Buổi trưa hôm đó thì Tô Nhiễm và Thái Vy Ương đã cùng nhau xuống bếp, đây có thể nói là lần đầu tiên Tô Nhiễm bước chân xuống bếp, nhưng Thái Vy Ương thì khá thường xuyên… Mỗi tội những món bà ấy nấu đều có chút kì quái, nếu không phải là cháy đen thì lại là nêm nếm quá mặn hoặc quá ngọt, có khi còn sống nhăn nữa cơ.
Lúc này thì Tô Nhiễm cũng chỉ biết cười trừ thôi, mẹ chồng của cô không biết nấu ăn… May quá, cô cũng vậy.
Vì thế nên lúc đầu hai mẹ con định sẽ nấu một bữa thịnh soạn để chờ Phó Cát Tùng và Phó Thiêm Dục về ăn cơm, nhưng rồi lại thôi, có lẽ họ vẫn còn đang chăm lo cho cái dạ dày của hai người kia, nói sao thì họ cũng là lao động chính của Phó gia mà, không nên để họ xảy ra chuyện gì được!
Nên buổi trưa thì Phó Cát Tùng và Phó Thiêm Dục đi làm về thì Thái Vy Ương đã nhắn họ phải mua thức ăn bên ngoài, còn không thì hai cha con phải tự nấu ăn, rồi cung kính mời bà ấy cùng Tô Nhiễm vào ăn. Nghe mẹ chồng nói như vậy thì bất chợt Tô Nhiễm lại muốn cười, hóa ra đàn ông trong nhà này đúng là kiểu “Lên được phòng khách, xuống được nhà bếp”, chỉ là cô không biết cha chồng có giống A Trùng nhà cô là “Bên ngoài đạo mạo, lên giường hóa thú” hay không. Truyện Võng Du
Hiển nhiên thì hai cha con nhà họ Phó cũng rất vâng lời, nên khi họ tan làm còn cố ý đi chợ mua nguyên liệu, sau đó thì cùng nhau vào bếp. Nói là cùng nhau vào bếp cho sang mồm thôi, chứ thật ra cũng chỉ có một mình Phó Thiêm Dục là đứng bếp, còn Phó Cát Tùng bây giờ đang bận rộn quá nhiều việc rồi.
Nhìn thấy chồng mình cực khổ như vậy thì Tô Nhiễm cũng muốn giúp, nhưng Phó Thiêm Dục lại từ chối, trước kia anh đã nghe Đoàn Giang Khánh nói qua về tài nấu ăn của cô rồi, tốt nhất thì cô vẫn nên đứng ở đó nhìn anh là đủ.
Tô Nhiễm nghiêng đầu nhìn Phó Thiêm Dục, nói:
- Chuyện của em, anh đều nói với cha mẹ rồi sao?
- Mẹ nói cho em nghe à?
Tô Nhiễm gật đầu, hiển nhiên thì Phó Thiêm Dục cũng gật đầu. Dù sao thì sau này anh và gia đình của mình cũng sẽ là đồng hành cùng Tô Nhiễm suốt quãng đời còn lại, vì thế nên chuyện này anh đã nói rõ về thái độ cũng như là suy nghĩ của bản thân. Lúc đầu thì anh còn lo sợ rằng cha sẽ không chấp nhận, nhưng sau khi gặp cô thì ông ấy cũng đã chấp nhận, vậy thì đồng nghĩa với việc Tô Nhiễm đúng là mảnh ghép còn thiếu trong gia đình của anh mà.
Nghe đến đây thì Tô Nhiễm cũng có chút cảm động, sau đó cô còn bước đến ôm lấy hông của anh, lúc này Phó Thiêm Dục vẫn còn đang bận tay nên không thể ôm cô được, chỉ nhẹ nhàng xoay người lại, hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cô, nói:
- Được rồi, vậy bây giờ em sang kia ngồi đi, còn không thì nên phòng nghỉ ngơi đi, anh nấu một chút xong sẽ gọi em xuống ăn, có được không?
- Em muốn ở đây ngắm anh nấu.
- Vậy thì em đứng cách xa bếp một chút, dầu nóng sẽ không tốt cho làn da của em.
Sau đó thì Tô Nhiễm cũng ngoan ngoãn gật đầu rồi đi ra bàn ăn rồi, nhưng cô cũng không nhàn rỗi mà trực tiếp lấy trái cây ra cắt. Một bên thì chồng đang nấu ăn, một bên thì vợ đang cắt trái cây để chuẩn bị cho tráng miệng, như vậy chẳng phải là rất tuyệt sao?
Bữa ăn sau đó diễn ra vô cùng êm đềm, hiển nhiên thì Phó Cát Tùng cũng quan tâm đến con trai và con dâu, nên đã hỏi vài chuyện đã xảy ra ở Italy, Phó Thiêm Dục cũng rất tường tận kể lại cho ông ấy nghe, trừ việc anh nhìn thấy Hồng Nhạn ra. Vì anh biết Tô Nhiễm rất nhạy cảm với cái tên này, hơn nữa mẹ anh cũng sẽ lo lắng nên anh chỉ nói khi ở riêng với cha mà thôi.
Kết thúc bữa ăn thì Phó Thiêm Dục liền nắm lấy tay của vợ mình rồi đi lên phòng, ban đầu Tô Nhiễm còn nghiêng đầu khó hiểu, vì cô còn đang định sẽ rửa bát đấy, nhưng Phó Thiêm Dục còn dịu dàng nắm lấy tay cô, xoa xoa, nói:
- Không cần đến em đâu, công việc của em ở Phó gia chỉ có ăn, ngủ, rồi nhanh chóng sinh cho anh một đứa con là được rồi.
Ngay lúc này thì Tô Nhiễm liền choàng tay ôm lấy cổ của anh, còn cố ý chồm lên hôn nhẹ lên môi anh một cái, nói:
- Hình như đúng là em nên chuẩn bị sinh con được rồi nhỉ?
- Đúng vậy.
- Vậy, anh muốn chúng ta sinh mấy đứa?
Hỏi đến đây thì đúng là khá khó đó, nhưng rồi Phó Thiêm Dục liền ôm lấy eo nhỏ của vợ mình, nói:
- Mấy đứa cũng được, chỉ cần em dám sinh thì anh sẽ nuôi, sinh đến khi nào không sinh được nữa thì thôi.
Tô Nhiễm nghe vậy liền bĩu môi, cô cũng không phải heo nái mà cứ sinh rồi lại sinh chứ, nhưng đây rõ ràng là lời nói thật lòng của Phó Thiêm Dục mà, anh thật sự rất muốn có con với cô, cho dù cô sinh mười hay hai mươi đứa cũng được, chỉ cần có thể là con của họ là được!