Trên con phố nhỏ phía sau khách sạn Nguyệt Cẩm.
Một chiếc Hummer bọc thép, màu đen, đeo kính đen, quần áo đen, đương nhiên, súng cũng màu đen! Thêm vào đó là bầu trời tối đen, Lăng Vũ Hi quả thực chính là một cái cọc đen thui.
“Hai người điên rồi phải không?” Lăng Vũ Hi ngồi trong Hummer rít lên. Cô làm sao mà ngờ được. Hai người này một lớn một nhỏ quả thực lôi cô đến đây!
Phong Ngạo dừng xe lại, tắt máy, “Tiger, vừa rồi lượn một vòng bên kia, tình huống thế nào?”
Tiger tay bấm bấm máy điện tử, một loạt dãy số hiện ra, “Tòa nhà này hướng nam, ba mặt tổng cộng có 108 vệ sĩ. Ngoài ra, bên cửa bắc có 50 vệ sĩ, camera giám sát là 46 cái, 339 chiếc ôtô, trong đó Mercedes-Benz . . . . . .”
“Câm miệng! Tiger, chúng ta đang làm nhiệm vụ sao? Dùng máy điện tử của cậu để quét vũ khí hả?” Lăng Vũ Hi nhanh chóng ngắt lời Tiger. Lúc này đây, cô thấy mình rất bối rối, nhưng cô đã che dấu thật tốt.
“Tiger, nói vậy, lúc này toàn bộ Nguyệt Cẩm đều đã được bọc kín, hơn nữa luôn được canh gác cẩn mật. Chúng ta rất khó xâm nhập?” Phong Ngạo không để ý tới lời Lăng Vũ Hi, quan sát hết phạm vi bên ngoài xe, sau đó lại hỏi Tiger.
“Trên lý thuyết là vậy, chú Phong.” Tiger bình tĩnh trả lời, cũng không quan tâm Lăng Vũ Hi đang kích động bên cạnh, cất máy điện tử vào lại ba lô.
Phong Ngạo gật gật đầu, kéo cần số, khởi động, chuẩn bị đi tiếp. Anh quay sang nhìn thoáng qua thân hình nhỏ bé bên cạnh: “Tiger, bây giờ con có biết mình đang làm gì không?”
Ẩn ý sâu xa, ý của anh là: Tiger thật sự suy nghĩ kỹ rồi chứ? Đây không phải là chuyện đùa. Anh cũng không có mục đích nào khác. Đơn giản chỉ muốn cho Tiểu Hi thêm cơ hội, cho Tiger biết sự thật. Về phần cha nuôi của cô. Nói thật, Phong Ngạo không thèm quan tâm. Thậm chí theo một nghĩa nào đó, gã kia chính là tình địch của anh. Anh làm như vậy, không phải vì gã đó. Anh chỉ vì Tiểu Hi và Tiger!
“Này, này ! Hai người xem tôi là người chết hả! Phong ca, Tiger còn nhỏ không hiểu chuyện, chẳng lẽ anh cũng điên giống nó rồi sao?” Lăng Vũ Hi hấp tấp nắm chặt nắm tay. Trong xe vang lên âm thanh giận dữ của cô, “Chủ nhân giao nhiệm vụ cho chúng ta, xâm nhập Tề gia lấy lại tập tài liệu quan trọng kia. Bên trong có một danh sách rất hệ trọng! Có bao giờ nói chúng ta tới Khách sạn Nguyệt Cẩm?”
Tiger quay đầu liếc mắt nhìn Lăng Vũ Hi một cái, không để ý tới tiếng kêu gào của cô, ánh mắt linh hoạt nhìn thẳng vào mắt Phong Ngạo, chậm rãi gật đầu: “Dạ, chú Phong, con biết!”
Câu trả lời này, chứng minh cậu nhóc sẽ không chùn bước. Đêm nay, cậu quyết tâm làm đến cùng!
Đơn giản chỉ vì, theo như lời chú Phong nói. Người đó là papa!
“Phong Ngạo!” Lăng Vũ Hi hét lên, “Anh điên rồi! Làm sao có thể, làm sao có thể để mặc Tiger làm càn!”
Cô quả thật rất sợ, sợ bọn họ sẽ làm chuyện mất lý trí. Cho nên cô bức thiết khát vọng bọn họ hãy dừng lại!
Phong Ngạo xoay người, nhìn Lăng Vũ Hi đang ngồi phía sau, không khỏi thở dài. Cô gái năm đó bất chấp sống chết cũng đòi quay về. Cô gái bất chấp băng tuyết cũng muốn trở về tìm cha nuôi. Cô gái mà cho dù thân bị trọng thương vẫn một mực đòi về. Cuối cùng cô ấy đã trốn đi đâu mất rồi?
Nhìn cô bây giờ, dĩ nhiên là vẻ mặt hoảng hốt, dường như hận không thể lập tức thoát ra. Cô đã quên, mấy ngày nay vì sao lại khóc sao?
“Tiểu Hi, em thật sự mong hắn đính hôn cùng người phụ nữ khác sao? Em xem, tình hình hôm nay, không phải là đang công bố với tất cả mọi người hay sao?” Phong Ngạo cố gắng thuyết phục cô. Tuy rằng tim anh có chút trống rỗng. Dù sao muốn anh cam tâm tình nguyện, hai tay dâng Tiểu Hi nhường cho hắn, anh vẫn không làm được. Điều duy nhất anh có thể làm, chỉ là đem đến cho Tiểu Hi một cơ hội, để cô tự đối mặt với cảm xúc của mình.
Trái tim Lăng Vũ Hi thắt lại đau nhói!
Công bố thiên hạ!
Bốn chữ này gần như làm cô hít thở không thông. Đồ đàn ông thúi luôn miệng nói muốn cô sinh con cho hắn. Vậy mà vừa mới quay đầu liền đi cưới người phụ nữ khác. Ý đồ quá mức rõ ràng, cô chẳng qua chỉ là một cái máy đẻ của hắn!
“Mấy ngày nay cô khóc, là do ông ta, đúng không?” Tiger hỏi khẽ. Trái tim nhỏ bé thắt lại. Tuy có một vài việc cậu không phải không biết, nhưng chú Phong không cho cậu nói. Cậu sẽ không nói.
Lăng Vũ Hi bị cậu nhóc hỏi đột ngột, lại không thể phủ nhận, nước mắt thiếu chút nữa lại tuôn ra. Cô làm sao có thể thừa nhận, thực sự bởi vì lễ đính hôn của gã đàn ông xấu xa kia, làm hại cô nước mắt lưng tròng. Cô không muốn . . . . . .
“Tiểu Hi, nếu bỏ lỡ đêm nay, em sẽ không còn cơ hội nữa, hiểu không?” Phong Ngạo vẫn luôn nhìn thấy rõ ràng, nhưng có rất nhiều việc, đã bị Tiểu Hi quên mất. Anh phải bắt đầu từ đâu đây?
Nước mắt trong lúc lơ đãng, chảy dài xuống hai má, cô lập tức lau đi, cố nén cười nói, “Hai người điên thật rồi! Hắn sẽ không hủy bỏ vì em, hai người đều điên rồi. . . . . .”
Phong Ngạo thở dài, “Hắn vì sao không thể? Nước mắt vì hắn chảy nhiều như vậy, như thế không phải điên sao?” Ý của anh là, anh không dám chắc Tiểu Hi vì gã đàn ông kia chảy bao nhiêu nước mắt. Nhưng Tiểu Hi cho dù mất trí nhớ, vẫn luôn yêu hắn ta, có thể thấy cô yêu đến phát điên rồi!
Tiger không chịu được khi nhìn thấy cô khóc, hốc mắt cũng ẩm ướt theo. Nhưng cậu luôn tự nhủ mình là đàn ông con trai. Đàn ông không dễ khóc. Trong trái tim nhỏ bé của cậu, chỉ có một ước vọng phải hướng tới. Nếu người kia là papa cậu, vậy cậu không muốn papa cưới người phụ nữ nào khác!
“Cái gì chứ, không có!” Cô lau loạn xạ nước mắt trên mặt, nhưng càng lau lại càng chảy nhiều hơn, làm sao cũng lau không hết.
Đồ đàn ông thúi!
“Tiger, chúng ta nên xuất phát rồi!”
Phong Ngạo nhìn đồng hồ, thời gian cũng không còn nhiều. Anh mở cửa xe, đi về phía sau xe, kéo ra một chiếc vali lớn. Tiger cũng theo xuống xe. Cậu lấy cặp kính nhìn ban đêm ra khỏi túi, tâm trạng có chút nặng nề, nhưng mục tiêu lại cực kỳ rõ ràng.
Lăng Vũ Hi ở lại trong xe, để cho cô ấy có chút thời gian. Cô vẫn còn chưa suy nghĩ rõ ràng!
Hay là nói, thật ra cô vẫn chưa thật sự hiểu rõ hắn phải chăng.
Hoàn toàn không quan tâm cô!