“Thần ca, tâm tình ngài không tốt sao?”
Nam hài thân thể mềm mại dựa sát vào người Thần Hi, ngữ khí trong lời nói đều là cung kính đến mức không thể cung kính hơn, thậm chí còn có vài phần sùng bái, nhưng trên tất cả chính là nịnh bợ cùng tâng bốc.
Cầm ly rượu sáng choang trong tay, khóe miệng Thần Hi nhếch lên đầy lãnh khốc, giống như đang mỉa mai câu hỏi khờ dại của nam hài, “Làm sao có khả năng đó?”
Y hừ lạnh một tiếng, hớp nhẹ chất lỏng màu đỏ trong ly.
Rượu Bordeaux của Pháp, sản xuất năm 1989, mất thời gian hai năm để sản xuất, trị giá mỗi chai gần một triệu.
Xa xỉ như vậy, y phải lên kế hoạch bao nhiêu năm? Y không biết, dù sao quan trọng nhất vẫn là nắm được vào trong tay, không phải sao?
Tổng tài tân nhiệm của xí nghiệp Thần thị, đây là cái danh hào vang vọng khắp Đài Loan. Sẽ không còn một ai dám ở trước mặt y bày ra vẻ thương hại. Hiện tại, toàn bộ thế cục đều đã thay đổi, trước đây y phải hôn mũi giày cho kẻ khác, bây giờ đổi ngược lại bọn chúng phải lau giày cho y. Trước kia y là một nam kỹ mặc cho người ta khống chế, bây giờ cái tư vị khống chế kẻ khác… làm cho y say mê vô cùng.
Bất quá… vẫn còn thiếu một chút nữa. Y cần quyền thế tuyệt đối, cần ban giám đốc phía sau lưng hoàn toàn nghiêng về phía y, cần vượt qua phụ thân của y đang kéo dài hơi tàn trong bệnh viện. Một bước này… mấu chốt nằm ở người nam nhân kia.
Người nam nhân mặc y nháo, mặc y đùa bỡn, mặc y sắp xếp, mặc y muốn đòi hỏi thứ gì cũng đều đáp ứng hết thảy.
Từ hôm mặt lạnh rời khỏi phòng, y thấy rất rõ biểu tình cô đơn của nam nhân. Dựa theo kỳ hạn của ban giám đốc, kỳ hạn chấm dứt trò chơi cũng từng bước tới gần, thời gian chỉ còn lại vỏn vẹn ba ngày.
Thế nhưng, Thần Hi lại không hề khẩn trương. Dù sao cuộc chơi này, y nhất định sẽ thắng.
Y có lòng tin tuyệt đối sẽ đạt được thành công. Năm trăm triệu, nam nhân kia nhất định sẽ vì y mà lo liệu – cái tên ngốc miệng lúc nào cũng nói đến tình yêu.
Bất quá, y vẫn phải dùng liều thuốc mạnh hơn đề phòng ngừa vạn nhất mới được.
Nhìn nam hài trong lòng ngực lộ ra gương mặt xinh đẹp nhưng vẫn không bằng một phần mười so với mình, Thần Hi đầy hứng thú lắc lắc ly rượu, xuyên qua chất lỏng màu đỏ sậm mà đánh giá nam hài.
Vẻ mặt đầy nịnh bợ, loại người này muốn điều khiển là dễ nhất.
“Gần đây rất thiếu tiền a?”
Thần Hi ngoắc ngoắc ngón tay thon dài, nam hài liền thuận theo mà nghiêng người về phía trước để Thần Hi nâng cằm mình lên.
“Giúp Thần ca diễn một vở kịch. Nếu diễn tốt, thù lao ít nhất cũng không thấp hơn hai mươi vạn, thế nào?”
Hai mươi vạn, số tiền này đối với nam hài nhiều năm lăn lộn chốn phong trần là một con số không hề nhỏ. Lúc này, phản ứng của nam hài giống hệt như khi bán thân vào năm xưa, lần đầu tiên gặp được khách hàng đồng ý ra giá cao, hai mắt thoáng chốc phát sáng.
“Cám ơn Thần ca đã coi trọng.” Nam hài gật đầu như bằm tỏi.
Thần Hi mỉm cười, thỏa mãn đưa tay vuốt ve mái tóc nam hài rồi nhẹ nhàng kéo hắn lại gần, ghé vào tai hắn, ôn nhu thì thầm vài câu.