Thác Thụy từ lúc được Hoắc Hoan mang về nơi đây hầu như chưa từng được anh đưa ra bất cứ quy tắc gì, có thể nói là dung túng cho em về rất cả mọi mặt. Sự thiên vị của anh dành cho Thác Thụy là điều cực kỳ rõ ràng.
Bất cứ ai trong biệt thự chính đều hiểu rất rõ. Thác Thụy cũng nhận ra được loại đối đãi hết sức đặc biệt này. Em cũng không phải đứa trẻ hư hỏng, nhưng trong mấy tuần được nam nhân kia cưng nựng đã sinh ra chút tự kiêu lần bướng bỉnh nho nhỏ.
Hoắc Hoan cũng nhận ra, ngược lại anh cảm thấy đáng yêu vô cùng, lại càng dùng túng.
Điển hình như hiện tại, Thác Thụy đứng trước tòa nhà thứ ba kia. Một chút rè dặt cũng không có, nhìn chung thì là kiểu sống chết cũng muốn vào xem thử.
Tòa nhà ba cực kỳ rộng lớn, màu sơn sẫm sẫm, lại giật ra chút khí lạnh rợn rợn. Thác Thụy lại hơi sợ sợ. Nơi đây rõ ràng không phải nơi cho con người sinh sống bình thường.
"Âyo, có đứa bé nào đi lạc vào đây sao bọn mày?"
Thác Thụy nhìn về hướng cánh cửa của tòa nhà, hai tên to lớn đang đứng canh gác hai bên. Bọn họ thô kệch vẻ mang đang vẻ kinh tởm của loại người xấu xí.
"Ai mà biết từ đâu đến, nhưng nhìn nó cũng ngon mắt. Vừa hợp gu của ta"
Tên đàn ông còn lại nhìn Thác Thụy, nhìn em từ trên xuống dưới. Thậm chí còn nở nụ cười không chính đáng.
Thác Thụy tuy ngốc nhưng cũng nhận ra ý đồ không tốt từ hai kẻ kia. Em muốn chạy, thật đáng sợ. Mà vấn đề là hai chân của em không chạy nổi hai kẻ kia.
Chạy có bốn bước chân, hai tay nhỏ bé đã bị túm lại lôi xềnh xệch trở về.
"Dạo này tâm trạng tao không tốt, bọn trong kia cũng chằng có đứa nào lành nặng để tao phát tiết."
"Haha!!….vừa hay lại có thằng nhóc này tới"
"Mày nhớ phục vụ bọn tao cho tốt!!"
Cái bất lực nhất của con người chính là biết bản thân trong tình huống nguy hiểm cận kề mà lại không thể mở mồm kêu cứu, giống Thác Thụy bây giờ.
"Ức….H…..hoan….hu…." Em muốn gọi Hoan Hoan cứu mình, nhưng giọng em yếu đến nỗi chỉ là lí nhí trong miệng.
Tóc Thác Thụy bị tên đàn ông kia thôi bạo kéo đến đau điếng, muốn vùng chạy lại không có sức. Bất lực và hoảng sợ, tầm mắt mờ ảo vì một tầng nước dầy đặc phủ lên.
Chỉ trong chốc lát đã nôi em vào một căn phòng bẩn thủi, hôi thối và chỉ có một tấn đệm đã chuyển sang màu đen sẫm. Bị vứt xuống tấm đệm. Một tên ở bên ngoài, tên của lại trong phòng, còn đang cởi áo.
Kinh tởm. Thác Thụy buồn nôn.
Nước mắt làm mờ cảnh tượng trước mắt, chắc chắn sẽ không có chuyện em để tên này động vào cơ thể mình.
Chu Cẩm cầm một sợ dây thét quất vào tên đang đứng bên ngoài, hắn kêu lên thảm thiết.
"Bọn này coi như được làm người đến ngày hôm nay thôi" Chu Cẩm nhăn mày, tiếc nuối nói
Kẻ đang trong phòng nghe tiếng kêu bên ngoài cũng vội chạy ra, lại sợ hãi đến quỳ rạp xuống, cung kính kêu mấy tiếng:
"Lão….đại!"
Hoắc Hoan trước nay rất ít khi mất bình tĩnh. Dù sao thì anh biết, trong một trận chiến, kẻ nào để lộ cảm xúc cá nhân, kẻ đó thua cuộc. Thua cuộc đồng nghĩa với chết. Chỉ có lần này, lần đầu tiên hắn dùng ánh mắt kia nhìn người khác.
Cái loại uy hiếp đến cực hạn, loại uy nghiêm hoàn hảo để bất kỳ kẻ nào nhìn vào cũng phải thua cuộc.
Việt Phong cảm thấy, Hoắc Hoan đã tức giận đến cực điểm. Theo anh nhiều năm như vậy, Việt Phong chưa từng thấy loại thái độ áp bức kinh người này. Bất giác cũng lùi vài bước về phía sao.
Chu Cẩm tất nhiên sợ hơn Việt Phong, đứng nép sau lưng hắn ngó cái mặt ra.
"Oa….ức….Hoan……..ư….Hoan…." Thác Thụy như bay lao ra, sà vào vòng tay Hoắc Hoan. Khóc càng ngày càng lớn, còn run lẩy bẩy, muốn nói nhưng không nói được, môi nhỏ cứ lên xuống khó nhọc.
Mồ hồi lẫn nước mắt hòa vào nhau, tóc mái bết vào trán, thảm thương vô cùng.
Hoắc Hoan bế em lên, đề hai chân em vòng qua quấn chặt eo mình. Nắm lấy gáy Thác Thụy, hôn xuống môi nhỏ kia, rất nhẹ nhàng, nhưng lại kéo dài rất lâu.
Hai tên đàn ông thô bỉ kia nhìn một màn này, không phải là hoảng sợ, mà họ thấy cái chết của bản thân ở ngay trước mắt. Không cần biết đứa trẻ kia là như thế nào, có thể được lão đại bọn họ ôm hôn như vậy.
Tuyết đối không thề động vào.
"Ngoan, ai làm đau em, chỉ người đó" Hoắc Hoan để mặt em sát mặt mình, chán và mũi chạm nhau, nhẹ nhàng nói.
Thác Thụy chỉ vào hai tên kia, sau đó nhìn Hoắc Hoan.
Hoắc Hoan lại thơm lên má em, thơm xuống hõm cỗ trắng nõn. Lại nâng bàn tay em lên, cẩn thận như cầm một bảo vật, cũng như minh chứng cho tất cả mọi người thấy.
Người này là của anh!
Cuối cùng nói : "Bé ngoan!". Anh đảo mắt nhìn hai tên đàn ông.
Đừng nói là hiện tại Hoắc Hoan không phẫn nộ, nó đáng sợ hơn. Và tất nhiên, chỉ có cái chết thôi thì không thể xoa dịu nó.