Thời gian thấm thoát thoi đưa, khi bạn muốn níu nó lại, thì chớp mắt nó đã chạy mất; Nhưng thời gian lại có lúc đặc biệt chậm, khi bạn không thoải mái hoặc lúc rối rắm, hi vọng nó lập tức biến đi, thì lại sống một ngày như thể một năm!
Tâm trạng Lăng Vũ Hi lúc này cũng như vậy. Ngày thứ ba, từ khi Tiger bị thương đến nay, đã được ba ngày, nhưng bác sĩ căn dặn tạm thời vẫn không thể hoạt động, để tránh tổn thương thêm.
Nhưng. . . . . . Cô thật sự không kiềm chế được. Ngay sáng sớm hôm đó, gã xấu xa kia sau một lúc tựa vào vai cô ngủ, thì cho đến bây giờ cũng không thấy anh ta xuất hiện, chỉ lệnh cho thuộc hạ làm việc. Trong bệnh viện bảo vệ nghiêm ngặt, cô hoàn toàn không chịu nổi khi bị nhốt lại trong bệnh viện này, không biết. . . . . . Anh ta có cùng người phụ nữ kia đính hôn rồi hay không?
Nếu vậy, sự hy sinh của Tiger là không đáng giá. Còn hại cô mất công tốn nhiều nước mắt cho anh ta nữa. Anh ta được lợi quá rồi !
Chỉ là sáng sớm hôm đó, anh ta bỗng nhiên nói không muốn buông tay! Là có ý gì?
Không muốn thả cô đi?
Hay nói, không muốn tha cho cô và Tiger?
Ôi! Cô hít một ngụm khí lạnh. Lúc anh ta nói câu đó, hại cô ngay khoảnh khắc ấy đã thấy mừng thầm. Cô thực sự nghĩ rằng anh ta không muốn buông tay, vì đột nhiên phát hiện ra mặt tốt của cô!
Kết quả, cái gì mà không muốn buông cô ra, thực ra không giống như ý nghĩ của cô, mà là không, muốn, thả, cô, ra!
Lăng Vũ Hi, đừng giả vờ ngớ ngẩn nữa!
Cô nhìn chằm chằm Tiger đang ngủ say trên giường bệnh, càng nghĩ càng nổi gai ốc. Làm sao bây giờ, anh ta không phải muốn gom lại sau đó tính sổ hết một lần chứ. Dù sao lễ đính hôn của anh ta cũng do bọn họ hủy. Đây là việc lớn của đời người. Nếu là đàn ông thì chắc chắn ai cũng đều sẽ rất tức giận. Ùm, ngoại trừ anh ta không phải là đàn ông!
Lăng Vũ Hi, chuyện cười này không thấy buồn cười chút nào cả, OK? Cô hít sâu một hơi. Không được, cô phải lập tức đưa Tiger đi! Nếu không người đàn ông nhẫn tâm kia, ai biết có giết bọn cô không!
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này! Cái cô nàng Tuyết Nhi gì đó trông giống như tiên nữ hạ phàm, có người đàn ông nào nhìn thấy mà không động lòng cơ chứ. Ngay cả cô là con gái gặp cô ấy cũng thấy tự ti!
Nguyệt lão nói, kẻ phá hoại nhân duyên, sẽ bị thiên lôi đánh! (Có phải là lời nguyệt lão nói hay không, còn chưa được xác minh. . LnwOw.)
Aizz. . . . . . Nếu sớm biết như vậy, lúc đó nên cản Tiger lại, thì cũng sẽ không có những loạt chấn thương này, Tiger cũng sẽ không bị gãy xương sườn!
Trời ơi, Lăng Vũ Hi, mày tỉnh táo lại đi, hôn lễ của người ta thì liên quan quái gì đến mày. Người ta yêu ai lấy ai, thì lại càng chẳng quan hệ quái gì đến mày. Người ta bất quá chỉ là ngủ với mày vài lần mà thôi. Ai quy định người ta nhất định phải chịu trách nhiệm, ai quy định. . . . . .
Nghĩ tới đây, nước mắt cô lặng lẽ chảy xuống. Chết tiệt, cô sẽ không khóc! Cô không nên yếu đuối như vậy! Cô là tiểu cường (con gián) đánh không chết. Á, Lăng Vũ Hi với ý chí của con gián!
Đúng vậy, không thể lại chết mòn ở nơi này. Chuyện này chính xác là một trò hề, một trò cười mà thôi!
Cô không muốn dính líu một chút nào nữa với gã xấu xa kia, rõ ràng đã trốn được rồi, sao còn ngốc nghếch chui đầu vào lưới?
Cô không cần. . . . . . tiếp tục đau lòng thêm nữa. Cô muốn bỏ trốn!
Hãy tha thứ cho cô. Cô không còn cách nào khác. Từ giây phút đầu tiên gặp gỡ gã xấu xa kia ở Florence, cô đã nhận thấy đây chỉ là một trò đùa. Đêm nay cô nhất định phải kết thúc nó!
Không thể tiếp tục sai thêm nữa. Tiger, thằng bé nhất định sẽ thông cảm cho cô, phải không?
Nhưng, Tiger lại không thể di chuyển, cô phải làm cách nào để chuyển cậu bé ra ngoài đây?
Lại là một đêm không trăng gió lớn, nhưng lần này, Lăng Vũ Hi không còn bận y phục dạ hành đen thui nữa, mà là áo choàng y tá trắng toát, đầu đội mũ y tá, bịt thêm chiếc khẩu trang thật to, bịt bùng kín mít, trông giống như một nữ y tá.
Đêm nay, cô cố tình đi ngủ sớm, đợi đến lúc nửa đêm, sẽ thức dậy hành động.
Đặc biệt lẻn vào kho thuốc, đóng giả y tá phát thuốc, cũng đẩy ra một xe thuốc, ra vẻ thong thả đi đến cửa phòng bệnh Tiger, đang được vệ sĩ canh chừng.
Mà lúc này, vệ sĩ đang ngồi xem báo hút thuốc trên băng ghế ngoài hành lang.
“Người mới hả, đã trễ như vậy sao còn đến?” Một người vệ sĩ trong nhóm liếc mắt nhìn nữ y tá đang đẩy xe thuốc.
Lăng Vũ Hi gật đầu, cầm một ống tiêm, cố ý nhỏ giọng nói: “Tiêm thuốc.”
Người vệ sĩ sau một lúc đánh giá, mới đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn vào trong phòng bệnh, nhóc Tiger đang ngủ ngon lành. Trên giường sát tường lùm xùm đống chăn đệm, giống như mọi ngày cô gái luôn túc trực trong phòng bệnh vẫn nằm ngủ trên đó. Sau đó, người vệ sĩ mới thấy an tâm, ra hiệu cho y tá có thể vào.
Lấy thêm can đảm, Lăng Vũ Hi nhanh chóng đẩy xe thuốc vào trong phòng, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại!
Phù. . . . . . Kéo khẩu trang xuống, nguy hiểm thật!
Không chút chậm trễ, cô nhanh chóng dở khoang trên cùng của xe thuốc lên, lộ ra một khoang trống rỗng, sau đó, nhanh chóng đi tới trước giường Tiger. Cậu nhóc này vẫn đang ngủ ngon lành.
“Xin lỗi, Tiger. Gã xấu xa đó nói sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Cho nên chúng ta vẫn phải dùng đến kế thứ ba mươi sáu, chạy là thượng sách, ủy khuất con rồi!”
Cô cố nén nước mắt, dùng một thanh gỗ để cố định cậu nhóc, không cho cậu bị rung sốc. Sau đó, nhẹ nhàng ôm lấy tấm ván gỗ, nhóc Tiger vẫn nằm trên tấm ván gỗ, ngủ rất say. Mấy ngày nay quả thật vất vả cho cậu nhóc rồi !
Đặt Tiger vào trong xe thuốc xong, Lăng Vũ Hi lại đem khoang trên phủ lại như cũ, cứ như vậy, ngụy trang lại thành xe thuốc, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Nhanh chóng nhưng bình tĩnh, không để nhóm vệ sĩ có cơ hội hoài nghi. Cô đi ra cửa phòng, lịch sự gật đầu với nhóm vệ sĩ, sau đó, không hề quay đầu lại đi về phía thang máy!
Thịch thịch thịch!
Dường như cô có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch điên cuồng của mình, nhưng may mắn là đã thành công đưa Tiger thoát ra !
Nhất định phải cố gắng lên, nhóc Tiger!
Cô nhất định sẽ chuyển cậu bé tới bệnh viện khác.Chỉ cần, chỉ cần thoát khỏi nanh vuốt của gã xấu xa kia!