Màn đêm buông xuống, trong rừng cây kín đáo, che khuất hai bóng người, tiếng lá cây xào xạc, vầng trăng tròn lặng lẽ treo trên ngọn cây.
“Chú Phong, chúng ta gần như đã lật tung toàn bộ tòa nhà cổ Tề gia lên rồi, mà vẫn không thể tìm thấy thứ chủ nhân cần.” Giọng nói non nớt mà kiên định của Tiger vang lên quanh quẩn trong trời đêm.
Giữa đôi mày kiếm của Phong Ngạo thoáng hiện sự âu lo, “Ba tháng trước, Tề Gia Chấn từng trở về Tề gia. Diệc Linh gần đây cũng luôn bám theo Tề Gia Chấn khắp Đông Nam Á, nhưng vẫn không phát hiện thấy trên người hắn có vật khả nghi nào. Chủ nhân nói, tập văn kiện này rất có khả năng đã được đem về chỗ lão già. Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất!”
Tiger nghe xong, hai tay vòng trước ngực, đôi mày nhíu chặt, ngước lên nhìn Phong Ngạo cao lớn hơn cậu rất nhiều. Trên khuôn mặt thanh thuần của cậu lại có thể thấy vẻ lạnh lùng không hợp lứa tuổi, “Chú Phong, chủ nhân đang gấp gáp muốn có thứ này thì phải làm sao?”
“Theo lời Diệc Linh nói, bên trong tập văn kiện kia có giấu một danh sách rất quan trọng, liên quan đến an ninh châu Âu, cho nên vô cùng hệ trọng!” Phong Ngạo quả thực thấy đau đầu, ba ngày rồi, vẫn không có chút manh mối nào. Tề Gia Chấn rốt cuộc đã đem danh sách kia giấu ở đâu?
“Nhưng . . . . . Chú Phong. . . . . .” trong đôi mắt trong suốt của Tiger vụt qua tia hoang mang, “Nếu không thể tìm thấy, chúng ta vẫn phải ở lại Tề gia sao?”
“Tiger, sao vậy?” Phong Ngạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu hơi nhíu lại, không kiềm được liền ngồi xổm xuống, ôm lấy đôi vai nhỏ bé của cậu. Cậu nhóc này rất ít khi để lộ ra vẻ mặt u sầu như vậy, “Con và Tiểu Hi, đều không muốn ở lại Tề gia sao?”
Tiger lắc đầu, “Chú cũng biết, trách nhiệm của cháu là bảo vệ mẹ, bất kể nơi nào, cũng đều như nhau.”
“Đã để con phải chịu uất ức rồi. Tiger, một ngày nào đó Tiểu Hi sẽ hiểu.” Phong Ngạo mỉm cười dịu dàng. Đứa nhỏ này, từ khi sinh ra đến giờ, liền phải chịu sự huấn luyện tàn nhẫn nhất. Cậu bé hoàn toàn không có quyền khát vọng một tuổi thơ vô tư hồn nhiên, “Nhiệm vụ lần này, chúng ta không thể không làm. Con cũng biết tính tình chủ nhân rồi, đúng không?”
“Dạ” Tiger khoanh tay trước ngực đầu rũ xuống, càng tăng thêm cảm giác bất lực, “Chú Phong, hay là chúng ta rời khỏi Tề gia rồi nghĩ biện pháp khác đi!”
Phong Ngạo khó hiểu, “Vì sao? Tiger, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
Tiger lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
“Làm sao vậy, nhóc con, lúc trước cũng chính con là người muốn vào Tề gia đó nhé.” Phong Ngạo cười nhạt. Bình thường suy nghĩ của Tiger luôn cực kỳ nhạy bén, đều khiến cho người khác khó lòng theo kịp, đây có thể cũng là một trong những tính cách trẻ con đi.
Tiger thở dài, lúc này cậu bé mới giống như một đứa trẻ làm nũng, ôm lấy cổ Phong Ngạo, “Chú Phong. . . . . .”
Trong giọng nói, lộ vẻ non nớt bé bỏng, yếu ớt đặc trưng của một đứa bé. (Dở hơi, cậu nhóc này vốn chỉ là một đứa bé!)
Phong Ngạo ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cậu, vươn tay lên, xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, ngửi mùi hương sữa thơm thoảng thoảng xen lẫn hương của núi rừng, “Tiger, nói cho chú Phong biết, cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì vậy?” Anh ôm lấy Tiger nhẹ giọng dỗ dành. Giống như bốn năm trước, lúc đó cậu nhóc vẫn còn đang quấn tả, anh cũng luôn nâng niu cẩn thận như vậy, nghe thoang thoảng mùi hương sữa thơm.
Tiger vùi đầu trong lòng Phong Ngạo, lẩm bẩm nói, “Mẹ. . . . . . Mẹ đêm nào cũng đều trốn trong chăn khóc. . . . . .”
“Tiểu Hi?” Phong Ngạo nhíu mày, “Cô ấy đêm nào cũng khóc?”
“Vâng. . . . . .” Tiger thì thầm, trong giọng nói có chút tắc nghẹn.
“Tiểu Hi vì sao lại khóc?” Trong lòng Phong Ngạo chợt thấy căng thẳng, chẳng lẽ là bởi vì. . . . . .
“Con không biết. . . . . .” Giọng Tiger càng lúc càng nhỏ, sau đó thì cúi thấp đầu nức nở.
“Làm sao vậy? Tiger, ngoan, đừng khóc, đừng khóc. . . . . .” Phong Ngạo bị nước mắt của bé con đột nhiên tuôn trào sợ tới mức luống cuống tay chân, “Nói cho chú Phong nghe, hai người cuối cùng bị làm sao vậy?”
Một mình anh ở bên ngoài canh chừng cho bọn họ, bất cứ lúc nào cũng sẳn sàng tiếp ứng. Nhưng đêm khuya tĩnh lặng, là thời gian nghỉ ngơi, anh cũng không thể cứ ngồi canh suốt!
“Hu hu hu. . . . . .” Tiger dụi vào cần cổ Phong Ngạo, vẫn còn chưa nín khóc. Cô nàng Lăng Vũ Hi này, cuối cùng là bị làm sao vậy. Anh cũng rất muốn biết. Nếu không, có ngày nào đó thấy cô trốn trong chăn khóc, chính mình lại nhịn không được mà khó chịu theo.
“Tiger ngoan, không có việc gì, Tiểu Hi sẽ tự mình phấn chấn lên thôi .” Phong Ngạo vỗ vỗ lên lưng cậu nhóc, ôm cậu bé nhẹ nhàng đung đưa, “Bé ngoan, không khóc không khóc mà. . . . . .”
“Hu hu hu. . . . . .” Tiger vẫn khóc không ngừng, giống như nước mắt sau nhiều năm bị dồn ứ lại, giờ đã tìm thấy được đường ra, “Dạ. . . . . . Chú. . . . . . Phong. . . . . . Hu hu. . . . . .”
“Chú biết, mấy năm nay con đã chịu nhiều uất ức. Bé ngoan, khóc sẽ không còn ngầu đâu, ha ha.” Phong Ngạo tuy dỗ cậu bé, nhưng trái tim thì thắt lại. Cậu nhóc này, gần như do chính tay anh chăm sóc trưởng thành. Mấy năm qua, anh đã xem Tiger như con ruột của mình, “Tiểu Hi. . . . . . Chú nghĩ Tiểu Hi sẽ tự giải quyết tốt vấn đề của mình. Chúng ta cho cô ấy chút thời gian, được không con?”
Tiger vẫn còn đang khóc thút thít, ngẩng đầu lên khỏi cổ Phong Ngạo, nhìn thẳng vào mắt anh, khuôn mặt đẫm nước mắt, “Con không muốn. . . . . . mẹ khóc. . . . . .”
“Chú biết, chú Phong hiểu mà.” Phong Ngạo thở dài, dùng lòng bàn tay lau khô khóe mắt cậu bé, mỉm cười, “Tiểu Hi nhất định sẽ nghĩ thông suốt. Chúng ta cho cô ấy thời gian, được không?”
“Dạ. . . . . . Người đó. . . . . . Là ai?” Tiger hít sâu một hơi, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh người đàn ông khỏa thân ngày đó. Kể từ sau hôm đó, mẹ liền trở nên khác lạ, “Còn có. . . . . . người trở về Tề gia hôm đó là ai?”
“Người nào?” Tim Phong Ngạo đánh thót một cái, không biết người Tiger muốn hỏi là ai. Mà cũng sợ hãi cậu nhóc này sẽ hỏi anh chuyện mà anh không biết phải trả lời như thế nào.
“Người đã giam giữ mẹ và cái người đã lái xe tới Tề gia.” Tiger khôi phục lại vẻ bình tĩnh xưa nay, “Từ sau khi người đó tới Tề gia, mẹ cũng bắt đầu khóc lén.”