Giang Tuyết Nhi vẫn còn do dự, khuôn mặt cô đỏ hồng. Chúa ơi, cô quả thật quá hồi hộp. Thác Dã thật sự muốn hôn cô sao? Cô lẳng lặng nắm chặt nắm tay, cúi gầm đầu xuống, vừa căng thẳng vừa hồi hộp không dám liếc mắt nhìn Thác Dã một cái, chỉ dám khẽ gật đầu, ý nói, cô đã sẵn sàng rồi.
Đúng vậy, nhiều năm rồi, cô đã sẵn sàng từ lâu. Nhưng cô ngược lại rất muốn hỏi anh: Thác Dã, anh đã sẵn sàng chưa?
Ngón tay thon dài của Úy Trì Thác Dã, nhẹ nâng cằm Tuyết Nhi lên. Động tác thì nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại không biết rủa xả Lâm Ngạn không biết bao nhiêu lần! Anh không biết Tuyết Nhi có thể chịu đựng được loại cảm xúc mãnh liệt này không?
Anh thở dài một tiếng. Dưới hội trường đám anh em đã sắp nhốn nháo cả lên, mở to hai mắt nhìn lão Đại sắp hôn vị hôn thê của mình.
“Tuyết Nhi, mấy năm nay, ủy khuất em rồi.” Câu này của anh là những lời thật lòng. Tuyết Nhi là trách nhiệm của anh. Nếu như trong quá khứ, anh xem cô như em gái mình, thì bắt đầu từ giờ phút này, anh sẽ phải xem cô là. . . . . . vợ!
Nỗ lực quăng đi ý nghĩ chán nản trong lòng, Úy Trì Thác Dã tự cảnh cáo bản thân, không thể phân vân thêm một lần nữa.
Đầu óc Giang Tuyết Nhi trở nên hỗn loạn, tim đập như nai con chạy loạn, nhìn khuôn mặt cương nghị tuấn tú của Thác Dã, càng ngày càng gần. Trái tim kích động đến mức sắp vọt lên đến cổ họng!
“Hôn đi! Hôn đi! Hôn. . . . . .” Nhìn xem, đám người này được một tấc lại muốn thêm một thước.
Chậm rãi, nâng đầu Tuyết Nhi lên, đôi môi ấm áp của anh, từ từ lặng lẽ tiến tới sát gần cô. Tim Tuyết Nhi đập thình thịch trong lồng ngực. Cô yên lặng chờ đợi nụ hôn nóng bỏng mà mình đã khao khát từ lâu. Cảm xúc gần như muốn thăng hoa hơn bao giờ hết!
Thế nhưng trước mặt anh lại hiện lên khuôn mặt của cô bé con, khoảng cách càng gần, lại gợi cho anh nhớ đến nụ hôn dưới biển sâu ở đảo Phuket nhiều năm trước!
Bây giờ nghĩ lại, hương thơm độc đáo của cô bé vẫn còn vương vấn quanh mũi, cánh môi mềm mại kia, xen lẫn hương vị mặn chát của nước biển, như thể vẫn còn lưu lại trong răng môi anh!
Đảo Phuket. . . . . . Thì ra thời gian đó, lại có thể khắc sâu trong trí nhớ anh đến thế! Trong đầu đột nhiên hiện lên vài hình ảnh, giống như là đang quay lại khoảng thời gian ở đảo Phuket kia. Trong lòng thoáng hoảng hốt, sao anh có thể thấy vẻ mặt kiên cường của cô bé được. Úy Trì Hi, anh lặng lẽ nhẩm thầm tên cô, cái tên do chính anh đặt. Cuối cùng thì cô đã đi đâu?
Anh không tin vào kết quả bản điều tra cô đã chết trong một vụ cháy! Anh không tin chỉ vì một phút bốc đồng mà cô nhóc có thể không chút nào để tâm đến tình cha con của hai người, vức bỏ người cha là anh lại, bỏ đi mất dạng!
Úy Trì Hi. . . . . . Shit! Anh thấy rối tinh lên rồi!
Nhìn khuôn mặt đỏ hồng kia của Tuyết Nhi, thế mà lại có thể làm cho anh gặp ảo giác! Làm thế nào…ngay lúc này lại có thể nhớ tới gương mặt của cô nhóc!
Nhưng mà. . . . . . Lăng Vũ Hi!
Ba chữ kia hung hăng đâm vào trong đầu anh, chết tiệt! Rất rối loạn! Còn thêm cô nàng không yên phận này nữa!
Trong đầu anh hình ảnh cô nhóc con và Lăng Vũ Hi thay nhau xuất hiện, nhưng anh biết mình đang rất tỉnh táo, luôn biết cô gái trước mặt, chính là Tuyết Nhi!
Môi của anh, còn cách môi cô, chỉ còn 0,1 cm . . . . .
Bụp!
Tức khắc, toàn hội trường tối đen!
“A. . . . . .”
“Sao lại thế này?”
Bang bang phanh, lách ca lách cách. . . . . .
Bóng tối đột ngột bao trùm, làm cho toàn hội trường lâm vào hỗn loạn.
“Chết tiệt, Lâm Ngạn!” Trong tối đen, hỗn loạn, ồn ào vẫn có thể nghe thấy tiếng gầm của Úy Trì Thác Dã!
Sao lại đột nhiên mất điện?!
“Á. . . . . .”
“Ối. . . . . .”
$! %$%$##$T^$$#%%$$%#$**
Bịch bịch rầm. . . . . . Ầm ầm ầm. . . . . .Choang loảng xoảng. . . . . .
Cả hội trường hỗn loạn, mọi người gào thét chói tai, tiếng loảng xoảng rầm rầm!
“Thác Dã. . . . . . Thác Dã. . . . . .” Giang Tuyết Nhi hốt hoảng gọi, tay không ngừng quờ quạng trong bóng tối, bỗng nhiên, bắt được một cánh tay mạnh mẽ, cô mới thấy an tâm. Thật nguy hiểm, cô không nhìn thấy cái gì cả. . . . . .
Cảm giác được dòng người chạy tuôn đến, Úy Trì Thác Dã muốn lao lên trước bắt lấy tay Tuyết Nhi, đáng chết, cuối cùng là chuyện gì thế này?!
“A có rắn. . . . . . Có. . . . . . Rắn á. . . . . .” Trong bóng đêm có người hét lên, ôm đầu chạy tán loạn.
“Oái oái! Con gián, đó là con gián sao?” Lại thêm một tiếng thét thất kinh chói tai!
Cả hội trường đều là tiếng thét sợ hãi. Quan khách hỗn loạn, tất cả đều đang tìm đường thoát thân.
Mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng khóc rấm rức!
“Là ếch, là con ếch! Má ơi. . . . . .”
Đáng chết, đám người này không ngừng đổ xô về phía anh, co cụm hết cả lại chật như nêm cối. Úy Trì Thác Dã rủa thầm một tiếng, “Lâm Ngạn, nhanh chóng sơ tán đám người này cho tôi!”
Vệ sĩ đang làm nhiệm vụ bảo vệ vòng ngoài, 3 phút sau khi vụ việc phát sinh, đã lập tức có mặt tại hiện trường.
“Lão Đại ——” Ánh sáng đèn pin quét đến.
“Rắn á. . . . . .”
“Gián!”
“Ếch. . . . . . Ếch!”
Nhờ ánh sáng của vài chiếc đèn pin quét qua, khiến cho đám người đang hoảng sợ tìm được đường sống, như lấy lại được can đảm!
“Tránh mau. . . . . .”
“#$%#%$$%@”
Các anh em Xích Long Bang vốn đã trãi qua huấn luyện nên vẫn còn giữ được sự bình tĩnh. Nhưng nhóm phu nhân của đám quan chức quyền quý lại tỏ ra sợ hãi và nhát gan như chuột.
Ối, một thứ mùi hôi khai bốc lên. Haizz, có người tiểu ướt quần rồi!
Tối đen, vẫn hoàn tối đen! Nghe qua thì có những con rắn làm cho người ta khiếp vía, thêm cả đám gián gớm ghiếc, rồi một đám ếch đang nhảy tới nhảy lui tán loạn xung quanh! Trời ơi, muốn giết người sao? Còn. . . . . . Còn thêm cái gì nữa hả?
Ngừng lại đi!
Cứu mạng. . . . . .
$! %$%$##$T^$$#%%$$%#$**
Pằng!
Đột nhiên, một tiếng súng chỉ thiên vang lên!
A
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, lập tức toàn bộ đều co rúm lại!
Mamma Mia, biết vậy đừng nên tùy tiện tới dự tiệc đính hôn của trùm xã hội đen. Mạng sống quan trong hơn!