Phòng tắm hiện đại nhà Đồng Ngôn.
Những lần đầu sau khi kết hôn, cô đều để Bùi Giang Nguyên tắm trước, sau đó mình lủi thủi đi vào. Một lần cô ngủ quên trong bồn tắm rồi cảm mạo một tuần, từ đó mới đổi thành cô tắm rửa trước.
Đồng Ngôn mặc bộ đồ ngủ hoạt hình, mái tóc dài nhỏ nước, chậm rì rì bước ra.
Người đàn ông đã cởi áo khoác ngoài, áo sơ mi trong cởi bỏ nút thắt trên cùng, để lộ yết hầu gợi cảm căng mọng.
Anh tùy ý nhặt chiếc khăn lông lên, nhẹ nhàng đắp lên đầu cô: "Lau khô rồi sấy."
Đồng Ngôn hàm hồ gật đầu, nghĩ đến lát nữa sẽ phát sinh chuyện gì, tay chân liền co lại, đi nhanh vài bước trở về phòng, 'bang' một tiếng đóng cửa phòng ngủ.
Ánh mắt Bùi Giang Nguyên khoá chặt trên tấm biển gỗ "Chớ làm phiền" treo trên cánh cửa, nhướng mày, quay người vào phòng tắm.
Đồng Ngôn xoa eo, chống nạnh nhìn quanh phòng chính mình một hồi, nơi ở của con gái vốn thơm tho mềm mại đã hoàn toàn bị hơi thở của phái nam xâm chiếm, đồ của anh có thể tìm thấy ở khắp địa bàn của cô - đồng hồ, áo khoác, đồ ngủ...
Đồng Ngôn thở dài, sớm biết thế này, lúc trước thà mua một căn nhà lớn hơn, vậy sẽ không giống như bây giờ, hai người chui rúc trong một phòng, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.
Cô đột nhiên quay đầu lại, nhìn bộ đồ ngủ cùng kiểu dáng với mình, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Anh vào mà không mặc đồ ngủ, lát nữa đi ra bằng cách nào?
Quả nhiên, chỉ mười phút sau, giọng nói trong trẻo của người đàn ông lọt vào tai cô qua cửa:
"Đồng Đồng, giúp anh lấy đồ ngủ."
Đồng Ngôn thở dài một hơi, bất đắc dĩ cầm lấy đồ ngủ đi đến phòng tắm, gõ cửa.
Cánh cửa hé ra một khe nhỏ, hơi nóng từ bên trong phả ra, cô hơi quay đầu đi, không dám nhìn vào bên trong.
Bùi Giang Nguyên vươn bàn tay ướt cầm lấy quần áo, lễ phép cảm ơn: "Xin lỗi đã làm phiền em."
Cô lắc đầu: "Không sao."
Hai người một trước một sau đi vào phòng ngủ, không gian tổng cộng hơn mười mấy mét vuông, bên trong có một cái giường cùng một tủ quần áo, cộng thêm một người đàn ông cao chừng 1,8 mét, càng có vẻ chen chúc chật chội.
Cô mất tự nhiên ngồi ở mép giường, lỗ tai bắt đầu nóng bừng.
Cô thật sự không thân với Bùi Giang Nguyên, nhưng mẹ cô ép anh phải lấy cô, làm tròn bổn phận vợ chồng là điều nên làm, một tuần gặp một lần đã là hiếm thấy, cô không thể cự tuyệt anh hoàn toàn.
Chiếc ghế bên cạnh cô nhún xuống, anh ngồi xuống bên cạnh cô.
Thân thể Đồng Ngôn lập tức căng thẳng, bàn tay chộp lấy ga trải giường mới trải, tim đập thình thịch.
Bàn tay của người đàn ông chậm rãi chạm vào lưng cô, như trước đây, anh lại gần cô, mùi gỗ mun xộc vào mũi cô.
Tiếp sau đó, đôi môi mỏng của anh áp vào môi cô, nhấm nháp hồn từng chút một.
Cô nhắm chặt mắt lại, hơi thở trở nên gấp gáp.
Tâm trí cô lại bắt đầu quay cuồng, quay về con đường đêm mưa đó, về hình ảnh người đàn ông bị cô đâm thở thoi thóp --
Cô giơ tay định đẩy anh nhưng Bùi Giang Nguyên đã nắm lấy, sau đó luồn qua kẽ tay cô, siết chặt lấy các ngón tay của cô.
Cô càng bị ôm chặt hơn, eo bị anh trói chặt, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Anh hôn lên khóe môi cô, vừa ngậm mút môi dưới của cô vừa nhỏ giọng nói: "Sợ anh sao?"
Cô chợt mở mắt ra, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, không biết nên trả lời như thế nào.
Người đàn ông nhéo cằm cô, dễ dàng cạy đôi môi hơi hé của cô ra, đầu lưỡi vói vào tuỳ ý trêu đùa, hồi lâu sau mới thu lại, trong mắt lóe lên tia sáng không rõ ràng: "Sợ cái gì, là em đã cứu anh."