Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

Chương 129: Trái tim Florence (2)



Ban đêm, ánh trăng như được dát bạc rải xuống mặt đất, Florence về đêm, có một loại mùi thơm đặc biệt tràn ngập khắp không gian, phảng phất như có một tấm lưới mềm mại, góp hết toàn bộ khí tức nồng đầm phát ra từ các kiến trúc cổ điển bọc vào bên trong.

Florence về đêm, cũng tràn ngập hơi thở văn hóa Phục Hưng thần bí thời kỳ trung cổ, di tích văn hóa do La Mã cổ xưa còn để lại, tạo cho thành phố này một nét cương nhu tinh tế.

Đột nhiên, một bóng đen mảnh khảnh xoẹt qua bầu trời đêm, bộ quần áo dạ hành màu đen gần như chìm nghỉm trong bóng đêm, bên thắt lưng có dắt một chiếc túi nhỏ cũng là màu đen. Toàn thân từ trên xuống dưới, chỉ thấy mỗi một đôi mắt mèo, trong bóng đêm như hai viên pha lê phát sáng lấp lánh.

Quan trọng tại đây có một mùi thơm phiêu đãng, cho nên khi tiếp xúc với quan cảnh nơi này, mọi thứ đều dường như bị phủ thêm một dáng vẻ huyền ảo, màu sắc cũng vô cùng thơ mộng. Hương thơm ẩn dưới lớp lưới mỏng bên trong những khu kiến trúc tuyệt đẹp kia, dường như là để cất giữ bí mật, khiến cho người ta có loại cảm giác mộng mơ.

Thân hình mảnh khảnh nhún người lộn nhào một cái, trong nháy mắt đã trèo lên vách tường của tòa nhà cao tầng, thân thủ dẻo dai ngay đến mặt trăng cũng phải tán thưởng. Một luồng sáng bạc quét về phía thân ảnh kia. Đôi gò bồng đẫy đà căng mọng, dáng người rõ ràng có lồi có lõm, hiển nhiên bóng đen này nhất định là phụ nữ, không, có lẽ là yêu nữ.

“Meooo —— “

Đột nhiên có tiếng mèo kêu khiến bóng đen bị dọa cho sợ hãi thân thể cũng khẽ run lên, tay nắm chặt vách tường thiếu chút nữa buông ra. Mẹ ơi, nơi này cách mặt đất hơn trăm thước. Oái! Té xuống không chết cũng thành người thực vật!

Cô tức giận, ánh mắt lập tức bắn về phía con mèo mun lười biếng trên nóc nhà kia! Nguy hiểm thật, cô nhè nhẹ vỗ ngực, may mắn thì ra là con mèo hoang!

Chú mèo mun có đôi mắt màu lục bích tựa như hai cái bóng đèn huỳnh quang, khinh miệt quét mắt về phía cô, như thể nói: Nửa đêm canh ba làm kẻ trộm, không mệt sao?

Con mèo xấu xí, liên quan gì đến ngươi, về nhà mà ngủ đi! Nửa đêm canh ba còn cản trở việc của cô! Cô trừng mắt nhìn lại!

Trong lòng cô rủa thầm một câu, sau khi bình tĩnh lại, tiếp tục leo lên cửa sổ của tòa nhà!

Giống như một con thằn lằn đứt đuôi, cô gắng sức bám chặt vào vách tường, cẩn thận di chuyển, trong lòng không ngừng nguyền rủa cái tên bạo chúa kia, thật không có lương tâm, khư khư sống chết phái cô tới làm cái việc khổ cực này!

Cô thừa nhận, kỹ thuật của cô hơi yếu một chút, thân thủ cũng có hơi kém, cho nên những việc cu li không yêu cầu kỹ thuật cao thường thường đều đổ xuống đầu cô.

Gió đêm thổi nhè nhẹ, cô lang thang dưới ánh trăng, y phục dạ hành màu đen ôm sát cơ thể. Bởi vì y phục bó quá chặt, khiến cho cô đổ mồ hôi đầm đìa! Người nào quy định đồ dạ hành thì phải bó chặt lại giống như xác ướp vậy hả? Người phát minh ra bộ y phục dạ hành này, nhất định là người rất sợ lạnh!



Phù phù, mỏi tay quá, má ơi, lực hút trái đất quả thật quá lớn, cô không chỉ làm một con thằn lằn mà xem ra còn phải giảm cân nữa. Dần dần, cuối cùng cô cũng di chuyển đến dưới ô cửa sổ kia. Khung cửa sổ được chạm khắc từ gỗ đàn hương, chính xác là theo phong cách độc đáo của Florence.

Aizz, cô than nhẹ một tiếng, một tay bám thật chắc vào khung cửa sổ, tay kia thì buông ra, móc con dao nhỏ sáng choang từ cái túi nhỏ bên hông.

Nhẹ nhàng, cô tin chắc, cô quả thật đã rất nhẹ rất nhẹ cạy cánh cửa sổ!

Nhưng

Cạch! Cánh cửa sổ này ấy vậy mà đã bị phá trước rồi! Khiến cô không cần phí sức liền mở ra được, thế mà dám xưng là khách sạn sang trọng nhất Florence?! Không ngờ tất cả đều là đồ mã! Cô âm thầm phỉ nhổ.

Cất dao nhỏ vào, cô cẩn thận mở cửa sổ ra một khoảng, vén rèm cửa sổ bên trong ra, tròng mắt híp lại, đang muốn khám phá địa hình trong nhà.

A! Cô rủa thầm lần nữa, phòng khách này dường như hơi âm u một chút, tất cả đều tối đen như mực! Mắt cô cũng không phải là máy quét, nhìn không thấy cái gì a!

May mắn! Cô cũng không phải kẻ ngốc, trước khi ra ngoài liền phòng sẵn một cái mắt kính nhìn ban đêm!

Sau đó, cô lôi thêm một cái mắt kính nhìn ban đêm từ trong cái túi nhỏ ra, đeo trên sống mũi. Lần này, cô đã có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh vật bên trong nhà nhờ kính nhìn ban đêm!

Bất quá, bên trong phòng ngoại trừ chiếc giường nước cỡ lớn ra, thì chỉ toàn vật dụng nội thất sang trọng, cũng không có người!

Cô liếc mắt lén nhìn chiếc giường nước kia, nước miếng thiếu chút nữa chảy xuống, giường nước yeah! Hãy tưởng tượng mình đang ở trong đại dương bơi lội, được những con sóng nhỏ vỗ về, cái loại cảm giác được sóng nước nhẹ nhàng vuốt ve đó, khiến cô không ngừng ao ước, ngủ ở trên đó nhất định rất thoải mái!

Á! Làm chính sự quan trọng hơn, cô nuốt một ngụm nước miếng, lần nữa quét mắt nhìn xung quanh. Chợt, tầm mắt của cô dừng lại trên bàn trang điểm, một chiếc vali màu đen hiện ra ngay trước mắt cô!

Không sai! Đúng là giống như đúc chiếc vali cô đã nhìn thấy trong hình! Xem ra mục tiêu chính là nó!



Nhân lúc bây giờ không có ai, cô phải nhanh chóng ra tay! Cô thầm thấy may mắn, vận khí thật tốt!

Tiếp theo, nhún người một cái, chân cô lập tức trèo lên bệ cửa sổ! Động tác lưu loát gọn gàng giống như đang diễn một đoạn phim nữ điệp viên 007!

Thận trọng đẩy cửa sổ ra, vén màn cửa lên, cô nhảy một cái vào bên trong!

Ngay thời điểm cô đáp xuống đất, đột nhiên sau lưng có một cánh tay mạnh mẽ đem hai tay cô quật ngược ra sau!

Còn không kịp quay đầu lại, thì chiếc kính nhìn ban đêm trên sống mũi cô cũng bị sức mạnh kia hất rớt!

“A ——” Cô theo bản năng hét lên!

Tầm mắt lại chìm trong bóng tối, cô lúc này giống như người mù vậy, không thấy rõ cảnh vật chung quanh. Xuyên qua mặt nạ, cô mơ hồ ngửi được một mùi hương! Loại mùi này, quá mạnh mẽ cô không cách nào xem thường. Đó là mùi nước hoa GUCCI, loại mùi vị này, cái loại hương thơm này, rất bá đạo, rất nam tính tràn ngập giác quan cô!

Oái! Cô lại ——là—— người —— bị —— tập kích!

Quá kém cõi! Vốn là cô ban đêm đi tập kích người ta, lúc này lại bị trả đũa! Cô quá sơ suất! Hoàn toàn không ý thức được có người đang núp bên cạnh cửa sổ, chờ tập kích cô!

Cô không phục, lập tức tung một cú đá xoay, muốn thoát khỏi sự kiềm kẹp của người tập kích kia!

Nhưng hiển nhiên là, cô vẫn ‘kém mấy bậc’ so với người ta!

Lực đạo của đối phương quả thật quá mạnh mẽ, chỉ cần một chân đã áp chế được đôi chân mảnh khảnh của cô dưới chân mình!

“A ——” Cô lại kêu lên lần nữa, lần này, thật sự là rất đau! Chân giống như bị đạp gãy!

Lực đạp kia quá mạnh, khiến cô thiếu chút nữa đau đến phải chảy nước mắt!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv