảy ra chuyện và lần dẫn cậu đến bệnh viện của Hạ Lương khám thai ra, Tông Hiệu Đông không có dẫn cậu ra ngoài thêm lần nào nữa.
Tới năm giờ rưỡi chiều anh đi làm về, đi lên lầu không thấy Phương Huyên đâu, hỏi người hầu thì mới biết Phương Huyên đang ở hoa viên.
Anh sải bước đi ra xem thì thấy cậu đang ngồi ở bàn đá, chăm chú may may cái gì đó.
Nhìn thấy anh tới, Phương Huyên híp mắt nở một nụ cười thật tươi, “Ông xã…”
Anh ngồi xuống bên cạnh, vòng tay qua ôm lấy eo cậu, “Huyên Nhi đang làm gì đó?”
Phương Huyên quay lại, tiếp tục may, đồng thời trả lời, “Huyên Nhi đang may quần áo cho bảo bảo, bây giờ bụng em vẫn chưa to lắm, đi đứng cũng còn thuận lợi, cho nên muốn tranh thủ chuẩn bị cho đứa nhỏ chút quần áo.”
Anh cười cười đè tay cậu lại, “Không cần làm bản thân mệt nhọc như vậy, không tốt cho mắt, mấy thứ này ra ngoài mua là được rồi. Đi, vào ăn cơm chiều xong anh đưa em đi mua.”
Phương Huyên lại rũ mắt nhìn nhìn tấm vải trên tay mình, thầm nghĩ đường may của mình không tốt, nhỡ làm bảo bảo bị thương thì làm sao, vì thế cũng gật đầu cùng đi vào nhà ăn cơm chiều với anh.
Cũng lần này, cậu chính thức được tận mắt nhìn thấy khung cảnh xung quanh, nhà cao tầng chọc trời, dòng người đông đúc, còn có những vật trang trí sáng lấp lánh của ven đường, tất cả đều mới lạ với cậu.
“Đợi em sinh xong, anh sẽ dẫn con và em đến nước khác du lịch.”
Ngồi ở bên cạnh, Tông Hiệu Đông bỗng nhiên lên tiếng.
“Thật sao? Có thể đến nước khác tham quan sao? Quá tốt rồi, ông xã thật tốt.”
Cậu quay sang, cười tươi ngã vào ngực anh.
“Ông xã đương nhiên tốt rồi. Đợi em sinh xong cũng đã mười chín, đến lúc đó ông xã sẽ tổ chức cho Huyên Nhi một hôn lễ thật hoành tráng, để Huyên Nhi trở thành cô dâu đẹp nhất, hạnh phúc nhất, có được không?”
Anh mỉm cười hôn lên đỉnh đầu của cậu một cái.
Cậu chậm rì rì “Ừm” một tiếng, cả đầu chôn vào trong lòng ngực của anh.
…
Xe dừng ở trước cửa trung tâm thương mại, Tông Hiệu Đông xuống xe trước, lại đi vòng qua, mở cửa xe, đỡ phương huyện xuống. Nhìn dòng người đông đúc trước mặt, cậu lại có cảm giác bồn chồn, lúc này, Tông Hiệu Đông đã đưa tay ôm lấy eo cậu, đi vào trong.
Thời gian này được anh yêu thương, bây giờ lại có anh đi ở bên cạnh, chứng sợ hãi đám đông của Phương Huyên đã giảm đi rất nhiều. Đưa mắt nhìn xung quanh, cậu thấy cái gì cũng mới lạ cả, những thứ này cậu đã được xem trên ti vi, trên mạng, nhưng so với gặp trực tiếp thì cảm giác khác xa.
Tông Hiệu Đông đưa cậu lên tầng hai mua các thứ cho trẻ em, Phương Huyên nhìn mà hoa cả mắt, thảo nào ông xã không cho cậu tự may, so với đường may lộn xộn của cậu thì những thứ này càng tinh xảo hơn nhiều.
Yếm ăn, bao tay,bao chân, bình sữa, gối nằm, chăn nệm, tả lót… đến cả nôi cũng mua luôn, anh đẩy một chồng đồ thật cao đến quầy tính tiền, cậu ngoan ngoãn nâng bụng đi theo.
Tính tiền xong lại chọn giao tận nhà, đôi bố trẻ tiếp tục dạo siêu thị. Anh đưa cậu vào thang máy lên tầng năm, thang máy vừa chuyển động, thân mình của cậu chao đảo một cái, may mà Tông Hiệu Đông vẫn luôn ôm cậu, nếu không cậu đã ngã xuống rồi.
Cậu không biết anh đưa mình bỏ vào hộp làm gì, nhưng có anh đi theo, cho dù đi đâu cậu cũng an tâm, sau một hồi cảm giác chùn xuống biến mất, cửa hộp mở ra, bên ngoài đã là một khung cảnh khác.
Phương Huyên mở to mắt nhìn ra bên ngoài, Tông Hiệu Đông buồn cười nhìn bộ dạng ngạc nhiên này của cậu, ôm người đi ra khỏi thang máy.
“Thật thần kỳ, giống như có phép thuật phi thiên vậy?” Cậu cảm thán phun ra một câu.
“Ông xã, đây là thang máy phải không?”
“Ừ, đừng đứng ở đây nữa, đi theo anh.” Anh lôi kéo cậu đi vào bên trong.
Tầng này bày bán các loại trang sức, Phương Huyên không biết nhiều về mấy loại trang sức này, lúc trước, ngay cả ngọc bội cậu cũng không phân biệt được loại nào quý loại nào không quý, món trang sức duy nhất mà cậu có chính là miếng ngọc bội nãi nãi đưa cho cậu trước lúc quy tiên, không biết sau khi mình chết rồi, nó có được chôn cùng mình hay không nữa.
Tông Hiệu Đông dẫn cậu đến một quầy trang sức lớn ở cuối dãy.
“Em thích cái nào?” Anh quay sang hỏi.
Phương Huyên lắc đầu, chỉ cần ông xã đối tốt với cậu, thứ gì cậu cũng không cần.
Tông Hiệu Đông xoa xoa đỉnh đầu của cậu, trên mặt nở nụ cười yêu thương chiều chuộng, “Không được nha, phải chọn một cái, đây là quà ông xã tặng cho Huyên Nhi mà.”
Phương Huyên nghe anh nói vậy, lỗ tai nhanh chóng đỏ lên, ngượng ngùng liếc nhìn vào khung thủy tinh.
Người bán hàng cảm thán tình cảm của hai vị này đúng là rất tốt, tuy nói chuyện có chút buồn nôn, nhưng lại khiến người ta không khỏi hạnh phúc thay bọn họ.
Nhìn một hồi, Phương Huyên quay sang nói với Tông Hiệu Đông, “Em không biết chọn cái gì cả?”
“Vậy Huyên Nhi muốn cái gì, vòng cổ, đồng hồ, nhẫn hay ngọc bội?”
Hai mắt của cậu sáng lên, “Có ngọc bội sao? Vậy em muốn ngọc bội, em cũng tặng anh một miếng nha.”
Anh cười cười, “Được rồi.”
Lại quay sang nhìn người bán hàng, “Có ngọc bội không?”
“Dạ có ạ, hai vị chờ một chút.”
Người bán hàng bưng hộp đựng các loại ngọc bội ra, “Mời hai vị xem qua.”
Phương Huyên nhìn nhìn một hồi, sau đó lại ngập ngừng nhìn người bán hàng, “Lấy cái này.” Cậu chỉ vào hai miếng ngọc quan âm giống hệt nhau trong hộp.
“Có thể khắc chữ không?” Tông Hiệu Đông lên tiếng hỏi.
“Chỗ của chúng tôi có chuyên viên khắc chữ, các vị muốn khắc thế nào ạ?”
“Một cái khắc chữ “Huyên” một cái khắc chữ “Đông”, làm thành vòng cổ.” Tông Hiệu Đông nhàn nhạt nói.
Trong lúc đợi khắc chữ, Tông Hiệu Đông đỡ Phương Huyên đến ngồi ở hàng ghế chờ, mở một chai nước suối cho cậu uống. Đột nhiên, một giọng nam từ phía sau truyền tới.
“Phương Huyên!”