Sáng sớm sương mù bắt đầu tan, non xanh nước biếc, núi rừng trong xanh tươi tốt bắt đầu hiện rõ.
Hừng đông đang tỏa ra những tia sáng mỏng manh, lấp lánh ánh vàng rực rỡ. Trên mặt sông những con sóng lăn tăn.
Chim hót líu lo, nước chảy róc rách, cùng với làn gió, tấu vang khúc ca chào ngày mới.
Phong cảnh non xanh nước biếc, cảnh sắc mới tươi đẹp làm sao. Hai bóng người đàn ông, một lớn một bé, lén lén lút lút, rón ra rón rén. Tất nhiên, bọn họ cũng sẽ không có tâm trạng để thưởng thức phong cảnh hữu tình, mà đang lặng lẽ giấu mình trong một đống lá khô, nhìn chằm chằm con đường bên vách núi.
Gru gru, trên không trung thỉnh thoảng có mấy chú bồ câu bay lượn xung quanh.
Vắng lặng, ngoại trừ tiếng chim hót, tiếng nước chảy. Hai bóng người vẫn không động đậy. Bọn họ đã ở nơi này suốt hai giờ rồi.
Từ khi trời còn chập choạng tối cho đến hừng sáng, rồi lại đến bình minh, lúc này thì nắng đã lên cao. Từ 5h sáng, đến 6h, lại thêm 45 phút nữa!
“Chú Phong, chú nói cô nàng kia có tới hay không?” Cái đầu của bóng người nhỏ bé phát ra giọng trẻ con non nớt, trong giọng nói cho thấy có hơi thất vọng, “Bây giờ là mấy giờ rồi!”
Rõ ràng hẹn đúng 6h sáng, cô nàng kia còn lề mề tới khi nào, tại sao còn chưa tới!
“Chú đã thả ba con chim bồ câu rồi, không thể không nhận được.” Người đàn ông cất giọng nặng nề, nghi hoặc nói.
Gru gru!
Nhìn xem, còn mấy con bồ câu vẫn đang đợi lệnh ở đây.
Cái gã nhỏ bé tỏ ra xem thường, “Chú làm sao có thể đảm bảo con bồ câu đầu tiên không đâm phải dây điện. Con thứ hai không bị người ta đem hầm. Còn con bồ câu thứ ba không bị lạc đường chứ?”
“A, con còn nhỏ tuổi, ngay cả tâm địa cũng đừng nên lắc léo thế này, vậy có phải quá sớm hay không?” Người đàn ông lắc đầu thở dài. Bồ câu là do chính tay anh ta huấn luyện, không có lý nào lại đâm đầu vào dây điện ngu ngốc như vậy.
Bĩu môi, hừ mũi, “Chú Phong, ý chú nói cháu còn nhỏ mà đã lão luyện rồi sao? Cũng không nghĩ ngày đó ai đã vỗ ngực cam đoan, nhất định có thể cứu được cô nàng kia ra, kết quả thì sao?”
“A, hắc hắc, không còn cách nào, do Tiểu Hi không chịu đi theo chú, cương quyết nói phải chờ thêm hai ngày nữa. Chú đâu ngờ……”
“Chú không ngờ, hai ngày sau, vườn không nhà trống, thiếu chút nữa thì bị trúng bẫy, may mắn là đã không đem bản thân ra đền rồi!” Giọng trẻ con cắt ngang lời của người đàn ông kia. Giọng điệu mỉa mai khinh thường, nói móc ‘chú Phong’. Quả nhiên còn nhỏ mà như ông cụ non, giáo huấn người khác, mạch lạc rõ ràng.
“Á……” Mặc dù những điều gã bé nhỏ kia nói đều là sự thật, người đàn ông cũng không thể phủ nhận, nhưng, “Không thể trách chú. Chú phải tôn trọng quyết định của Tiểu Hi. Cô ấy nói hai ngày sau thì hai ngày sau.”
“Chú vừa mới quen cô nàng Lăng Vũ Hi kia sao? Lần nào cô ấy không phải là chúa làm hỏng chuyện chứ?” Gã bé nhỏ kia chịu không nổi lập tức đánh phủ đầu. Tại sao người lớn đều có chỉ số thông minh thấp như vậy? “Chú nên đập một gậy khiến cho cô nàng ngu ngốc đó ngất xỉu, sau đó khiêng trở về. Như vậy không phải xong chuyện rồi sao!” Như vậy thì nhóm của cậu lúc này cũng không cần phải ngồi ở nơi núi rừng hoang dã để cho bị muỗi đốt!
Người đàn ông trợn trừng mắt, không thể tin nhìn cậu nhóc kia, một lúc lâu sau, mới thốt ra một câu, “Nhóc con, con thật độc ác!”
Gã bé nhỏ, á, chính xác phải nói là cậu nhóc, trên ấn đường cậu ta lộ ra vẻ khí khái hào hùng, gương mặt tuấn tú trắng nõn, nhưng vẻ lạnh lùng cay nghiệt trên mặt lại không hợp với lứa tuổi của cậu. Đương nhiên, trên mặt vẫn luôn tỏ ra kiêu ngạo, giống như luôn thấy mọi người đều kém hơn mình, chỉ mình cậu ta là giỏi nhất.
Người đàn ông đó chính là Phong Ngạo, ở trước mặt cậu nhóc này, anh vĩnh viễn chỉ biết thở dài. Dù sao cậu nhóc này chỉ số IQ cũng rất cao, là một thần đồng không nói, lại sinh ra và lớn lên ở Kingloy, hơn nữa còn được một tay chủ nhân bồi dưỡng, mồm miệng không độc mới lạ. Nhưng, anh biết cậu nhóc này thật ra rất tốt bụng. Chỉ do bởi cách sinh tồn ở Kingloy, đã làm cho thằng bé phải trưởng thành quá sớm.
Cậu nhóc khẽ nhíu mày, khinh thường nhếch khóe môi, “Chẳng lẽ chú có cách nào tốt hơn? Nếu có, chúng ta đã không cần ngốc nghếch chờ suốt hai giờ ở trong này.”
“Nói cái gì, dẫn con đến đây, còn chê tới chê lui.” Phong Ngạo nhỏ giọng oán giận. Thực ra, nếu không phải do cậu nhóc kia kiên quyết đòi cùng đến đây. Anh cũng sẽ không trì hoãn lộ trình lâu như vậy.
“Không có con, cô nàng Lăng Vũ Hi kia sẽ theo chú trở về sao?” Cậu nhóc cười nhạo, trong đôi mắt ánh lên vẻ giễu cợt anh.
Phong Ngạo không thể phủ định lời của cậu. Trên thực tế, cậu nhóc nói đúng. Tiểu Hi có lẽ sẽ vì cậu mà trở về, nhưng không có khả năng cô sẽ về vì anh. Đêm đó, anh đã thấy rõ sự do dự trong mắt Tiểu Hi, nổi bất an, cùng với đôi chút không đành lòng…… Chẳng lẽ, cô lại yêu cha nuôi của mình rồi sao?
Vẻ mặt Phong Ngạo lóe lên cảm xúc phức tạp, không phải của anh, thì trước sau vẫn sẽ không thuộc về anh.
Từ khi điều tra được Úy Trì Thác Dã đem cô nhốt ở nơi này, Phong Ngạo liền không ngày nào thấy an lòng. Nhiệm vụ ở Florence, vốn không nên để cho Tiểu Hi thi hành. Nhưng có thể do chủ nhân cố ý như thế, nói là do khách hàng chỉ định. Anh hoài nghi, trong hồ lô vị khách hàng thần bí kia rốt cuộc là đang bán loại thuốc gì? Vì sao lại một mực yêu cầu Tiểu Hi. Chẳng lẽ, đối phương đã biết được mối quan hệ của Úy Trì Thác Dã và Tiểu Hi?
Nhưng làm sao thế được? Quá nhiều điểm đáng ngờ làm cho Phong Ngạo thêm khó hiểu. Huống chi chủ nhân cũng sẽ không nói cho anh biết.
“Nhưng Tiểu Hi đến bây giờ còn chưa đến, có phải đã bị phát hiện rồi hay không?” Phong Ngạo lo lắng nói.
Địa hình ngoài khu biệt thự, anh đã điều tra qua. Hệ thống an ninh của Úy Trì Thác Dã phi thường tối tân, có thể nói là không một lổ hỏng. Cuối cùng thì vì lý do gì mà hắn ta muốn nhốt Tiểu Hi lại? Huống hồ Tiểu Hi cũng đã không trộm được trái tim Florence, không phải sao? Dùng sự giám sát cao cấp nhất để giam cầm Tiểu Hi, nếu như là phạm nhân, đãi ngộ như thế quá tốt, nếu là…… Tình nhân, vậy cần gì phải giam cầm?
Phong Ngạo khó hiểu, dung mạo của Tiểu Hi, theo lý thuyết, Úy Trì Thác Dã không thể nhận ra mới phải……
Cậu nhóc không khỏi nhíu mày. Đôi con ngươi xinh đẹp liếc mắt nhìn chung quanh. Trong lòng bắt đầu cảm thấy bất an. Cô nàng kia vừa ngốc vừa dốt…… Sau một lúc lâu, đôi mắt cậu ta phát sáng như đèn pha, nói, “Chúng ta chỉ có thể vào hang hổ, cứu người!”
Hả? Da đầu Phong Ngạo run lên. Trước đây mỗi lần hành động, ánh mắt cậu nhóc đều toát ra vẻ hưng phấn này. Như vậy đại biểu cậu ta lại bắt đầu muốn quậy phá rồi.