Tập đoàn Xích Long
“Lão đại, không xong!”
Úy Trì Thác Dã theo thói quen nhíu mày, nhìn Đường Minh Triết không gõ cửa đã xông vào , “Có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?”
Đường Minh Triết thở hồng hộc, trán túa mồ hôi, đi theo lão đại nhiều năm, trừ phi là chuyện rất cấp bách, nếu không hắn sẽ không có hành động bốc đồng như vậy, “Lão đại, lần này chuyện thu mua 『Hoa Dịch』, nửa đường lại xuất hiện đối thủ cạnh tranh ngán chân, cản trở kế hoạch thu mua của chúng ta!”
” Ừ, tôi biết.” Úy Trì Thác Dã lãnh đạm gật đầu, tập đoàn Xích Long khởi nghiệp từ giới hắc đạo, sóng to gió giật thế nào mà chưa từng trải qua, sao lần này, Đường Minh Triết lại hốt hoảng như tiết lộ trong lòng hắn ta đang ẩn chứa bí mật, “Thế nào, Minh Triết, chuyện đấy nằm trong dự liệu của cậu, không phải sao?”
Đường Minh Triết biến sắc, “Lão, lão đại. . . Em không hiểu anh đang nói gì.”
Xoắn tít cặp lông mày, Úy Trì Thác Dã xoa khẽ vết sẹo nhỏ trên trán kia, theo thói quen nhíu chặt đôi mày rậm. Giờ khắc này, trên gương mặt tuấn tú, không thể nhìn ra anh đang nghĩ gì.
“Minh Triết, cậu ngồi xuống đi.” Đứng dậy sau chiếc bàn làm việc lớn, Úy Trì Thác Dã đi tới ghế sa lon ngồi xuống. Trên bàn uống trà có một ấm trà đang được pha, lượn lờ lan tỏa mùi hương trà nồng đậm.
Đường Minh Triết tim đánh trống trận, nơm nớp lo sợ ngồi xuống ghế sa lon cùng Úy Trì Thác Dã , “Lão đại. . .”
Giơ tay lên, Úy Trì Thác Dã ngắt lời Đường Minh Triết muốn nói, rồi hỏi, “Minh Triết, tính xem cậu theo tôi bao nhiêu năm?”
“Sắp. . . Mười, mười ba năm!” Đường Minh Triết cẩn thận trả lời.
Nước trong ấm trà sôi lên ùng ục, Úy Trì Thác Dã thuần thục nhấc ấm trà, trán nước sôi qua mỗi tách trà nhỏ đặt trong khay, “Mới chớp mắt, mười mấy năm đã trôi qua.”
“Đúng vậy, lão đại, khi đó chúng ta đều vẫn là những cậu nhóc miệng còn hôi sữa, bây giờ đã ngoài ba mươi cả rồi.” Đường Minh Triết cảm khái. Thì ra, hắn theo lão đại đã nhiều năm như vậy!
Úy Trì Thác Dã khẽ gật đầu, đổ sạch nước trà đầu trong tách, nhàn nhạt nói, “Ngự Phong cũng đã đi theo tôi rất nhiều năm.”
“. . . dạ, vâng!” Chợt nghe lão đại nhắc tới Nghiêm Ngự Phong, lòng bàn tay Đường Minh Triết không khỏi túa mồ hôi. Năm đó lão đại gặp nạn ở nước Thái, sau thì bị bắn, tất cả đều do Nghiêm Ngự Phong bán đứng. Mà bốn năm trước anh ta đã chết ở Italia! Hôm nay lão đại nhắc lại chuyện cũ, chẳng lẽ. . .
Pha xong tách trà, Úy Trì Thác Dã đưa cho Đường Minh Triết trước, “Minh Triết, uống trà.”
“À , Vâng, cám ơn lão đại nhiều!” Đường Minh Triết vội vàng nhận lấy tách trà Úy Trì Thác Dã đưa qua, cung kính uống hết một hơi.
“Chặc chặc, để cho cậu uống trà, giống như trâu uống nước.” Đối với trà đạo, Úy Trì Thác Dã dường như đã là bậc thầy, lẳng lặng quét mắt nhìn nhất cử nhất động của Đường Minh Triết, anh thản nhiên nói.
“Lão, lão đại. . . em là người thô thiển.” Đường Minh Triết cười khềnh khệch.
“Ha ha ha. . .” Một đợt cười vang dội từ trong miệng Úy Trì Thác Dã tuôn ra, “Ở trước mặt tôi mà cậu tự nhận mình là người thô lỗ? Minh Triết, cậu đang khen ngợi tôi hay là đang sỉ nhục tôi?”
Một tiến sĩ ngành tài chính, ở trước mặt anh một thủ lĩnh Hắc bang, lại tự xưng là người thô lỗ? Nói ra không sợ làm trò cười cho thiên hạ ư.
Bỗng dưng, nhận ra sai lầm của mình, Đường Minh Triết đỏ mặt. Nhiều năm rồi, từ trước đến nay hắn ta vẫn luôn kính sợ vị chủ tịch xuất thân lão đại hắc bang này!
Dần dần, tiếng cười ngừng lại, Úy Trì Thác Dã nhẹ hớp một ngụm trà, mùi trà thơm tràn ngập, đột nhiên, uể oải hỏi, “Giai Kỳ gần đây có khỏe không?”
“Á. . . Nhờ phúc lão đại, vô cùng tốt!” Trên trán Đường Minh Triết lại bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Không hiểu tại sao lão đại lại đột nhiên hỏi tới em gái Đường Giai Kỳ. Từ bốn năm trước, sau khi lão đại bị bắn, tống em gái đi bằng một khoản tiền, từ đây cũng không hề hỏi tới chuyện cô ấy nữa.
“Vô cùng tốt!” Lời anh nói đầy ẩn ý, trong mắt lập lòe ánh sáng.
Đường Minh Triết cười trừ hai tiếng, tim đập loạn xạ, “Lão đại, lần này chuyện『Hoa Dịch』, còn cần theo tiếp không? Hay là thôi?”
Khóe mắt liếc xéo Đường Minh Triết, Úy Trì Thác Dã đặt ly trà xuống, tùy ý ngã ngồi xuống ghế sa lon, “Vấn đề này, có lẽ tôi nên hỏi em gái ngoan của cậu một chút.”
“Dạ?” Đường Minh Triết bị dọa cho hốt hoảng, trợn to hai mắt, có chút cà lăm, “Lão, lão đại. . . anh. . .”
“Thế nào? Không dám nói tiếp?” Trong nháy mắt, một loại khí thế uy nghiêm từ trên người Úy Trì Thác Dã lan ra, “Cậu biết, tôi ghét nhất bị phản bội! Minh Triết, cậu làm tôi quá thất vọng.”
Giọng nhẹ nhàng không hề giống đang khiển trách.
“Lão đại!” Lần này, Đường Minh Triết như đã hiểu ra, thì ra lão đại đều biết hết, “Thật xin lỗi! Em thật không cố ý!”
Xoa xoa mi tâm, anh chậm rãi nói, “Tôi không thể ngờ rằng, Đường Giai Kỳ đến bây giờ vẫn còn hận tôi.”
“Thật xin lỗi, lão đại, xin anh đừng trách em gái em, đều tại em không tốt, không biết dạy dỗ em gái. . .” Đường Minh Triết nói, nước mắt cũng sắp rớt xuống, không sai, lần thu mua này, đích thực em gái anh ta đang giở trò quỷ, hơn nữa anh ta cũng là đồng lõa!
Biết rõ phản bội Úy Trì Thác Dã thì sẽ kết quả thế nào, nhưng trơ mắt đứng nhìn em gái ruột mình mấy năm này buông thả, anh ta cũng không biết phải làm sao?
“Được rồi! Minh Triết, quay về thu dọn đồ đạc, dẫn Đường Giai Kỳ đi khỏi nơi này.” Giọng rất nhẹ, nhưng đó là lệnh không cho phép từ chối!
“. . .” Trong lồng ngực dâng lên cảm giác kích động, Đường Minh Triết vội vàng cúi gập người, “Cảm ơn lão đại nhiều, cảm ơn lão đại nhiều!”
Anh ta biết rõ, chuyện lần này lão đại đã tha thứ cho anh ta. Nếu không, với địa vị của lão đại, anh ta và em gái muốn thoát chết chỉ có kỳ tích.
Lúc này, chuông điện thoại di động trên bàn vang lên.
Úy Trì Thác Dã đứng dậy nghe điện thoại, vung tay, tỏ ý đuổi Đường Minh Triết đi, không muốn nhìn thấy gã thuộc hạ đã khiến cho anh thất vọng nữa.
Đường Minh Triết gần như cụp đuôi lui ra khỏi phòng, đối với loại đàn ông không giận mà uy thế này, căn bản không phải là người mà em gái anh ta có thể điều khiển được, tội gì phải sân si dây dưa không dứt chứ?
Đợi Đường Minh Triết rời đi, Úy Trì Thác Dã nhận điện thoại ——
“Ông Úy Trì, có việc gấp, làm phiền ông tới bệnh viện một chuyến!” Đầu dây điện thoại bên kia là giọng bác sĩ Vương.