NHẢY XUỐNG TỪ THÁP CAO
Không biết qua bao lâu thì Vương Vân Chi nghe thấy có tiếng bước chân truyền ra từ phía hành lang.
Bóng dáng Cao Hâm xuất hiện ngay trước cửa tòa biệt thự, ông bất ngờ nhìn cái hố trên mặt đất rồi cau mày nói: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Vương Vân Chi cảnh giác lùi về sau vài bước không đáp.
"Vương Vân Chi, sao cậu chưa trở về phòng ngủ, đã hơn nửa đêm rồi, đứng một mình ngoài đó làm gì?" Cao Hâm ngáp một cái, chậm rãi tùy tiện hỏi.
Ông thoạt nhìn rất bình thường, không có chút bộ dạng của một kẻ sát nhân.
"Tôi ngủ không được, ra ngoài đi dạo chút thôi." Vương Vân Chi trả lời.
"Hạ Lẫm đâu?" Cao Hâm bước một bước xuống bậc thang, động tác tuy thoải mái tùy ý nhưng lại có thể dễ dàng vượt qua đống bẫy rập kia, cuối cùng vững vàng kiên cố đứng trên mặt đất.
Ngoại trừ kẻ đặt bẫy thì không ai có thể tránh né chuẩn xác như vậy.
"Cậu ta không có ở đây."
"Ồ." Cao Hâm thờ ơ nói: "Có đôi lúc thật không hiểu nổi hai cậu mỗi ngày đang làm cái gì, sắp sáng đến nơi mà còn ở ngoài đu đưa."
Nghe ông nói như thế Vương Vân Chi mới nhận ra, trời sáng nhanh quá.
Phía Đông đã lờ mờ hiện lên vài tia sáng trắng, bóng tối cũng dần dần lui đi, tia nắng đầu tiên sắp sửa xuất hiện.
Cậu vừa định tiếp lời Cao Hâm thì bỗng nhiên cảm thấy hai mắt bị lóe sáng, toàn bộ phạm vi nhìn lập tức bị thay đổi – trước mắt được chia thành hai nửa trái phải, bên trái chính là cảnh tượng tận mắt nhìn thấy, bên phải là khung cảnh được Hạ Lẫm truyền tới.
Không ngờ Hạ Lẫm nhanh như vậy đã mở ra phạm vi nhìn chung.
Đến lúc thấy rõ được cảnh tượng bên mắt phải, Vương Vân Chi càng thêm hoảng sợ – cao quá!
Hạ Lẫm hình như đứng trên một tòa tháp rất rất cao, ngay đó có thể nhìn được bao quát toàn bộ khu vui chơi này, khu rừng, bãi cỏ, hồ nước, những ngôi nhà... Trong tầm mắt của y, tất cả đều trở nên bé nhỏ như những món đồ hàng.
Như vậy thật quá nguy hiểm.... Nếu như có thể truyền đi lời nói của mình, câu đầu tiên của Vương Vân Chi nhất định sẽ là: Tại sao lại đến nơi nguy hiểm như thế?
Hạ Lẫm giơ tay trước mắt ra hiệu đã chuẩn bị xong, đồng thời cũng đang giục Vương Vân Chi mau mở ra phạm vi nhìn.
Thôi vậy, không muốn khiến y quá lo lắng, bây giờ cũng đã đến lúc rồi.
Vương Vân Chi mặt không đổi sắc đưa tay vào túi áo chạm ba cái, nhẩm: Xin hãy dùng đôi mắt của ta chứng kiến thế giới này.
Đã sắp đến bước cuối cùng, vấn đề đã được mở ra trước mắt, có muốn trốn tránh cũng đã không thể nữa rồi, Vương Vân Chi hít sâu một hơi, đánh lạc hướng người đang đứng đối diện, hỏi: "Cao Hâm, ông là Death đúng không?"
Ông ngẩn người: "Sao lại có thể?"
Lời thì nói ra như thế, nhưng trong ánh mắt lại ẩn hiện sự hiểm độc.
"Ồ." Vương Vân Chi quay mặt đi, giống như chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.
Như chỉ đợi thời khắc ngắn ngủi này, Cao Hâm nhanh nhẹn xuất thủ.
Ông không cầm theo bất kỳ món vũ khí nào, tay phải cong thành ưng trảo, xông thẳng vào cổ Vương Vân Chi định bóp lấy, động tác cực kỳ vững vàng tàn nhẫn... Đáng tiếc vẫn chưa đủ nhanh.
Vương Vân Chi đã sớm có chuẩn bị, xoay người núp sau một thân cây gần đó.
"Cậu là The Hanged Man?" Âm thanh Cao Hâm cách một cái cây truyền tới.
Chỉ nhìn cảnh tượng này thì đơn giản mà nói, Cao Hâm có vẻ như nắm chắc phần thắng hơn, thế nhưng ông ta cũng đâu hề biết The Hanged Man có bao nhiêu kỹ năng, thiếu hụt thông tin khiến ông phải e dè cẩn thận.
"..." Vương Vân Chi không đáp.
Cao Hâm không chút do dự xuất thủ lần nữa, ông nhẹ nhàng chưởng một phát vào thân cây che chắn trước mặt Vương Vân Chi, thân cây phát ra tiếng răng rắc, đổ rạp sang một bên.
Cho đến lúc này không cần lời giải thích nào cũng có thể hiểu được, ngoại trừ Death thì ai lại có thể sở hữu được sức mạnh lớn như thế chứ.
"Đúng, tao là Death, kẻ đã giết La Hoài, sau đó cùng liên thủ với Lý Tử Thuần....." Cao Hâm nhíu mày, chằm chằm nhìn Vương Vân Chi: "Thế nhưng, tao đến cuối lại không dám ra tay với mày và Hạ Lẫm, khi bọn mày đứng cạnh nhau, tao lại trở nên sợ hãi vô cùng...."
"Mặc dù không nắm chắc, nhưng vẫn nhất định muốn giết tôi sao?" Vương Vân Chi hỏi.
"Đương nhiên, nếu như đó là cách duy nhất để thông quan, thì đành phải làm như thế thôi." Cao Hâm thản nhiên: "Tao không biết bọn mày rốt cuộc có bao nhiêu kỹ năng, nhưng vô luận thế nào cũng phải thử một phen."
Vương Vân Chi ngẩn người, không phải vì lời nói của Cao Hâm, mà là vì cậu nhìn thấy, ở phía bên kia Hạ Lẫm làm tay thành hình trái tim trong tầm mắt.
..... Đây là ý gì?
Sau khi làm xong hình trái tim, Hạ Lẫm tiếp tục làm ra hành động khiến người khác càng hoảng sợ hơn nữa, cảnh tượng trong tầm mắt nghiêng ngã chao đảo, sau đó... mất đi sự cân bằng, trời đất quay cuồng.
Hạ Lẫm nhảy xuống từ tháp cao.
"HẠ..." Vương Vân Chi hô lên.
.........
Giây sau, Vương Vân Chi cảm thấy trước mắt tối sầm lại, có người liều mạng ôm lấy cậu, hung hăng cùng nhau ngã xuống đất, cùng nhau lăn trên bãi cỏ mềm mại.
"Xong ròi." Hạ Lẫm cười hì hì ghé vào tai cậu nói.
Nói sẽ giết chết Death trong một giây là sẽ thực sự chỉ dùng đúng một giây đồng hồ.
Cao Hâm lúc này có lẽ đã thành một bãi thịt nát dưới chân tháp.
"Cậu..." Vương Vân Chi nắm lấy tóc Hạ Lẫm: "Sao lại làm chuyện nguy hiểm như vậy!"
Rõ ràng có thể sử dụng lại cách đã làm với gấu bông, nhốt Cao Hâm trong lồng, nhưng Hạ Lẫm lại hết lần này tới lần khác lại chọn cách nhảy lầu.
"Cao Hâm đâu có dễ đối phó như con gấu bông, không dùng cách này thì sao mà tôi yên tâm được." Hạ Lẫm nói.
Mùi cỏ xanh tràn đầy khoang phổi, Hạ Lẫm ôm thật chặt hông Vương Vân Chi không buông, như muốn siết ngạt cậu.
"Cậu thật sự không sợ?"
"Sợ chứ." Hạ Lẫm nói: "Sợ chết."
Y giống như sói con đem mặt vùi vào ngực Vương Vân Chi, còn giống như vì nghĩ lại sự việc vừa rồi mà sợ hãi, Vương Vân Chi muốn đẩy y ra, nhưng rồi cũng không đành lòng.
Mặt trời đã mọc, mỗi một phiến lá đều đang hứng lấy tia sáng hồng vàng, những giọt sương lạnh cũng dần dần tan biến đi.
Không lâu sau, tiếng thét chói tai bỗng phá vỡ sự tĩnh lặng trong khu vui chơi.
Lâm Tuyết Nhi hoang mang chạy đến: "Anh Vân Chi, anh Hạ Lẫm, xảy....xảy ra chuyện rồi! Có người té chết..."
Hạ Lẫm thấy con bé đến gần mới miễn cưỡng buông Vương Vân Chi ra.
"Đừng lo, người chết...là Death." Vương Vân Chi an ủi.
"...." Lâm Tuyết Nhi ngẩn người: "Rốt cuộc có bao nhiêu người là Death chứ?"
"Nhiều lắm."
"Em chỉ biết chị mình là Death.... Không biết lúc này chị ấy đi đâu rồi?" Lâm Tuyết Nhi chau mày: "Em muốn đi tìm.."
"Em biết chị mình là Death?" Vương Vân Chi khá bất ngờ, trước đó chỉ nghe Lâm Đồng Nhi kể lại, còn nghĩ Lâm Tuyết Nhi căn bản không biết.
"Em có thể nhận ra, bỗng nhiên lúc đó chị trở nên kỳ lạ." Lâm Tuyết Nhi gật đầu: "Vào buổi tối hôm đó, lúc chị ấy nhìn em, hình như có một chút sát khí, nhưng nhanh sau đó thì biến mất.... Em không biết chị ấy muốn làm gì, nhưng em có thể cảm giác được, chị ấy là Death, chị nghĩ đến việc muốn giết em, nhưng cuối cùng lại không ra tay."
"Em có muốn giết chị mình không?"
"...." Lâm Tuyết Nhi cúi đầu: "Trước đó thì có, nhưng lúc này đã không còn."
Con bé rút trong túi ra một tấm thẻ màu trắng, mê man nhìn nó: "Trước đây thân phận không đối nghịch nhau em lại muốn giết chị ấy, nhưng bây giờ, lúc thân phận đối nghịch thì em lại..."
"Trùng hợp thật, vừa may nhóc kia cũng không muốn giết em." Hạ Lẫm lãnh đạm nói: "Cả hai không ai phải chết cả."
"Nhưng...." Lâm Tuyết Nhi cắn ngón tay: "Chị ấy làm sao thông quan được?"
"Nhóc ấy không định thông quan." Hạ Lẫm nói.
"......" Lâm Tuyết Nhi lặp lại lời này rồi trầm tư.
Vừa nói đến chuyện thông quan, Vương Vân Chi lại nhớ đến những ký hiệu được để lại trên bản đồ trong nhật ký... Lúc này đã sang ngày mới, lại có thêm lượt để mở một cái tường bị chặn.
Cậu cùng Hạ Lẫm và Lâm Tuyết Nhi đến trước gian phòng, mang quyển nhật ký ra.
"Một ngày chỉ có thể mở được một cái, với tốc độ này thì phải tốn mất bao lâu mới có thể tìm ra nơi của Alice chứ!?" Lâm Tuyết Nhi đếm số ký hiệu được đánh dấu chằng chịt trên mặt bản đồ.
"Theo lý thuyết thì là vậy, nhưng nếu vận khí may mắn, e rằng hôm nay là sẽ tìm ra được Alice thôi..." Vương Vân Chi nói.
Nhắc tới hai chữ vận khí này, cậu lại vô thức chột dạ.
"Không phải, không nhất định là phải dựa vào vận khí." Hạ Lẫm mỉm cười: "Cũng có thể dựa vào cái đầu tính toán ra được kết quả chính xác mà."
Vương Vân Chi cảm thấy câu nói kia rất êm tai: "Tá nhĩ cát ngôn.*"
*Tá nhĩ cát ngôn có thể dịch đại khái là "xin cảm ơn, tôi nhận lời chúc của bạn", thường dùng để đáp trả khi ai đó chúc phúc hoặc dự đoán một điều tốt lành nào đó cho mình
Cả ba cùng ngồi lên một băng ghế dài được đặt trên bãi cỏ, suy ngẫm trầm tư nhìn vào quyển nhật ký. Sói con từ nơi nào trong bụi cỏ chui ra, nhìn thấy Vương Vân Chi thì lập tức vui mừng chạy sang, trèo lên một chân của cậu rồi cuộn mình thành một cái ổ.
"Ha, đến lúc này chúng ta mới giống như du khách chân chính nhỉ." Hạ Lẫm phì cười.
"Hai người bọn em luôn đã luôn rất mong muốn được vào trong những nơi này một lần cho biết." Lâm Tuyết Nhi nhìn cảnh vật xung quanh: "Bây giờ em cũng cảm thấy có chút không nỡ rời khỏi đây."
Ánh mắt Vương Vân Chi lướt trên tấm bản đồ phức tạp, rồi dừng tại một nơi.
Một nơi mà khả năng cao là Alice sẽ ở đó.
Một căn nhà bình thường, bên dưới có ba tầng hầm ngầm...
"Nơi này." Vương Vân Chi chỉ: "Hôm nay chúng ta sẽ đến đây."
"Tại sao?" Lâm Tuyết Nhi hỏi.
"Chỉ đoán mò bằng trực giác mà thôi." Vương Vân Chi áy náy cười: "Nếu như không đúng, anh sẽ chịu trách nhiệm."
"Lão sư nói là đoán mò, nhưng chắc chắn là có lý do gì đó rồi." Hạ Lẫm nói.
"Vì ở đây có biểu tượng một cô bé." Vương Vân Chi di chuyển tay cho hai người còn lại xem: "Tạo hình rất chi tiết -- váy xanh, tạp dề trắng, tóc vàng dài, trên đầu còn có nơ bướm, tay ôm một chú thỏ...."
"Alice?" Hai mắt Lâm Tuyết Nhi sáng lên.
"Ừm, đây chính là tạo hình thường thấy của Alice." Vương Vân Chi có chút e dè gõ gõ trên mặt giấy: "E rằng chỉ là có hơi trùng hợp với cái tên Alice mà chúng ta đang tìm thôi, nhưng anh có cảm giác là nó, thử một lần xem sao."
Sau khi quyết định địa điểm, cả bọn lập tức lên đường.
Những căn nhà nhỏ được xây tại một góc khá xa so với trung tâm, bên ngoài toàn bụi bẩn, quấn đầy dây leo, tường cũng nứt thành nhiều cái khe do không được tư sửa, cửa lớn tối đen như một cái miệng khổng lồ, nuốt sạch tất cả.
Sau khi dùng quyển nhật ký phá tường, tất cả cẩn thận bước xuống bậc thang, một đường đến tận tầng hầm thứ ba.
Trước mắt là một cái cửa tinh xảo đã bị rỉ sét loang lổ, nó nhẹ nhàng kéo chốt rồi từ từ mở ra.
Vương Vân Chi hít sâu một hơi, bước vào.
Bên trong là một căn phòng màu sắc u ám, bởi vì nằm ở tầng cuối cùng nên cho dù có là ban ngày, trong phòng vẫn rất âm u, phải dựa vào tia sáng nhỏ nhoi từ ngoài cửa chiếu vào mới miễn cưỡng có chút ánh sáng.
Giữa phòng chính là một bóng người màu đen đang ngồi trên xe lăn.
==============