“Ngoan, Tiger. Con rất thông minh, nên phải hiểu dụng ý của chú Phong. Hứa với chú Phong, không được kích động, không được nói với Tiểu Hi, hiểu không?” Phong Ngạo dịu dàng dỗ dành đứa nhỏ đang thút thít khóc trong lòng mình. Anh biết yêu cầu này thật sự quá tàn nhẫn. Giống như vào một năm trước đây, anh cũng đã yêu cầu như thế. Bởi tất cả những chuyện này, đều đã bị Tiểu Hi quên hết. Biết đâu lãng quên lại là một hạnh phúc.
“Hu hu hu, vâng. . . . . .” Tiger nhất thời không ngăn được nước mắt đang tuôn ra như suối. Nhưng cậu quả thật rất vui vẻ. Cậu từng lén xem những chương trình trên TV mà Chủ nhân không thích, thầm hâm mộ những đứa nhỏ tay trong tay cùng ba mẹ. Đêm nay chú Phong nói cho cậu biết, cậu cũng có ba có mẹ. Hu hu hu, cậu thật sự thấy hạnh phúc quá!
“Bé ngoan, bây giờ con nên biết. Thời gian của chúng ta không còn nhiều. Đêm nay, chúng ta còn có một nhiệm vụ rất quan trọng phải hoàn thành.” Phong Ngạo lau nước mắt cho Tiger. Đứa nhỏ này, thật ra rất yếu ớt. Mà cũng phải thôi, dù sao nó cũng chỉ là một cậu bé con, sống ở Kingloy, quả thật đã uất ức cậu bé rồi.
“Nhiệm vụ. . . . . . mà. . . . . . nhiệm vụ gì?” Tiger hít sâu, ngơ ngác, “Chú Phong, cuối cùng thì papa con là ai?”
Đột nhiên, trong bụi cỏ vang lên tiếng sột soạt!
“Suỵt. . . . . .” Phong Ngạo nhanh chóng bịt miệng Tiger lại.
Một lúc lâu sau, một con thỏ con chạy vụt ra. Bọn họ mới thở phào một hơi.
Phong Ngạo khẽ thì thầm, “Tiger, bây giờ Tiểu Hi vẫn còn trong Tề gia hả?”
“Vâng, chắc còn ở đó. Mấy ngày nay, mẹ không ngẩn người, thì chỉ biết khóc, giống như đã quên luôn nhiệm vụ của chúng ta. Tiger cũng hết cách, nếu đêm nay như chú Phong nói, mẹ lại khóc vì papa . . . . . . Đợi chút!”Chú Phong, ý của chú là, mẹ khóc vì papa sao?”
Cậu kinh ngạc vui mừng, điều này có nghĩa là mẹ đã nhớ lại sao?
“Ừ, ta đoán tám phần là vì ba con.” Phong Ngạo nhìn biểu cảm vui vẻ hiện lên trên nét mặt Tiger, sau đó lại giải thích, “Nhưng, con cũng đừng vui mừng quá sớm, Tiểu Hi chắc là vẫn chưa nhớ ra hắn ta.”
“Hả?” Tại sao? Tiger có chút mơ hồ, “Ba con là. . . . . . ?”
“Còn nhớ tình hình sáng sớm hôm chúng ta đi tìm Tiểu Hi chứ? Con nói mình đã dùng súng gây tê bắn một người đàn ông, thành công cứu được Tiểu Hi. . . . . .”
“Ồ!” Tiger hít sâu một ngụm khí lạnh, lập tức phản ứng lại, “Chú Phong, chú nói. . . . . .”
“Ừ.” Phong Ngạo gật đầu, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay, “Được rồi Tiger, thời gian không còn nhiều, chúng ta phải lập tức đi tìm Tiểu Hi. Đêm nay còn có việc rất quan trọng phải làm!”
Tiger vẫn còn chưa bình tỉnh lại sau khi nghe được cái tin động trời kia. Không ngờ chú Phong nói cái gã đàn ông thối kia lại là papa của cậu!
Làm sao có thể! Gã đàn ông xấu xa kia rất đáng ghét!
Được rồi. . . . . . Cậu còn bắn ông ta . . . . .
“Tiger? Tiger?” Phong Ngạo lắc lắc thân mình cậu, “Ta biết, trong thời gian ngắn con rất khó lòng chấp nhận sự thật này, nhưng phải nhanh lên. Nếu chúng ta đến chậm, có thể khiến cho Tiểu Hi cả đời này đều không còn thấy được hạnh phúc!”
Quả nhiên lời của Phong Ngạo thức tỉnh Tiger, “Chú Phong, cuối cùng thì chuyện gì xảy ra?”
“Chúng ta vừa đi vừa nói được không?”
“Vâng. . . . . .”
“Này, hai người muốn kéo em đi đâu!”
“Em không đi !”
“Em còn chưa tìm thấy tập tài liệu đó. Em đoán khả nghi nhất là lão già kia!”
“Này, này! Tiger, ta tức giận thật sự rồi đó!”
Lăng Vũ Hi bám vào bệ cửa, sống chết không chịu nhảy xuống. Không hiểu nổi, Phong Ngạo và Tiger sau khi cùng mật đàm trong rừng trở về, đã nắm lấy cô kéo đi. Đi? Mà đi đâu? Tập tài liệu kia vẫn còn chưa rõ tung tích nơi nào.
“Tiểu Hi, đừng làm đà điểu nữa! Hắn sắp đính hôn rồi, chẳng lẽ em không biết sao?” Phong Ngạo ở bên ngoài cửa sổ nhỏ giọng nói. Ngoài nguyên nhân này, anh không thể đoán được còn nguyên nhân nào có thể khiến cho cô đau buồn đến thế.
“A!” Ánh mắt Lăng Vũ Hi sáng lên, giọng nói có chút cà lăm, “Cái gì. . . . . . Cái gì hắn. . . . . . Không hiểu. . . . . . anh đang nói chuyện gì!”
“Tiểu Hi, đừng tự lừa mình dối người nữa. Nếu không nhanh lên thì sẽ không kịp!” Phong Ngạo nói rất chân thành. Chưa lúc nào anh tỏ ra nghiêm túc như vậy. Kể từ khi anh biết được Tiểu Hi lại yêu cha nuôi mình thêm lần nữa, thì trong lòng không biết rối rắm bao nhiêu. Mặc dù đau lòng, khổ sở, nhưng nhiều năm qua, anh cũng đã hiểu. Tiểu Hi không còn thuộc về anh nữa! Nay, điều duy nhất anh muốn làm. Đó là cố hết sức làm cho Tiểu Hi hạnh phúc!
Người đàn ông kia, chắc cũng quan tâm đến Tiểu Hi. Nếu không sao lại nhốt cô ấy lâu như vậy, mà không hề gây chút tổn thương nào cho cô ấy?
“Cô không đi thì tôi đi. Dù sao cô nàng này vĩnh viễn chỉ biết làm kẻ nhát gan!” Tiger hét lên. Dọc đường đi, cậu phải thật vất vả lắm mới tiêu hóa hết câu chuyện chú Phong đã nói với cậu. Trong lồng ngực bừng bừng lửa giận, đặc biệt là sau khi nhìn thấy cô nàng này cằn nhằn nửa ngày cũng không chịu đi. Cậu càng lúc càng thấy bực tức!
“Cái gì. . . . . . Nói cái gì! Tôi để ý chuyện của người khác làm gì. Tôi muốn đi tìm tài liệu!” Đầu lưỡi Lăng Vũ Hi có chút líu lại. Tiger vừa trở về, liền kéo tay cô. Cứ vậy rồi nhảy ra ngoài cửa sổ. Rốt cuộc thì bọn họ muốn gì chứ!
“Tiểu Hi, đừng tự lừa dối bản thân nữa. Em biết anh đang nói đến chuyện gì mà!” Phong Ngạo nhíu mày, không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay, “Nếu không đi, sẽ không còn kịp, em muốn hối hận cả đời sao?”
“Đến lúc đó, cô có khóc đến chết tôi cũng sẽ không để ý tới cô!” Tiger hùa theo uy hiếp. Cô nàng này sao lại phiền phức như vậy!
“Cái gì! Không hiểu hai người đang nói chuyện gì!” Lăng Vũ Hi vẫn cứ liều chết phủ nhận. Tuy rằng những lời bọn họ đã khiến cho trái tim cô xao động. Nhưng cô vẫn cố gắng che giấu sự luống cuống của mình.
Cô quả thật không quan tâm. Từ ngày nghe được những lời Tề Gia Nhạc nói, cô vẫn không biết nên làm gì cho đúng. Vẫn không muốn tự thừa nhận bản thân mình thật sự đang bị tổn thương. Tin tức Phong Ngạo nhắc đến, cô làm sao lại không biết chứ?
Bọn họ điên rồi!
Gã thối tha kia đính hôn, thì có liên quan gì đến cô chứ?
Ừ, tuy rằng trong lòng quả thực đau đớn!
Lăng Vũ Hi cố ý tỏ vẻ không thèm quan tâm, “Tối rồi, tôi muốn đi ngủ!” Dứt lời, cô chạy về phía giường. ngủ.
Nhưng Phong Ngạo vẫn nhanh tay lẹ mắt hơn kéo mạnh một cái giữ cô lại, “Đừng làm đà điểu nữa, Lăng Vũ Hi!” Lần đầu tiên, Phong Ngạo dùng ngữ điệu sắc bén như thế, “Em yêu hắn, em yêu hắn, em còn không hiểu sao?!”
Ầm!
Thế giới của cô sụp đổ ngay lập tức!
Anh ấy đang nói gì vậy?
Cô yêu hắn ta rồi sao?!