Dựa theo ký ức mơ hồ lúc trước về chỗ ở của Thần Hi, Triệu Kiệt chạy xe vào đường cao tốc. Thần Hiên ngồi một bên đã sớm khôi phục bộ dáng ương ngạnh, lúc này đang căm giận uống lon nước trong tay, âm thầm ảo não vì bộ dáng nhu nhược lúc nãy của nó.
Qua gương chiếu hậu, Triệu Kiệt quan sát nhất cử nhất động của Thần Hiên, càng nhìn càng thấy giống Thần Hi, nhất là ánh mắt ấy…
“Đúng rồi, tiểu quỷ, ta hỏi này…” Triệu Kiệt đột ngột phá vỡ sự trầm mặc. Thần Hiên trừng mắt liếc hắn một cái, mới vừa bị uất ức, nó đối với nam nhân trước mắt cũng không có bao nhiêu hảo cảm, hừ hừ hai tiếng xem như trả lời.
Hiểu được tính cách tiểu thiếu gia của nó, Triệu Kiệt không muốn nhiều lời. Hắn chỉ trầm mặc nửa ngày, sau đó mới hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Mẹ nhóc đâu?”
“Từ lâu tui đã không có mẹ rồi.”
Dáng vẻ kiêu ngạo của Thần Hiên đột nhiên nhuốm vài phần tịch mịch, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dạng quả thật từ một khuôn của Thần Hi in ra.
Hình ảnh này, hắn dường như đã từng nhìn thấy… Triệu Kiệt vô thức vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa lên mái tóc cậu nhóc. Động tác an ủi của hắn khiến khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn kinh ngạc hết mấy giây. Thần Hiên cúi đầu xuống, đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay. Ngay lúc Triệu Kiệt cho rằng nó sẽ òa khóc, một bàn tay bé xíu đã thô lỗ gạt tay hắn ra.
“Tui không cần ông thương hại, thối đại thúc!”
Thần Hiên nhăn mặt, có thể nhìn ra được nó đang cố gắng trừng mắt với Triệu Kiệt, cố gắng chứng minh là nó không hề tịch mịch cô đơn.
“Ta không hơi đâu thương hại nhóc.”
Triệu Kiệt rút tay về, hết sức khó chịu đáp trả một câu.
Hiếm khi hắn có lòng tốt quan tâm nó… Tên tiểu quỷ tự cho là đúng!
“…Hừ!”
Thần Hiên trề môi, ngạo mạn xoay mặt đi. Rõ ràng là hành động tùy hứng, thế nhưng dưới đáy mắt nó lại hiển hiện rõ nét sự cô đơn không thể che giấu, đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt lon nước trái cây, chặt đến nỗi các đốt ngón tay đều trắng bệch.
Đến lúc này, rốt cuộc Triệu Kiệt đã hiểu ra phần nào lý do tại sao Thần Hiên sành đời như vậy…
“Không có mẹ khó khăn lắm đúng không?”
“…”
“Nếu buồn thì cứ khóc lên, đừng kiềm nén. Nhóc vẫn là tiểu hài tử, thỉnh thoảng phát tiết một chút cũng không sao.”
Hai mắt Triệu Kiệt nhìn thẳng phía trước nhưng ngoài miệng vẫn nhịn không được, gà mẹ an ủi Thần Hiên.
Mặc dù hắn không cho rằng tên tiểu quỷ ấy sẽ cảm kích hắn.
“Ông biết gì chứ?”
Ngữ khí của Thần Hiên rất khó nghe, hung hăng trợn mắt liếc Triệu Kiệt, rồi lại nhanh chóng xoay mặt đi.
“Ông không hiểu thì đừng nói lung tung. Ba ba… ba ba thường nói… thường nói nếu không hiểu thì đừng làm bộ hiểu… Hiện tại, tui mới biết ba nói đúng… đúng lắm…”
Thanh âm non nớt đến đây đột nhiên trở nên nghẹn ngào.
Triệu Kiệt nhìn Thần Hiên qua gương chiếu hậu, lúc này hắn mới phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của nó chẳng biết từ khi nào đã đẫm nước mắt.
“Đại thúc ngốc, đại thúc thối, đều do ông hại tui! Tui không khóc, tui không có khóc! Không có mẹ cũng chẳng sao! Tui không cần mẹ! Ô… ô… Tui cho ông biết… tui không khóc đâu!”
Cuối cùng, Thần Hiên đơn giản òa lên khóc lớn, khiến Triệu Kiệt ở bên cạnh không biết phải nói gì.
Dọc đường đi, tất cả đều là tiếng khóc của Thần Hiên. Mãi đến lúc rời khỏi đường cao tốc, loáng thoáng đằng xa là căn biệt thự quen thuộc, tiếng khóc của nó mới dần dần chuyển sang sụt sịt.
Xa xa, Triệu Kiệt chú ý được trước cổng biệt thự đang hỗn loạn không ít, đoán chừng là có liên quan đến chuyện Thần Hiên tự tiện rời khỏi nhà.
“Nè!”
Cậu nhóc vẫn còn dấu nước mắt trên mặt đột nhiên giữ chặt tay áo Triệu Kiệt, sắc mặt ửng hồng không tự nhiên, “Đại thúc, chuyện tui khóc hồi này không cho phép ông nói với bất cứ ai, biết không?” Thần Hiên đã khôi phục khẩu khí như đại gia.
Triệu Kiệt cau mày, đột nhiên cười tà.
“Ta sẽ suy xét.”
“Ông ông ông… Ông đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước! Rõ ràng là ông cầu xin tui khóc, bây giờ ông nói vậy là có ý gì?”
Thần Hiên tức giận chỉ tay về phía Triệu Kiệt. Lời nói của nó quả thật khiến hắn dở khóc dở cười, chỉ biết âm thầm cảm thán trong lòng rằng cách giáo dục của Thần Hi đã thất bại.
Khi còn cách biệt thự chừng năm mét, Triệu Kiệt đột ngột thắng xe lại, đưa tay mở cửa xe.
“Ta đưa nhóc đến đây thôi. Sau này đừng tự tiện chạy tới nhà ta nữa, bằng không ta thật sự sẽ đem nhóc bằm nát như tương.”
Triệu Kiệt tặng cho nó nụ cười xem như hiền lành, lời uy hiếp ngoài miệng căn bản không có tác dụng lắm.
Thần Hiên nhếch mặt lên, nhảy xuống xe, vẻ mặt khinh thường nói: “Cái chỗ đó tui thèm vào đến lần thứ hai! Ông là đại thúc biến thái thích ăn thịt người, đừng tưởng đưa tui về thì tui sẽ cảm kích ông!”
Triệu Kiệt nhún nhún vai tỏ ý không sao cả, ra hiệu cho cậu nhóc mau đóng cửa xe lại. Dù sao cũng không còn gặp mặt nữa, hắn chẳng muốn so đo với nó làm gì.
Bất quá… cả nửa ngày vẫn thấy cậu nhóc tay nắm chặt cửa không buông, hắn không khỏi mở miệng hối thúc: “Mau đóng cửa a!”
Thần Hiên giữ chặt tay cầm cửa xe, khuôn mặt nhỏ nhắn do dự cả buổi, cuối cùng ngượng ngùng mở miệng: “Đại thúc, sau này… sau này tui thực sự không thể… không thể đến tìm ông nữa sao?”
He he, con riêng đã chấp nhận cha ghẻ