Cao Gia Tuấn quyết định dạy cho Đổng Phi một bài học để hắn có thể tỉnh táo tự ý thức được chính mình là thứ dơ bẩn gì!
Vì thế tối hôm đó lúc tan học, Đổng Phi bị Lý Văn Đào và Đại Từ chặn trong nhà vệ sinh. Vẫn là thủ đoạn như thường lệ, bọn họ đem Đổng Phi nhốt ở trong nhà vệ sinh, hai người một bên ồn ào, một bên từ trên xuống đổ nước vào bên trong, sau đó cười to đùa giỡn, vô cùng vui vẻ.
Hôm nay là ngày lễ tình nhân cách khai giảng vài ngày nhưng mùa đông lạnh vẫn chưa trôi qua. Động thái đổ nước của Lý Văn Đào và Từ Hiểu Nghị kéo dài khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Đổng Phi cuộn mình trongmột góc nho nhỏ, kỳ thật trong này căn bản là không thể tránh. Hắn không cầu xin sự tha thứ, chủ yếu là quá lạnh khiến hắn không có sức lực xin tha. Kỳ thật căn cứ vào kinh nghiệm vô số lần trước kia của hắn, hắn biết cầu xin tha thứ cũng là vô dụng, chỉ làm cho những người bên ngoài cười càng lớn mà thôi.
Lúc này Đổng Phi cực kỳ bất lực. Hắn nhắm mắt lại, gắt gao ôm chặt lấy mình, một mặt ở trong lòng cầu khẩn, cầu khẩn có người đến cứu, kỳ thật hắn đã đến cực hạn, thành tích của hắn càng ngày càng không theo kịp mọi người, chính là bởi vì hắn đã sắp chịu không nổi, cơ hồ mỗi ngày đều đối mặt với chuyện như vậy khiến hắn sớm đã không còn tâm tư đặt vào học tập.
Hắn thậm chí còn tưởng tượng sẽ có người đến đánh Lý Văn Đào và Từ Hiểu Nghị đang cười đùa bên ngoài, sau đó giống như thượng đế mang theo vầng hào quang mở cánh cửa kia ra và dịu dàng ôm lấy hắn. Trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt của Cao Gia Tuấn, sau đó hắn lại cảm thấy buồn cười. Hắn cầu khẩn, chỉ thực hiện qua một lần, chính là một lần Cao Gia Tuấn cứu hắn. Vận mệnh làm sao có thể một lần lại một lần chiếu cố hắn đây?
Mặt khác, hắn cắn răng tự nhủ, đừng khóc, không phải có người nói với hắn khóc là vô dụng sao? Dù sao hắn cũng đã quen, cắn răng cố nhịn sẽ vượt qua thôi.
Đúng lúc này, trong nhà vệ sinh thật sự có tiếng bước chân bên ngoài Lý Văn Đào và Từ Hiểu Nghị vang lên, rất nhanh, cửa phòng của Đổng Phi cũng bị mở ra.
Kết thúc rồi sao? Có người đến cứu hắn sao?
Đôi môi Đổng Phi lúc này đã tím tái, gian nan ngẩng đầu lên, mí mắt hơi run rẩy, sau đó hắn liền nhìn thấy Cao Gia Tuấn đứng trước mặt.
Chúa ơi! Số phận thực sự chiếu cố hắn một lần nữa sao? Nguyện vọng của hắn, rốt cục lại một lần nữa trở thành sự thật.
Cao Gia Tuấn cứu tinh của hắn, hào quang của hắn!
Đổng Phi đông cứng đã không cách nào dùng tứ chi và biểu tình để biểu đạt sự vui mừng cùng cảm kích của mình, hắn duy trì tư thế kia, chỉ có thể ở trong lòng cảm tạ thần minh.
Cao Gia Tuấn đứng ở nơi đó lạnh lùng nhìn Đổng Phi, hết thảy trước mắt đều làm cho hắn cảm thấy ghê tởm cùng chán ghét! Hoàn cảnh kinh tởm, con người kinh tởm!
“Kéo nó ra. Chúng ta sẽ đi vào rừng cây nhỏ.” Cao Gia Tuấn bịt mũi, lui ra sau vài bước, thật cẩn thận không để giày của mình dính nửa phần vệt nước bẩn thỉu trên mặt đất.
“Được rồi! Đi vào rừng chơi thôi!”Lý Văn Đào cười đáp ứng, cùng Từ Hiểu Nghị vào phòng kéo Đổng Phi đang cuộn mình thành một đoàn ra ngoài.
Đổng Phi ngay từ đầu còn chưa thể phản ứng lại, kịch bản mà hắn tưởng tượng lại xuất hiện đảo ngược.
Thẳng đến khi hắn bị kéo đến sân thể dục, trên sân thể dục đã không còn một bóng người, trời đầu xuân vẫn sớm tối như cũ, chỉ có rừng cây cách đó không xa, bóng cây lờ mờ…
“Sao các cậu bây giờ mới đến, làm người ta chờ cả nửa ngày trời!” Hàn Ái không tiện vào nhà vệ sinh nam nên đã chờ ở sân thể dục. Nhìn thấy Lý Văn Đào, đầu tiên cô ta không cao hứng bĩu môi, sau đó nhìn thấy Đổng Phi lại duỗi chân tới đá hắn: “Chậc thật giống một con chó chết khiến người ta buồn nôn.” sau đó lại cầm mấy viên đá nhỏ nhặt được ở sân thể dục trong thời gian nhàm chán ném về phía Đổng Phi.
“Tớ… Tớ xin lỗi… Tớ sai rồi… Các cậu thả tôi về nhà được không? Làm ơn, cầu xin… Cầu xin các cậu…” đại khái là do quá sợ hãi nên Đổng Phi cố lấy dũng khí, run rẩy mở miệng cầu xin.
Không có ánh sáng! Không có thần minh! Không có vị cứu tinh! Hắn sắp phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng lớn hơn! Rừng cây nhỏ phảng phất như một ma thú màu đen, hắn không biết nếu đi tới nơi đó thì sẽ còn phát sinh chuyện đáng sợ như thế nào nữa!
Có lẽ trực giác trời sinh của con người khiến hắn cảm nhận được nguy hiểm, nhìn gương mặt lạnh như băng lại xa lạ của Cao Gia Tuấn đã trực tiếp nói cho Đổng Phi biết, lúc này đây tựa hồ cùng trước kia đùa giỡn đều không giống nhau!
Cao Gia Tuấn dường như cảm thấy cực kỳ chán ghét giọng nói của hắn, nếu hắn không nói lời nào còn tốt, hắn vừa mở miệng, Cao Gia Tuấn đi phía trước lập tức quay đầu lại, cơ hồ là quát mắng Lý Văn Đào và Từ Hiểu Nghị: “Tụi mày mau lên! Cọ tới cọ lui làm gì vậy hả! ”
Vì thế, Lý Văn Đào không dám tán dóc với Hàn Ái nữa, cùng với Từ Hiểu Nghị kéo Đổng Phi vào rừng cây, mặc cho hắn giãy dụa, khóc lóc, cầu xin như thế nào, đổi lại chỉ là đối đãi ác liệt hơn.
Rất nhanh, đoàn người đã đi tới bên hồ nhân tạo. Mặt trăng lặng lẽ lơ lửng treo trên ngọn cây, ánh trăng phản chiếu trong nước, vốn là một cảnh đẹp nhưng trong mắt Đổng Phi, dưới nước lạnh như băng kia tựa hồ ẩn giấu ác ma.
“Tuấn ca, chúng ta làm gì bây giờ? Ném nó xuống hồ hả?” Từ Hiểu Nghị gãi đầu, khó hiểu hỏi Cao Gia Tuấn.
Nghe Từ Hiểu Nghị nói, Lý Văn Đào dường như có chút sợ hãi, đùa giỡn bắt nạt bạn học, hắn cũng không cảm thấy có cái gì, nhưng bây giờ nếu ném người xuống hồ, vạn nhất… đó không phải là hành vi giết người sao?
“Tuấn…Tuấn ca, không phải chứ? Tôi cảm thấy chúng ta dọa nó là được rồi…” Lý Văn Đào rất lo lắng cùng do dự nói.
“Lý Văn Đào, anh có phải là đàn ông hay không vậy? Nhìn cái dạng nhút nhát của anh kìa! Thật là có tiền đồ!” Hàn Ái tức giận dùng ngón tay hung hăng chọc lên trán Lý Văn Đào một cái, tỏ vẻ cực kỳ khinh thường sự do dự vừa rồi của hắn.
Lý Văn Đào còn muốn tranh luận lại thấy được ánh mắt lạnh lùng của Cao Gia Tuấn quét tới, lập tức im miệng không dám nói nữa.
“Tụi bây gấp cái gì? Cứ ném nó xuống.”Cao Gia Tuấn lạnh lùng cười, lại đi về phía hồ vài bước, lúc này mới chỉ vào phía trước cho Lý Văn Đào và Từ Hiểu Nghị xem: “Nơi này có hai cái hố còn sót lại khi xây dựng hồ nhân tạo, hiện tại bị bùn đất chồng chất lên. ”
Lý Văn Đào và Từ Hiểu Nghị nghe vậy đồng loạt tiến lên nhìn, mặt nước hồ vào mùa đông có chút đông lại, cái hố Cao Gia Tuấn nói mơ hồ hiện ra hai đường viền hình tròn. Vậy đại khái lúc mới xây dựng chuẩn bị dùng để làm đường ống, cuối cùng lại thành địa phương bị vứt đi.
“Thật đúng vậy nha.” Lý Văn Đào kinh ngạc nói: “Tuấn ca, anh làm sao phát hiện ra nơi này? Nó sâu bao nhiêu? ”
Cao Gia Tuấn không kiên nhẫn phất tay, cũng không có ý định giải thích: “Đừng hỏi nhiều lời vô nghĩa như vậy! Hai người cùng nhau chôn thằng nhóc đó vào đầu nơi này.” hắn trực tiếp ra lệnh.
Đổng Phi ở một bên nghe được cuộc đối thoại của ba người đã sớm bị dọa cho choáng váng. Hắn tuy không nhìn thấy cái gọi là hang động nhưng hắn nghe được lời bọn họ nói, bọn họ muốn “chôn” hắn vào hồ!
Lúc này, Đổng Phi không còn tâm tư suy nghĩ những thứ khác nữa! Cái gì mà giải thích với Cao Gia Tuấn, hắn chỉ muốn chạy trốn, nhất định phải chạy trốn! Lần đầu tiên trong đời, hắn lấy hết can đảm để chạy trốn, hắn run rẩy đứng dậy, cố gắng chạy ra ngoài khu rừng.
Ai biết được, Hàn Ái rất nhanh đã chắn trước mặt Đổng Phi, hơn nữa không chút khách khí nhấc chân đạp về phía bụng Đổng Phi. Vốn dĩ cô ta chỉ là một cô gái gầy yếu, lại không chút sợ hãi Đổng Phi chật vật đáng thương, chỉ một cước đã đem Đổng Phi suy yếu đá ngã xuống đất.
Hơn nữa, Hàn Ái còn cao giọng hô: “Lý Văn Đào, các cậu mau tới đây, tên tiểu tử này muốn chạy trốn. ”
Rất nhanh, Đổng Phi đã bị kéo đến bên hồ.
Nửa giờ sau, Đổng Phi đã thẳng tắp bị chôn vùi trong vũng bùn.
Ban đầu, Lý Văn Đào và Từ Hiểu Nghị còn tốn không ít công sức, sau đó bởi vì Đổng Phi giãy dụa kịch liệt, bọn họ mới phát hiện, hố bùn này cư nhiên giống như đầm lầy, càng giãy dụa lại càng dễ chìm xuống, như vậy ngược lại tiết kiệm cho bọn họ không ít công sức,
Mắt thấy bùn đất ướt át lầy lội dần dần lan tràn đến ngực Đổng Phi, Cao Gia Tuấn mới nở nụ cười rồi đi qua, dùng sức vỗ vỗ mặt Đổng Phi, sau đó cười nhạo nói: “Đừng nhúc nhích. Mày không phát hiện ra sao? Mày càng giãy dụa sẽ càng chìm xuống nhanh hơn. Chẳng bao lâu bùn đất sẽ che phủ đỉnh đầu của mày, sau đó mày thực sự sẽ bị chôn vùi ở bên trong. Đoán xem, nếu mày bị chôn vùi thì trong bao lâu mọi người sẽ tìm thấy thi thể của mày đây? ”
Đổng Phi giật mình một cái, trong nháy mắt ngây dại. Không chỉ Đổng Phi, ngay cả Lý Văn Đào và Từ Hiểu Nghị cũng nhìn nhau, không hiểu sao lại cảm nhận được ý tứ sợ hãi. Chỉ có Hàn Ái cười hì hì.
“Tốt nhất mày nên ở yên đây, đừng có mà lộn xộn. Kiên trì một lúc, trong một giờ nữa, tụi tao sẽ tới cứu mày. Một giờ này, mày phải cố gắng dựa vào chính mình!” Cao Gia Tuấn thư thái mà cười, thẳng đến lúc này, hắn mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều. Hắn đã tìm được hình phạt thích hợp nhất cho Đổng Phi.
Cao Gia Tuấn xác thật không muốn giết người, hắn cũng không có lá gan kia, hắn nói chết hơn phân nửa chỉ để hù dọa Đổng Phi. Cái hố kia hắn từng đo qua, bất quá độ sâu chỉ một mét rưỡi, chiều sâu sáu mét, chỉ cần Đổng Phi không lộn xộn, vẫn có thể kiên trì trong một giờ được.
Vì thế trong gió lạnh, Đổng Phi cô độc bị “chôn” ở bên hồ nhìn đoàn người Cao Gia Tuấn cười đùa rời đi.
Trong rừng cây yên tĩnh, chỉ có tiếng gió lạnh thổi làm ngọn cây phát ra tiếng động, Đổng Phi đã không còn khí lực dư thừa để kêu to cầu cứu, cũng sẽ không có ai tới cứu hắn.
Ở một khắc nào đó, hắn thậm chí tuyệt vọng nghĩ không bằng cứ như vậy mà chìm xuống đi! Làm cho bọn họ trở thành kẻ giết người, bọn họ sẽ chịu sự trừng phạt của pháp luật!
Nhưng mà hắn lại sợ hãi, hắn sợ mình cho dù chết đi cũng không có ai phát hiện ra. Hắn sợ cho dù có chết thì bọn Cao Gia Tuấn vẫn như cũ có thể sống cuộc sống hạnh phúc vô ưu… còn hắn thì sao? Trên người hắn còn mang theo kỳ vọng của cha mẹ, thậm chí là kỳ vọng của cả thôn…
Không biết qua bao lâu, tầm mắt Đổng Phi dần dần trở nên mơ hồ, hắn đã không cảm giác được cái lạnh nữa, có lẽ hắn rất nhanh sẽ ngủ thôi…
Lúc này lại có một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ vào khuôn mặt hắn: “Đổng Phi, Đổng Phi, tỉnh táo một chút, đừng ngủ, tôi kéo cậu ra! ”
Đó là ai vậy? Là ai đang nói chuyện với hắn? Có người đến cứu hắn sao? Làm thế nào có thể chứ, thật buồn cười! Vì sao đến lúc này, hắn vẫn còn chờ mong có người tới cứu mình? Thế giới này căn bản không có thần!
“Đổng Phi, cậu tỉnh táo một chút.”
Đổng Phi cảm giác có người ở bên cạnh mình nói cái gì đó.
Hắn cố gắng chống đỡ mở mắt ra, liền nhìn thấy dưới ánh trăng, một thiếu niên mặc áo len màu trắng đang dùng sức kéo mình. Ánh trăng chiếu lên người thiếu niên đó, sáng chói, tựa hồ đang tỏa ra hào quang.
Hơn bốn mươi phút sau, thiếu niên mới từng chút một kéo được Đổng Phi ra khỏi vũng bùn.