Nghe đến đây Tô Nhiễm mới gật gù, nhưng không dừng lại ở đó, Hà Mật lại còn nói tiếp:
- Hơn nữa nha, em thấy anh rể Phó rất thương chị, chắc chắn anh ấy đã sớm có cách vẹn cả đôi đường rồi, chỉ chờ cô ngốc như chị lên tiếng xác nhận thôi.
Ngay thời khắc này thì Tô Nhiễm cũng đã hạ quyết tâm rồi, cô chắc chắn sẽ nói cho anh biết sự thật, cho dù lúc đầu chắc hẳn Phó Thiêm Dục sẽ rất khó để chấp nhận, nhưng dù sao thì cô và anh cũng là vợ chồng hợp pháp trên giấy tờ, cho dù sau này anh có ghét bỏ cô hay thậm chí là không muốn nhìn thấy cô thì cũng chẳng làm gì được, nhưng chuyện càng giấu thì sẽ càng làm tổn thương tình cảm giữa hai vợ chồng.
Nghĩ đến đây thì Tô Nhiễm liền ôm lấy Hà Mật, rồi nũng nịu nói cảm ơn, quả nhiên hôm nay cô lựa chọn gặp Hà Mật đúng là sự lựa chọn sáng suốt mà. Nếu như trước kia Hà Mật là thiên sứ soi sáng cuộc đời tăm tối của Tô Thước, Chu Xuyên, Khương Đình Lập và Hứa Vãn Tùng, thì bây giờ Hà Mật chính là Thiên Thần dẫn lối trong cuộc đời của Tô Nhiễm cô. Từ trước đến giờ Tô Thước rất ít bạn, nhưng nếu có một người bạn, duy nhất một người thì cô lại mong đó chính là Hà Mật.
- Phải rồi, dự sinh của em là khi nào?
- Chắc là tháng sau đấy, sao vậy ạ?
- Tháng sau hả? Nghe Tô Thước nói tháng sau anh ấy và Triệu Thu Ánh sẽ đăng ký kết hôn.
- Ơ? Không phải lúc em mang thai ở tháng thứ ba thì anh ấy đã báo với bọn em rằng anh ấy sẽ kết hôn sao? Từ đó đến giờ cũng là năm tháng rồi đấy.
Nghe đến đây thì Tô Nhiễm mới giật mình, ủa vậy cô dâu cách đây năm tháng và cô dâu hiện tại có cùng một người không? Cái tên Ma Vương Tô Thước này đúng là im im mà lại làm nhiều điều khiến người ta bất ngờ, sau đó thì Tô Nhiễm lại nói:
- Chị nghĩ nha, cho dù là hai năm hay hai mươi năm nữa thì anh ta cũng chưa kết hôn đâu.
- Em lại nghĩ khác, biết đâu sắp tới sẽ có người còn bướng bỉnh hơn anh cả, rồi bắt ép anh ấy kết hôn thì sao.
Chỉ nghe đến đây thôi là Tô Nhiễm và Hà Mật đã thấy buồn cười rồi, nghĩ thử mà xem, một Tô Nhiễm ngang ngược thì thôi đi, bây giờ lại gặp thêm một bản thể còn ngang ngược và khó chiều hơn, đến lúc đó chắc hẳn Tô Thước sẽ phát điên mất thôi!
Rồi sau đó thì Tô Nhiễm và Hà Mật cũng chỉ ngồi nói chuyện với nhau thêm một lúc thì Lăng Dụ Triết cũng đã đến đón vợ mình rồi, vì thế nên Tô Nhiễm cũng phải chào tạm biệt em gái và đợi khi cô ấy sinh em bé thì cô sẽ đích thân đến Giang Thành để thăm cháu.
[…]
Ngay khi nói chuyện với Hà Mật thì Tô Nhiễm đã sớm có quyết định của mình, chỉ là cô không biết nên chọn thời gian nào cho thích hợp. Bất chợt, ngay lúc cô đang suy nghĩ khó khăn thì cô lại nhớ đến cái hội nhóm nhiều chuyện của mình, bên trong hội nhóm này không nhiều người, chỉ có cô, Chung Tín (hay gọi là Dieter), Đàn Tâm (hay là Lucius), Hứa Vãn Tùng và Khương Đình Lập mà thôi.
Tô Nhiễm: [Giang hồ nguy cấp, anh em mau cứu mạng!]
Khương Đình Lập: [Bệnh viện không bán máu cún, phiền không đến. Thân ái!]
Dieter: [Chuyện?]
Lucius: [Sư phụ cần DAM hay HP? Em cũng không có…]
Hứa Vãn Tùng: [Nói nhanh còn đang đánh trận]
Bây giờ Tô Nhiễm thật sự muốn hỏi một câu, liệu có phải là anh em nữa hay không hả? Thấy huynh đệ đang nguy cấp mà xem kìa xem kìa, người nào người nấy đều ăn nói sà lơ, muốn đấm cho bay màu ghê hà!
Tô Nhiễm: [Tôi muốn công khai danh phận cho ông xã của tôi biết. Bây giờ nên bắt đầu từ đâu đây?]
Lucius: […]
Hứa Vãn Tùng: […?]
Dieter: [Từ miệng]
Khương Đình Lập: [Theo như khoa học mà nói thì Phó Thiêm Dục là quân nhân, còn Tô Nhiễm lại là mục tiêu đáng thăng chức của quân nhân, nên nếu cô nói ra thì khả năng tan nát gia đình là rất lớn. Nói chung, thì cô muốn nói sao thì nói, hỏi hỏi hỏi cái gì mà hỏi!]
Khóe môi của Tô Nhiễm giật giật, cô dám chắc rằng cái tên Khương Đình Lập đang ở nước ngoài bị thất tình chắc luôn, nhìn cái giọng điệu móc mỉa kia là biết bị cô gái nhà người ta đá đi rồi. Cũng đáng lắm!
Nhưng rồi ngay khi giang hồ cầu cứu không được thì Tô Nhiễm lại phải tự nghĩ cách, nếu như trực tiếp nói ra thì liệu Phó Thiêm Dục có bị sốc chết hay không nhỉ? Nhưng nếu nói vòng vo quá thì liệu anh có nghĩ là cô đang bị điên và nói sảng hay không? Rốt cuộc thì bây giờ cô nên nói ra thế nào đây?
Trong khi Tô Nhiễm vẫn còn chưa nghĩ ra được kế sách gì thì Phó Thiêm Dục đã về đến rồi, nhìn thấy vợ mình đang vò đầu bứt tai thì anh cũng bước đến, nghiêng đầu khó hiểu, hỏi:
- Em sao vậy?
- Em đang suy nghĩ.
- Về cái gì?
- Về việc nói ra sự thật cho anh, nhưng em không biết nên bắt đầu từ đâu nữa… Em sợ rằng…