Tối nay đã làm quá mức, để tránh lần sau cô viện cớ, Bùi Giang Nguyên không động vào cô nữa.
Hai người đi ngủ mỗi người một chăn, cô còn lui ra mép giường, ở giữa trông càng giống "Sở hà Hán giới" *
(*Sở hà Hán giới - 楚河汉界: theo điển tích Trung Quốc, là một con sông ngăn cách giữa nước Sở và nước Hán)
Anh nằm đối diện, nhìn cô vùi mình vào trong chăn, chỉ để lộ ra vài lọn tóc dài, ánh mắt anh hơi động.
Muốn cô mau chóng quen với anh thay vì trốn tránh như vậy.
Một đêm không mộng mị.
Mặc dù Đồng Ngôn hôm qua mệt mỏi quá độ, nhưng ngày nào cũng đúng 7 giờ đồng hồ sinh học lại khiến cô mở mắt, thấy bên cạnh giường trống không, hơi ấm cũng không còn, liền biết nhất định anh lại giống ngày thường đi mua đồ ăn.
Cô mím môi, hình ảnh hai chân bị anh giữ lấy mãnh liệt làm bỗng hiện lên trong đầu, nỗi xấu hổ thật vất vả mới xua đi được lại trỗi dậy, vừa tắm rửa xong cô liền vội vội vàng vàng trốn khỏi nhà.
Trước kia cô là trạch nữ, hiện giờ trong nhà có thêm một người đàn ông, ngược lại ra ngoài lại nhiều hơn…
Đồng Ngôn lấy di động ra gửi cho WeChat của Bùi Giang Nguyên một tin “Bạn bè rủ em ra ngoài chơi”, sau đó lập tức bật chế độ "không làm phiền" rồi bắt taxi đến nhà Ngô Hàm Ngọc.
Tính cách cô có chút mâu thuẫn, cho dù bật chế độ "không làm phiền" thì vẫn vô thức nhìn chằm chằm khung chat, vừa không muốn anh trả lời, vừa muốn anh đáp lại “biết rồi”.
8 giờ sáng, Ngô Hàm Ngọc hiếm có dịp mở cửa cho cô, nhìn hai cái quầng thâm lớn dưới mắt, rõ ràng không phải dậy sớm mà là cả đêm không ngủ.
Năm đó hai người họ cùng làm việc ở Dương Châu, sau này cô bị cha mẹ cưỡng ép trở về Nghi Nguyên, mà Ngô Hàm Ngọc cũng tự nguyện trở về đây mở cửa hàng, buôn bán trực tuyến.
Hai năm qua, cửa hàng của cô ấy làm ăn ngày càng phát đạt, khách tìm đến ngày càng đông.
Ngô Hàm Ngọc thấy cô không hề bất ngờ, trong giọng nói còn mang theo ý cười nhạo: “Lại tới chỗ tôi tị nạn.”
Mỗi lần cô có chuyện gì với người đàn ông nhặt được kia, cô luôn trốn ra khỏi nhà.
Sắc mặt Đồng Ngôn phức tạp, qua loa đáp lại rồi nằm ngây ngốc trên sô pha.
Ngô Hàm Ngọc chỉ hận "sắt không thành thép", chọc vào đầu cô, bất lực nói: “Kia không phải nhà cô sao? Anh ta lại ở rể, dựa vào cái gì mà cô phải nhường chỗ cho anh ta?”
Cô lẩm bẩm một tiếng: “Tôi cảm thấy có lỗi.”
Ngô Hàm Ngọc trợn mắt, không hiểu rốt cuộc cô chột dạ cái gì.
Không giống những người quen khác đều có thái độ tích cực với Bùi Giang Nguyên, lần đầu tiên nhìn thấy anh, Ngô Hàm Ngọc liền nói với cô người đàn ông này không đơn giản.
Trong lòng Đồng Ngôn cũng hiểu, Bùi Giang Nguyên bất luận là vẻ ngoài hay khí chất đều không giống người thường.
Nhưng cô càng hiểu rõ, trước đó đều do cô gây chuyện chạy trốn, tuy đã mang người bị đâm đi nhưng lại không gọi cảnh sát, lúc đưa anh tới bệnh viện còn nói dối là tìm thấy trên đường.
Lúc ấy cô đang trong thời gian xét chức vụ, tâm lý khi ấy thực sự rất rối loạn, chỉ sợ bị người ta đánh giá. Người khác đều nói con gái nhà Đồng gia ngốc đến nỗi nhặt một người đàn ông đưa về nhà, kỳ thật trong lòng cô vô cùng dằn vặt.
Cuối cùng rắc rối càng lúc càng lớn, người đàn ông ấy tỉnh lại, nhưng mất trí nhớ.
Khi đó Đồng Ngôn áy náy muốn chết, cứ ba ngày lại chạy đến bệnh viện, tiêu hết số tiền dành dụm được cho anh, trong lòng tràn đầy mong đợi anh sớm khỏi bệnh.
Cô cũng không biết thái độ của mình lại làm Bùi Giang Nguyên hiểu lầm, khi nhiều người trong bệnh viện đều cười nói hai người họ là một đôi, cô mới phát hiện ánh mắt anh nhìn mình vô cùng kỳ lạ.
Sau đó Diệp Ngọc Hồng gặp anh. Người mẹ quanh năm bị hàng xóm chỉ trỏ vì con gái tuyệt vọng đến mức cái gì cũng có thể làm liền yêu cầu anh ở rể, ban đầu bà vốn không ôm hy vọng, ai ngờ anh cứ vậy gật đầu đồng ý.
Đồng Ngôn thở dài, trong lòng vô cùng uể oải.
Đột nhiên, giống như có thần giao cách cảm, cô liếc nhìn di động của mình, có một tin nhắn từ Bùi Giang Nguyên.
“Tối nay chờ em về ăn cơm.”