Đêm đó, Nguyệt Hắc Phong Cao, trên ngọn cây tiếng cú mèo kêu vang.
Nguyệt hắc phong cao: Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối). Ở đây đơn giản là cướp bảo vật vào thời điểm trăng mờ.
Thấp thoáng trên hành lang có hai bóng đen, một lớn một nhỏ, y phục dạ hành hỗ trợ bọn họ có thể ẩn thân trong bóng tối, cực kỳ kín đáo.
Ban đêm tại biệt thự Tề gia, tiếng gió thổi vù vù, xuyên qua người Lăng Vũ Hi khiến cô sởn tóc gáy.
Má ơi, cái tên nhóc Tiger này thậm chí còn không hề tỏ ra sợ hãi, thân hình nho bé rón rén đi tới, đi trước dẫn đường cho cô, vừa né trái tránh phải, vừa quay đầu lại vẫy vẫy tay ngoắc cô, giống như đang càm ràm cô nàng này thật phiền phức.
A, cô phải nhanh chóng đuổi theo sát mới được.
Mỗi căn phòng ở tầng một bọn họ đều đã lục soát, không thấy có chỗ nào khả nghi; Tầng hai nghe nói là nơi ở của ông chủ Tề cùng các bà vợ, các bà vợ? Lăng Vũ Hi chợt nhớ đến tên biến thái chết tiệt kia. Tề Gia Nhạc nói hai người họ là anh em cùng cha khác mẹ. Nếu vậy thì cũng khó trách, lão già này vừa nhìn đã thấy cực kỳ cổ hủ, ba vợ bốn nàng hầu cũng là chuyện quá bình thường mà thôi.
Lên tầng hai, Tiger men theo vách tường, cẩn thận di chuyển cơ thể. Cửa phòng Tề gia đã khá là cũ kỹ, bình thường cũng không hề được khóa lại, ra vào rất tự do.
Đêm, yên tĩnh.
Trên hành lang tầng hai, mơ hồ nghe thấy tiếng ngáy của đàn ông, có lẽ là của lão già họ Tề kia. Tiger bắt đầu rà soát giấy tờ trong căn phòng đầu tiên trên tầng hai, nếu có chất liệu tương quan thì sẽ phát sinh cảm ứng. Chỉ tiếc là, đến phòng cuối cùng, cũng chính là nơi phát ra tiếng ngáy, đều vẫn không có thu hoạch gì. Bọn họ chỉ còn cách phải tiếp tục đi tiếp lên tầng ba.
Đương nhiên, hai người đã rất nhanh nhẹn và cẩn thận. Cho dù có không làm kinh động đến bất cứ ai trong Tề gia, hai người cũng phải vô cùng cẩn thận. Vậy là ở tầng hai, ngay cả ở trong phòng ông già cũng không có gì.
Không hề ngừng lại, hai người đi tiếp lên tầng ba. Bà vợ béo của ông quản gia từng nói, tầng ba là nơi ở của cậu cả và cậu út, vậy… vậy còn cậu hai thì sao? Lăng Vũ Hi nhíu mi, từng nghe Tề Gia Nhạc nói, gã xấu xa ở Tề gia là một điều cấm kỵ, xem ra, đúng là cực kỳ cấm kỵ.
Toàn bộ tầng ba trống rỗng, xem ra đã lâu rồi không có người ở, hoàn toàn không hề có sinh khí.
Suy nghĩ của Tiger rất đơn giản, không có nhiều ý nghĩ kỳ quái giống như cô lúc này, theo đúng kế hoạch, lục soát từng căn phòng một, nhưng đáng tiếc, vẫn không thu hoạch được gì.
Soát đến căn phòng cuối cùng ở tầng ba, Tiger và Lăng Vũ Hi liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi cùng gật đầu, ngầm hiểu, xem ra đã đến mục tiêu cuối cùng, chỉ còn một nơi không được phép đi theo lời bà vợ béo của ông quản gia đã nói tới căn gác mái .
Càng đến gần căn gác mái, tim Lăng Vũ Hi càng mơ hồ lộ ra cảm giác bất an, dựa vào trực giác, căn gác mái bị phong toả này, đang cất giấu một vài bí mật không muốn người khác biết.
Cuối cùng, bọn họ cũng đã lên tới trước cửa của căn gác mái.
Hai vòng xích lớn quấn chặt lấy khung cửa. Ổ khóa cũng đã bị rỉ sắt loang lổ, trên sân thượng trống trải là một căn nhà gỗ nho nhỏ đơn độc, sừng sững dưới ánh trăng, tràn ngập hương vị Nhật Bản.
Gió đêm thổi, trong lòng Lăng Vũ Hi lại có một loại căng thẳng không tên. Cô kéo tấm khăn che mặt xuống, “Tiger, chúng ta phải vào thật sao? Nơi này trông cũ kỹ như vậy…”
Tiger gật đầu, có lẽ ẩn trong căn gác là món đồ mà bọn họ muốn!