Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

Chương 98: Bão táp hôn mê (3)



“Ngốc nghếch, chuyện này vốn dĩ hoàn toàn không liên quan đến em.” Úy Trì Thác Dã dịu dàng vuốt nhẹ gương mặt của cô, nhìn thấy đôi môi anh đào trở nên trắng bệch, dáng vẻ trẻ con nước mắt lưng tròng, anh hít sâu một hơi, không kìm được tự trách mình.

Anh biết rõ tim của Tuyết Nhi không được khỏe, căn bản không thể chịu được cảm xúc mãnh liệt khi ân ái. Chết tiệt, sao anh lại có thể phạm phải sai lầm thế này. Những năm gần đây, tình cảm của Tuyết Nhi đối với anh, không phải là anh không biết, tất cả anh đều ghi tạc ở trong lòng. Tuyết Nhi bị bệnh tim bẩm sinh, anh luôn luôn hiểu rõ, cho nên mới phải bảo vệ cô cho thật tốt, nhưng cũng không thể ngờ rằng, người làm cô bị tổn thương lại chính là bản thân anh!

Thật may mắn là Tuyết Nhi đã tỉnh lại, nếu không…

Thực đáng chết! Trong thâm tâm anh đang tự nguyền rủa mình trăm ngàn lần, rốt cuộc anh đang làm gì thế này?

Đầu tiên là không kìm chế được mà hôn con bé, hại anh cả đêm không thể ngủ, trong đầu đều là hình bóng của con bé. Anh không hiểu bản thân mình tại sao lại buồn bực bất an như vậy, chẳng những thế lại còn luôn hoài niệm về nụ hôn dưới đáy biển trên đảo Phuket kia. Đã vậy lúc chạng vạng, anh lại có thể hôn con bé ở trong phòng WC. Quỷ tha ma bắt, anh bị điên rồi sao?

Bắt đầu từ khi nào anh lại có ý nghĩ viễn vông, kìm lòng không đậu với con bé chứ!

Kìm lòng không đậu! Hậu quả của bốn chữ này chính là đã khiến cho anh làm Tuyết Nhi bị tổn thương!

Anh biết rõ khuya đêm nay Tuyết Nhi sẽ vào phòng của anh, lại còn ăn mặc mát mẻ như vậy, mục đích là để thỏa mãn ước vọng (Đầu hoài tống bão: Chỉ những người ôm ấp yêu thương người khác chỉ vì muốn nhờ đó mà thực hiện ước muốn của mình), cũng đã biết tim của Tuyết Nhi không khỏe, thì anh cũng không nên mập mờ, không nên đem ý loạn tình mê đối với con bé, kìm lòng không đậu chuyển sang người Tuyết Nhi. Nhìn xem, anh đã làm cái gì thế này? Cảm xúc thăng hoa khiến cho Tuyết Nhi đột nhiên bị ngất đi, vào khoảnh khắc đó gần như đã dọa cho anh hoảng sợ.

Anh chỉ có thể lập tức làm biện phá hô hấp nhân tạo. Ngay lúc đó cũng chính hành động này, chết tiết, lại làm cho anh nhớ tới đảo Phuket. Cảnh cứu con bé suýt chết đuối trên bãi biển đó, loại cảm giác sợ hãi khi bị mất đi con bé vẫn còn ám ảnh anh đến tận bây giờ!

Nhưng mà, khi đối mặt với Tuyết Nhi, anh cũng rất sợ có việc không hay tương tự xảy ra với cô. Sợ cô sẽ giống như ‘bà’, từ nay về sau sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Anh đã hứa với ‘bà’ sẽ chăm sóc Tuyết Nhi cả đời! Lời hứa này anh tuyệt đối sẽ không bao giờ nuốt lời!

Vất vả lắm đợi cho đến khi Tuyết Nhi có hơi thở, nếu không, anh sẽ không thể tha thứ cho lỗi lầm của mình, thì con bé kia lại đột nhiên xông vào, nhất thời khiến cho anh phải lúng túng.

Anh nên làm thế nào mới có thể kìm chế được hành động điên rồ của mình đây? Anh chăm chú nhìn sâu vào khuôn mặt tuyệt mĩ mềm mại của Tuyết Nhi, lớn tiếng thở dài. Vì sao nhan sắc xinh đẹp tuyệt mĩ như thế mà lại yếu ớt đến vậy?

“Hic hic, Thác Dã… anh…” Giang Tuyết Nhi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của anh không khỏi đau lòng khóc thút thít. Thác Dã thật sự ghét bỏ cô, tất cả đều do bệnh tim bẩm sinh của cô! Nếu không, đâu đến nỗi ngay cả chuyện nam nữ ân ái cũng không chịu đựng được! Nên làm gì bây giờ, Thác Dã nhất định sẽ không cưới người phụ nữ như cô?

“Tuyết Nhi… em đừng khóc…” Úy Trì Thác Dã vội vàng dỗ cô, “Tuyết Nhi, em không được kích động.”



“Em… thật xin lỗi…” Cô nức nở. Cô nghĩ đêm nay sẽ là một bước đột phá, nhưng không ngờ rằng lại tự đưa mình vào ngõ cụt.

Úy Trì Hi đứng bên, yên lặng nhìn hai người bọn họ ‘anh anh em em’. Trái tim như bị rỉ máu, bọn họ coi thường sự có mặt của cô, trong mắt chỉ có nhau, vậy bảo sao cô có thể chịu đựng nổi đây?

“Con còn đứng ngây ra đó làm gì nữa, đi xem bác sĩ Quý đã tới chưa!” Úy Trì Thác Dã đột nhiên nhìn cô rống to! Chết tiệt, anh không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đáng thương kia của cô. Anh không ngừng bắt buộc bản thân, quyết không thể để cho mình tiếp tục chịu ảnh hưởng bởi con bé!

Tuyết Nhi khóc, hô hấp khó khăn. Anh vô cùng lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, trái tim của cô ấy sẽ không thể nào chịu nổi cho đến khi bác sĩ Quý tới. Anh hoàn toàn không thể nào an tâm được!

“A?” Thân mình Úy Trì Hi đột nhiên run lên một chút. Đây là lần thứ hai, lần thứ hai trong đêm nay anh không chút khoan dung giận dữ mắng mỏ cô. Hai đầu gối cô mềm nhũn, gần như không đứng vững được. Cô gắng gượng ổn định chính mình, dằng xuống những giọt nước mắt sắp trào ra như vỡ đê. Anh thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô dù chỉ là một cái liếc mắt!

Trong lúc cả bầu không khí đang căng thẳng như thế, thì chú Lâm dẫn bác sĩ Quý đi vào.

“Cậu chủ, bác sĩ Quý đã tới!” Chú Lâm lo lắng nói. Ngày hôm nay bị làm sao vậy, đầu tiên là cô chủ nhỏ bị ốm nhẹ, bác sĩ Quý đã đến đây một lần, bây giờ lại đến cô Tuyết Nhi không khỏe, lại phải mời bác sĩ Quý đến đây thêm lần nữa. Năm nay không may mắn sao? Xem ra, sáng mai phải kêu bà xã nhanh chóng thắp hương, lễ Phật cầu cho gia đình được bình an.

Bác sĩ Quý đi đến cửa phòng ngủ. Đêm nay, đây là lần thứ hai ông phải vội vàng chạy tới Xích Long bảo. Đầu tiên là cô Tiểu Hi ném quả bom thứ nhất cho ông, khiến ông không nói được nên lời, tiếp theo là cô Tuyết Nhi. Trong điện thoại, cậu chủ nói cô ấy đột nhiên bị ngất xỉu. Đêm nay, hai người phụ nữ ở Xích Long bảo này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?

“Bác sĩ Quý, ông mau tới đây khám cho Tuyết Nhi.” Úy Trì Thác Dã đứng lên, tiện tay lấy một chiếc áo mỏng mặc vào, che khuất thân trên trần trụi, chân mày lo lắng nhíu lại.

“Vâng, cậu chủ.” Bác sĩ Quý trong lúc đi tới, đặc biệt chú ý thấy cô Tiểu Hi đang đứng nép một bên. Phụ nữ có thai tại sao lại không chịu nghỉ ngơi cho thật tốt chứ? Ông thở dài một hơi, nhỏ giọng nói, “Cô Tiểu Hi, đêm đã khuya rồi cô cũng nên chú ý nghỉ ngơi cho tốt, cô Tuyết Nhi đã có tôi chăm sóc.” Cô chắc là sẽ nghe hiểu được ý tốt trong lời nhắc nhở của ông chứ.

“…” Úy Trì Hi nghẹn ngào, ngước lên nhìn đôi mắt hiền từ của bác sĩ Quý, nước mắt cứ vậy lặng lẽ rơi xuống tí tách.

“Cô Tiểu Hi…” Bác sĩ Quý thấy cô đột nhiên khóc liền bị hù cho sợ hãi. Ông vừa rồi đã nói sai gì sao? Nếu không tại sao lại chọc cho cô khóc?”

“Bác sĩ Quý, việc chính lúc này là Tuyết Nhi. Ông mau tới đây khám xem.” Úy Trì Thác Dã ở bên vội vàng kêu lên. Anh hoàn toàn không chú ý đến Úy Trì Hi đang đứng bên cạnh, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang nằm trên giường. Lúc này ý thức của Tuyết Nhi lại bắt đầu mơ hồ.

“Vâng, cậu chủ.” Bác sĩ Quý không chút do dự nhanh chóng mang theo túi thuốc đi về phía Giang Tuyết Nhi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv