“Yến Nam Thụy, đúng là hắn chưa bao giờ làm gì tôi. Thế nhưng, hắn luôn làm ra vẻ mình cao cao tại thượng lắm, rõ ràng là nhìn thấy tôi bị người khác giẫm dưới chân khi dễ đùa cợt lại vẫn như cũ bình tĩnh từ bên người tôi đi qua, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không chịu bố thí. Cậu biết không, thái độ của hắn làm tôi cảm thấy…” ngón tay Đổng Phi chỉ vào ngực mình: “hắn làm tôi cảm thấy mình cực kỳ hèn mọn, hèn mọn đến mức không bằng một con kiến! Thậm chí một hạt bụi cũng không bằng! Đế giày của người khác đạp lên mặt tôi nhưng hắn lại ra vẻ như mang ánh sáng đi ngang qua! Hắn có vô tội không? ”
“còn những người khác, ít hay nhiều, không phải là người tham gia thì cũng là người thờ ơ. kỳ thật mười năm trước ở bên hồ nhân tạo, Đổng Phi hèn mọn kia đã bị bọn họ ‘giết chết’ rồi! Có ai vô tội không? ”
Đổng Phi lớn tiếng chất vấn Tề Tư Nguyên.
Tề Tư Nguyên mím môi trầm mặc. Đứng ở góc độ của người khác có lẽ bạn sẽ cảm thấy tội của bọn họ không đáng chết nhưng những người từng tham gia vào có lẽ đều không có tư cách nói ra lời “tôi không có tội”. cậu thông cảm cho tâm tình Đổng Phi cho nên cũng không nói.
Vết sẹo khắc sâu trong lòng thường đau đớn hơn khắc trên thân thể vô số lần, loại đau đớn này có thể làm cho người ta biến thành ma quỷ. Vì vậy khi ma quỷ ra đời thì đó là lỗi của ai?
“cho nên vô luận thế nào cũng không có khả năng dừng tay đúng không.” Tề Tư Nguyên có chút mất mát nói. Vì vết thương trong lòng Đổng Phi, cũng vì vận mệnh của những người khác tối nay.
“Tề Tư Nguyên, có lẽ cậu cũng không biết tôi phải trả giá như thế nào vì trò chơi tối hôm nay.” cảm xúc kích động của Đổng Phi bắt đầu dần dần bình tĩnh.
“cậu đi tìm Tiếu Mạc Hàng đi, bởi vì cậu cũng không biết, tối nay anh ta đã vì cậu mà trả một cái giá như thế nào. Nhớ kỹ một điều, trong hệ thống, rất nhiều thứ có thể được trao đổi với mức giá tương đương. Về phần định nghĩa ‘tương đương’ là do hệ thống định đoạt. ”
Tề Tư Nguyên biết nếu mình ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa quá lớn nào, cậu chỉ có thể cố gắng dưới loại quy tắc này xem có thể cứu được bao nhiêu người.
Quan trọng hơn là cậu phải đi tìm Tiếu Mạc Hàng hỏi cho rõ ràng lời mà Đổng Phi nói đến tột cùng là có ý gì! Cái giá phải trả là gì!
Tề Tư Nguyên yên lặng xoay người rời đi, đi về phía con đường cậu từng đi qua.
Lúc này, Mã Tiểu Lộ vẫn nằm bất động trên mặt đất lại phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, cô ta từ từ tỉnh lại.
“Cô tỉnh rồi!” nụ cười của Đổng Phi lại một lần hé lên, hắn nhìn bóng lưng Tề Tư Nguyên rời đi rồi nói với Mã Tiểu Lộ: “đứng lên đi, đến lúc tiếp tục giúp cô tích lũy điểm rồi. ”
Trên sân thượng của khu dạy học đầu tiên.
Phương Chi Du vung con dao găm, hắn đang cùng Lâm San San tiến hành một hồi đánh nhau cực kỳ kịch liệt.
Lúc đầu Lâm San San và Ngô Tuyên Mỹ chỉ đuổi theo Phương Chi Du hỏi “vì sao lại không cứu tôi” nhưng truy đuổi đến cuối cùng hai người phụ nữ liền dần dần bắt đầu lộ ra bộ mặt dữ tợn.
Móng tay của hai người bắt đầu dài ra, thậm chí trở nên dị thường cứng rắn, cuối cùng Lâm San San rít gào vươn móng tay giống như lưỡi dao sắc bén nhào về phía Phương Chi Du, trong miệng còn hô to “vì sao lại giết tôi! ”
Nhưng làm cho Phương Chi Du cảm thấy bất đắc dĩ nhất vẫn là Ngô Tuyên Mỹ, rõ ràng là Lâm San San hại chết cô ta, mình giết Lâm San San xem như báo thù cho cô ta, kết quả cô ta lại đuổi theo mình hỏi: “không phải cậu nói sẽ bảo vệ tôi sao? ”
Hỏi đến mức Phương Chi Du muốn tát liên tục cái miệng to của mình, cho chừa cái tật tùy tiện hứa hẹn với người khác này!
Một mình Phương Chi Du chống đỡ với hai nữ quỷ này thật sự không nổi, lấy dao găm đâm cũng vô dụng, hai người phụ nữ vẫn sinh long hoạt hổ như trước, mà Phương Chi Du đã bị móng tay của hai người làm cho máu me đầm đìa. Lúc trước Tôn Thiến Thiến băng bó vết thương cho hắn xem như là hoàn toàn uổng phí.
Cũng may Tiếu Mạc Hàng không có rời đi, trong tình cảnh này cũng chỉ có thể ném đồ đạc về phía hai nữ quỷ, ý đồ dời đi lực chú ý của hai người, chia sẻ một ít gánh nặng cho Phương Chi Du.
Loại phương pháp này đối với Ngô Tuyên Mỹ ngược lại có hiệu quả, dù sao cừu hận của cô ta cũng không lớn, cô ta chuyển mục tiêu sang Tiếu Mạc Hàng vẫn đang cố gắng chọc giận mình.
Tiếu Mạc Hàng mượn cơ hội dẫn Ngô Tuyên Mỹ chạy xuống lầu.
Áp lực bên Phương Chi Du giảm bớt, thấy Tiếu Mạc Hàng đã dẫn dụ được Ngô Tuyên Mỹ chạy xuống lầu, vì thế hắn liền tìm cơ hội dẫn Lâm San San lên sân thượng, ý đồ muốn tách hai nữ quỷ ra, miễn cho Ngô Tuyên Mỹ bỗng nhiên quay đầu lại thì hắn sẽ bị giáp công hai mặt lần nữa.
Tuy nhiên cũng chính vì vậy, Phương Chi Du đã đưa ra một quyết định sai lầm chết người.
Đợi đến khi một người một quỷ đánh tới sân thượng, Phương Chi Du mới phát hiện, theo thời gian trôi qua, Lâm San San càng ngày càng mạnh, thậm chí là càng đánh càng hăng.
Tốc độ xuất chiêu của cô ta không ngừng nhanh hơn, cũng càng ngày càng có kết cấu, càng ngày càng tàn nhẫn, thậm chí ngay cả thân thể của cô ta cũng càng thêm cứng rắn. Dao găm trong tay Phương Chi Du lúc trước tuy rằng không tạo thành thương tổn gì nhưng còn có thể dễ dàng đâm thủng thân thể cô ta, nhưng bây giờ đã rất khó đâm vào thân thể cô ta lần nữa.
Hiện giờ, Phương Chi Du đã hiểu được chỗ đáng sợ nhất của người xử phạt vòng này không chỉ nằm ở chỗ bọn họ đều là người quen vốn đã chết trong đây, điều càng đáng sợ hơn chính là theo thời gian trôi qua, bọn họ sẽ càng ngày càng cường hãn, giá trị cừu hận càng ngày càng cao, hơn nữa những người còn sống bên này mỗi khi chết đi một người, người này sẽ gia nhập trận doanh của đối phương.
Đây quả thực là một tử cục mà!
Trong lúc đánh nhau, Phương Chi Du đã bị Lâm San San bức đến rìa sân thượng, thể lực của hắn dần dần cạn kiệt, móng tay bén nhọn của cô ta đã đâm xuyên qua bả vai hắn lần thứ hai!
Trước người là địch nhân cường hãn, phía sau là rìa sân thượng cao sáu tầng, không cách nào thoát thân cũng không có đường lui!
Trong lòng Phương Chi Du thở dài một tiếng, hắn ngoan cường sống qua bốn vòng trò chơi, vòng thứ năm một đường thuận lợi nhưng cuối cùng lại chết trong tay một người phụ nữ đã từng là bạn học cùng lớp! Hơn nữa, hắn từng giết chết người phụ nữ này vì hắn cảm nhận được uy hiếp từ cô ta! Cuối cùng vẫn chạy không thoát khỏi số phận sao? Cũng không biết hắn như vậy có tính là làm mất hết mặt mũi của đám người chơi lâu năm không nữa?
Phương Chi Du mới nghĩ như vậy, bên tai lại bỗng nhiên nghe được một tiếng “đinh” quen thuộc.
Đây là âm thanh phát ra từ điện thoại di động. Vào lúc này, điện thoại di động phát ra âm thanh như vậy đại biểu cho thời gian trừng phạt của người xử phạt đã kết thúc!
Phương Chi Du vui mừng quá đỗi nhưng hắn còn chưa kịp lộ ra nụ cười đã nhìn thấy móng tay Lâm San San trực tiếp đâm xuyên trái tim mình.
Phương Chi Du chỉ cảm thấy ngực trống rỗng, thậm chí hắn còn chưa cảm nhận được đau đớn khi bị moi tim, cả người liền rơi xuống dưới lầu. Lúc rơi xuống hắn còn đang nghĩ, thời gian trừng phạt không phải đã kết thúc sao? Tại sao Lâm San San lại giết hắn?
Tề Tư Nguyên rời khỏi rừng cây nhỏ liền nhanh chóng chạy về khu dạy học đệ nhất, lúc sắp đến dưới lầu khu dạy học đệ nhất cậu cũng nghe được tiếng điện thoại di động.
Chỉ là cậu lại không giống như thường ngày lập tức lấy điện thoại di động ra xem. Không biết vì sao từ khi thời gian trừng phạt lần này bắt đầu cậu vẫn luôn có một loại cảm giác không tốt sẽ xảy ra. Giờ phút này, loại cảm giác không rõ này càng lúc càng mãnh liệt, điều này khiến cậu vô luận như thế nào cũng không có cách dừng bước.
Cậu thậm chí không để ý đến an nguy của bản thân mà đưa ra quyết định bướng bỉnh, nhất định phải lên lầu xác nhận tình trạng của Tiếu Mạc Hàng và Phương Chi Du.
Thế nhưng khi Tề Tư Nguyên chạy tới trước lầu, một bóng đen nhanh chóng từ trên không trung rơi xuống, trực tiếp rơi xuống trước mặt cậu.
Thời gian giống như dừng lại trong nháy mắt đó!
Cho dù khuôn mặt của người này hướng xuống đất, cho dù máu trên người người này đã nhuộm đỏ áo khoác, Tề Tư Nguyên vẫn như cũ biết hắn là ai. Đó là áo khoác của Tiếu Mạc Hàng từng ném cho Phương Chi Du, hắn còn không tình nguyện phải mặc vào.
Chết rồi à? Phương Chi Du cứ như vậy mà chết?
Tề Tư Nguyên sửng sốt tại chỗ chừng năm giây, vô luận đêm nay xảy ra chuyện khủng bố tàn khốc cỡ nào nhưng đây cũng là lần đầu tiên cậu trực tiếp đối mặt với cái chết của đồng bạn như vậy.
Rất nhiều suy nghĩ nhanh chóng bay qua ở trong đầu Tề Tư Nguyên, năm giây sau hoàn hồn lại phản ứng đầu tiên chính là tiến lên khiêng thi thể Phương Chi Du, sau đó dùng hết toàn lực chạy về phía quầy bán quà vặt.
Lúc này Tề Tư Nguyên chỉ có thể cầu nguyện cho Phương Chi Du ở trong lòng, hy vọng hắn chết trong tay người xử phạt chứ ngàn vạn lần không được ngã chết!
Tề Tư Nguyên hiện tại đã hoàn toàn hiểu rõ thủ đoạn của Đổng Phi. Cái gọi là quyền miễn trừ trừng phạt có nghĩa là bạn phải bị giết bởi người xử phạt thì mới được tính! Nếu tự mình ngã chết nhất định sẽ không sử dụng được quyền này, hệ thống cũng sẽ không chịu trách nhiệm.
Tề Tư Nguyên không quên Phương Chi Du có một lần miễn trừ trừng phạt nhưng mà tình huống trước mắt, cậu không cách nào phân biệt chính xác nguyên nhân cái chết của Phương Chi Du, cậu chỉ có thể mang thi thể của hắn đến một nơi tương đối an toàn, vạn nhất hắn có thể tỉnh lại thì sao?
Trong khu dạy học thứ hai, phòng học lớp 11.
Khi Trình Soái từ trên mặt đất đứng lên thì Vệ Quốc Cường đã không nhúc nhích ngã xuống nơi đó. Cuối cùng vẫn là Trình Soái thắng.
Giờ phút này, ánh mắt Trình Soái đã hoàn toàn thay đổi, hắn không còn sợ hãi nữa, hơn nữa còn mang theo một tia hưng phấn. Từ trước tới nay, hắn cũng chưa từng cảm thấy mình cường đại như bây giờ.
Hắn không khỏi cảm thấy tiếc hận nhìn thoáng qua vị trí của Hàn ái và Lý Văn Đào, lúc ấy kỳ thật hắn nên giải quyết Lý Văn Đào trước, đáng tiếc hắn sơ suất tiêu tốn quá nhiều thời gian ở trên người Vệ Quốc Cường.
Bất quá không sao, hiện tại hắn đi ra ngoài tìm bọn họ! Một điểm tích lũy đã đến tay, hai điểm còn lại còn có thể chạy xa được sao?
Trình Soái đang trong cơn hưng phấn nên hoàn toàn không chú ý đến âm thanh điện thoại di động vang lên, hắn hứng trí bừng bừng lao ra khỏi phòng học, hắn muốn rời khỏi khu dạy học thứ hai đi tìm những người khác.
Thì ra khi rời khỏi Yến Nam Thụy, hắn cũng không phải cái gì cũng không làm được! Có lẽ ngay cả Yến Nam Thụy hắn cũng có thể bắt được! Nghĩ đến đây, đáy lòng Trình Soái dâng lên sự hưng phấn vô cùng mãnh liệt!
Chỉ cần nghĩ đến cái đầu Yến Nam Thụy đã từng cao ngạo vô cùng kia sẽ rũ xuống trước mình, thậm chí đau khổ cầu xin, ngẫm lại liền làm cho người ta cảm thấy vô cùng cao hứng.
Hắn đã lột xác rồi! Hắn đã trở thành một con người hoàn toàn mới! Hắn không còn như trước đây nữa! Trình Soái phất cái rìu nhỏ bé trong tay, cao hứng phấn chấn lao ra khỏi khu dạy học thứ hai…
Nhưng khi Trình Soái vừa lao ra khỏi khu dạy học thứ hai liền đụng phải mấy bóng người tối đen như mực. Đúng là tối đen như mực mà không phải vì không nhìn thấy.
Bọn họ từ trong thư viện đi ra, bọn họ đi dạo một vòng trên sân thể dục, lại đi vào rừng cây một vòng nhưng không tìm được mục tiêu vì thế liền đi tới khu dạy học thứ hai.
Sau khi Tiếu Mạc Hàng thoát khỏi Ngô Tuyên Mỹ, lập tức trở về khu dạy học đệ nhất. Thứ nhất là để xác nhận tình huống của Phương Chi Du, thứ hai là lo vạn nhất Tề Tư Nguyên trở lại nơi đó tìm mình.
Anh đoán đúng rồi, khi anh vừa mới trở lại sân thể dục đã từ xa nhìn thấy bóng người ở gần khu dạy học thứ nhất.