....Cậu muốn ai làm mồi nhử đây....
Mã Tiểu Lộ bất đắc dĩ, mang theo tâm tình có chút bàng hoàng, nắm chặt chủy thủ trong tay, xoay người muốn rời đi. Muốn lừa Cao Gia Tuấn cũng không dễ dàng nhưng cô ta nhất định phải làm được.
"Cô có biết vì sao tôi biết ở đây có một vũng bùn không?" lúc Mã Tiểu Lộ xoay người định rời đi, Đổng Phi đột nhiên sâu kín nói.
Mã Tiểu Lộ dừng bước một chút nhưng không dám quay đầu lại, càng không dám chủ động hỏi vì sao.
Cô ta đợi một hồi cũng không thấy Đổng Phi tiếp tục nói. Ngay khi cô ta cho rằng Đổng Phi sẽ không nói gì nữa, lúc chuẩn bị rời đi, bên tai lại nghe thấy giọng nói âm u của Đổng Phi: "Bởi vì tôi cũng từng bị trồng ở chỗ này. "
Trong nháy mắt đó, lông tơ sau lưng Mã Tiểu Lộ lập tức dựng lên, bước chân cũng không dám dừng lại, cô ta dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét chạy ra khỏi hồ nhân tạo.
Đầu này, Mã Tiểu Lộ đang tự hỏi làm thế nào để đưa Cao Gia Tuấn đến bên hồ nhân tạo nhưng cô ta không biết một điều, Cao Gia Tuấn ở đầu bên kia cũng đánh chủ ý lên cô ta.
Cao Gia Tuấn mang theo Lý Văn Đào và Hàn Ái cùng Trình Soái và Vệ Quốc Cường vừa gia nhập đội ngũ của bọn họ đi tới khu dạy học thứ hai, phòng học bọn họ từng học —— lớp 12A1*. Nơi này cũng là nơi Cao Gia Tuấn từng gặp Tần Hải, Trương Hướng Vinh, Mã Tiểu Lộ.
Lớp 12A1: theo bản gốc là cao tam (1) ban nhưng mình muốn dịch thuần Việt nên đổi thành lớp 12A1.
Lúc này, năm người đang ngồi vây quanh thương lượng.
"Chúng ta tuyệt đối không thể cứ tiếp tục ngồi chờ chết như vậy nữa! Tề Tư Nguyên, Tiếu Mạc Hàng, Yến Nam Thụy và Phương Chi Du, mấy người bọn họ đã thành lập liên minh riêng, bọn họ có vũ khí có điểm tích lũy, còn có..." còn có quân sư, câu cuối cùng này Cao Gia Tuấn không nói ra miệng, hắn thật sự không muốn thừa nhận mình ở mỗi phương diện đều thua bọn họ. Từ trước đã như vậy mà bây giờ cũng như vậy!
"Cho nên bắt đầu từ bây giờ, chúng ta nhất định phải giống như bọn họ, kết thành một liên minh không thể phá vỡ. Nếu không chúng ta hoặc là sẽ chết trong tay của người xử phạt hoặc sẽ trở thành điểm tích lũy của người khác." Cao Gia Tuấn nghiến răng nghiến lợi nói, hắn đến bây giờ còn nhớ rõ, Tề Tư Nguyên lạnh nhạt phủ định suy đoán của hắn, cái loại cảm giác khuất nhục bị người ta phủ định này cho đến bây giờ đều không tiêu tán được.
"Tuấn ca, chúng tôi vẫn luôn đi theo anh, đương nhiên tin tưởng anh nhưng chúng ta hiện tại phải làm gì mới tốt?" Lý Văn Đào gắt gao nắm chặt tay Hàn Ái, hai người họ nhìn nhau, đồng thời đều nhìn thấy sự sợ hãi cùng bất an trong mắt đối phương.
Người đã càng ngày càng ít, chỉ còn lại 13 người và một con "quỷ"bên trong! Thế cục hiện tại phi thường rõ ràng, đám người Tề Tư Nguyên, Yến Nam Thụy đã trổ hết tài năng, trở thành tồn tại lợi hại nhất trong nhóm người sống sót.
Đáng tiếc, họ không muốn mang theo những người khác hoặc có thể nói họ không tin tưởng năng lực của người khác.
Lý Văn Đào và Hàn Ái có thể xem như vận khí rất tốt, vẫn đi theo phía sau Cao Gia Tuấn, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua người xử phạt, vẫn bình yên sống đến hiện tại.
Nhưng chính vì vậy, thời gian sống sót càng dài, bọn họ càng sợ hãi và bất an. Bởi vì bọn họ mơ hồ tránh được nguy cơ phía trước, mạng sống giống như là nhặt được khiến cho bọn họ lại hoàn toàn không biết phải đối phó nguy hiểm trong tương lai như thế nào.
"Năm người chúng ta hoàn toàn không có điểm tích lũy. Điều này khẳng định không được! Đám người Tề Tư Nguyên bên kia bao gồm Tề Tư Nguyên, Phương Chi Du và Yến Nam Thụ đều có điểm tích lũy đổi được một lần miễn trừ trừng phạt. Tiếu Mạc Hàng chỉ kém một điểm còn Tôn Thiến Thiến......" Cao Gia Tuấn đột nhiên cười lạnh, tươi cười có vài phần âm trầm: "Tôn Thiến Thiến không quan trọng nhưng chính vì như vậy, cô ta không phải vừa vặn bổ sung một điểm tích lũy dự bị của Tiếu Mạc Hàng hay sao? "
Lời này của Cao Gia Tuấn khiến mấy người khác da đầu tê dại. Điểm tích lũy dự bị? Nuôi dưỡng điểm dự bị? Hăn như thế nào nghĩ được thế?
Bọn họ không khỏi lại nghĩ đến mình, chẳng lẽ đối với Cao Gia Tuấn mà nói, bọn họ cũng có khả năng là điểm tích lũy dự bị sao?
Đặc biệt là Trình Soái và Vệ Quốc Cường vừa gia nhập, bọn họ nhanh chóng nhìn nhau, trong nháy mắt đều đề cao cảnh giác.
Cao Gia Tuấn lại không chú ý tới tâm lý biến hóa của những người khác lúc này mà tiếp tục nói: "Nhóm người Tề Tư Nguyên chúng ta tạm thời không động đến được nhưng Mã Tiểu Lộ hiện tại chỉ một mình lẻ bóng mà trên người cô ta lại có được hai điểm tích lũy cộng thêm mạng của cô ta chính là ba điểm tích lũy! "
"Anh... ý anh là..." Hàn Ái nuốt một ngụm nước miếng, giọng run rẩy hỏi: "Chúng ta phải... giết Mã Tiểu Lộ? "
Cao Gia Tuấn lạnh lùng liếc Hàn Ái: "Cô đang sợ hãi hay là đồng tình với cô ta? Cô trước kia ở trường bắt nạt các nữ sinh khác, ấn bọn họ quỳ xuống, tát bọn họ cũng không phải bộ dáng rụt rè, co rúm như bây giờ. "
"Tôi..." ánh mắt Hàn Ái thoáng liền rụt trở về, hoàn toàn không dám nhìn Cao Gia Tuấn, càng không dám giải thích.
Lý Văn Đào vội vàng kéo Hàn Ái lại phía sau mình, cười nói với Cao Gia Tuấn: "Tuấn ca, cô ấy không có ý đó, chúng tôi đều nghe lời anh. Anh nói gì, chúng tôi sẽ làm cái đó. Mã Tiểu Lộ cũng không phải thứ tốt gì, Tần Hải và Trương Hướng Vinh đều chết trong tay cô ta mà cô ta còn muốn lừa gạt những người khác. Nếu chúng ta không giết cô ta thì sớm muộn gì cô ta cũng đối phó với chúng ta. Cô ta còn thiếu một điểm tích lũy, chỉ sợ cũng đang đánh chủ ý lên chúng ta. "
Cao Gia Tuấn gật đầu, trên mặt rốt cục có vẻ hài lòng hơn một chút: "Vẫn là Đào tử hiểu chuyện. Hai người thì sao? Đưa ra ý kiến đi?" hắn khen Lý Văn Đào xong lại chuyển hướng sang hỏi Trình Soái và Vệ Quốc Cường. Chuyển ngữ: Chanhhsiunhun17
Trình Soái và Vệ Quốc Cường nhìn nhau một lúc, cuối cùng Trình Soái cắn răng nói với Cao Gia Tuấn: "Lớp trưởng, chúng tôi nghe theo cậu. A Cường bây giờ bị thương ở chân, chúng tôi cũng không có nơi nào khác để đi, cậu nói như thế nào chúng tôi làm thế đó. Chỉ là cho dù chúng ta giết Mã Tiểu Lộ, cũng chỉ có ba điểm tích lũy..."
Ba điểm tích lũy nhưng bọn họ có năm người, như thế nào cũng không phân nổi!
"Như vậy đi." Cao Gia Tuấn suy nghĩ một chút, phân chia điểm tích lũy đúng là một vấn đề, nếu như không có phương án hợp lý, nội bộ bên trong bọn họ sẽ rối loạn trước: "Chúng ta hiện tại cũng không thể cam đoan muốn giết ai thì thật sự có thể làm được. Cho nên đến lúc đó, ai giết được cô ta, điểm tích lũy tự nhiên chính là của người đó, hệ thống sẽ tự động thống kê. Mục tiêu hàng đầu của chúng ta là diệt trừ Mã Tiểu Lộ, về phần ai lấy điểm cũng được, nội bộ chúng ta không nên cướp. "
Những người khác đều trầm mặc, không ai đứng ra trả lời ngay lập tức. Phân chia điểm tích lũy này nói là nói như vậy nhưng đến lúc đó biến số ai mà biết được.
Cao Gia Tuấn cũng hiểu được tâm tư của mọi người, dù sao chính hắn cũng có nỗi băn khoăn tương tự. Nhưng với chỉ số thông minh của hắn lại thật sự nghĩ không ra biện pháp tốt hơn, liền chỉ có thể làm như thế.
Nhìn tất cả mọi người trầm mặc, Cao Gia Tuấn đành phải suy nghĩ thêm một chút lại nói: "Đây cũng là chuyện không có biện pháp, hiện tại chỉ còn lại vài người. Hơn nữa, tôi hoài nghi Ngô Mỹ Lệ chính là quỷ, tôi cũng muốn nghĩ biện pháp diệt trừ cô ấy. Hệ thống cũng không nói giết quỷ sẽ có hậu quả gì hoặc có phần thưởng gì. Vạn nhất điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta giết quỷ, có thể là khen thưởng đặc thù? Giống như nhóm Tề Tư Nguyên đã giết chết người xử phạt. "
Khi nghe được những lời này ánh mắt mọi người sáng lên, rốt cục cảm nhận được vài phần hy vọng. Xác thật có rất nhiều quy tắc bị che giấu trong trò chơi này và hệ thống sẽ không nói rõ ràng mỗi một lần. Nếu giết người xử phạt có thể nhận được điểm thì giết "quỷ" sẽ thế nào?
Nhìn thấy cảm xúc của mọi người rốt cục cải thiện hơn một chút, Cao Gia Tuấn không ngừng cố gắng: "Còn có Đổng Phi, đó là một..." lúc hắn nói đến Đổng Phi, cảm xúc trước sau có chút không đúng: "Hắn là một kẻ biến thái, hắn vẫn luôn ở cùng một chỗ với Ngô Mỹ Lệ, còn giết Đại Từ, không chừng hắn chính là đồng lõa của quỷ! Còn có một loại khả năng..."
Cao Gia Tuấn trầm ngâm một chút, trong ánh mắt lộ ra âm ngoan: "Có lẽ hắn cũng là quỷ! Không sai, hắn giống quỷ hơn! Hệ thống cũng không nói, quỷ chỉ có một đúng hay không?"
Càng nói, Cao Gia Tuấn càng khẳng định.
Trình Soái giật giật môi muốn nói điều gì đó nhưng thấy được thần sắc trên mặt Cao Gia Tuấn lúc này có chút điên cuồng, vì thế lựa chọn câm miệng.
Hệ thống mặc dù không có gợi ý nói có mấy con quỷ nhưng cả lớp bọn họ chỉ có hai mươi hai người, mỗi người đều có một số thứ tự, cộng thêm Ngô Mỹ Lệ nữa tổng cộng hai mươi ba người, hệ thống đếm người chạy trốn là hai mươi hai người, như vậy tính ra quỷ quả thật chỉ có một.
Trừ khi có những con quỷ khác chưa bao giờ xuất hiện. Nhưng khả năng này không lớn.
Trình Soái cảm thấy, Cao Gia Tuấn này còn không thông minh bằng mình, thật sự không đáng tin cậy nhưng chuyện cho tới bây giờ hắn cũng không có lựa chọn nào khác.
Ít nhất Cao Gia Tuấn nói đúng một chuyện là —— thế cục trước mắt, Tề Tư Nguyên, Tiếu Mạc Hàng, Yến Nam Thụy và Phương Chi Du đã thành một thể, bọn họ còn che chở Tôn Thiến Thiến, Đổng Phi, Mã Tiểu Lộ, Ngô Mỹ Lệ hiện tại đều thuộc loại nhân vật nguy hiểm, đương nhiên cũng không có khả năng hợp tác với bọn họ. Chuyển ngữ: Chanhhsiunhun17
Bọn họ ngược lại muốn hợp tác với Tề Tư Nguyên và Yến Nam Thụy nhưng đám người đó nguyện ý phản ứng tới bọn họ mới được.
Mà Vệ Quốc Cường bị thương, Trình Soái cơ hồ chẳng khác nào chỉ còn lại một mình, nếu như không hợp tác với Cao Gia Tuấn mà nói, còn có đường ra khác sao? Nghĩ đến những điều này, đáy lòng Trình Soái không khỏi tràn ngập oán hận Yến Nam Thụy.
"Vậy bây giờ anh muốn làm gì?" Trình Soái thở dài một hơi, sau đó hỏi Cao Gia Tuấn.
"Tôi thấy Mã Tiểu Lộ chạy trốn vào rừng cây nhỏ. Chúng ta nghĩ biện pháp dẫn cô ta ra, những người khác mai phục, chỉ cần cô ta đi ra, tôi không tin năm người chúng ta còn không đối phó được với một người phụ nữ!"Cao Gia Tuấn nói với vẻ mặt tàn nhẫn.
"Vì sao chúng ta không trực tiếp đi vào bắt cô ta?" Lý Văn Đào khó hiểu hỏi.
Ngoại trừ Hàn Ái, ba người còn lại nhịn không được đều dùng ánh mắt như nhìn người ngu mà nhìn hắn.
Cao Gia Tuấn nén giận: "Rừng cây rậm rạp quá mức phức tạp, năm người đi vào rất dễ dàng bị tách ra. Hơn nữa rừng cây quá lớn... quên đi, cậu chỉ cần biết, dẫn dụ cô ta ra mới dễ dàng chế phục hơn là được." cuối cùng, Cao Gia Tuấn cũng lười giải thích, trực tiếp tuyên bố mệnh lệnh.
"Tôi biết rồi." Lý Văn Đào cảm nhận được ánh mắt của những người khác, chột dạ cúi đầu, gắt gao kéo tay Hàn Ái cũng không dám nói nữa.
"Dẫn dụ như thế nào? Ai sẽ dẫn dụ cô ta ra? Khu rừng lớn đến mức rất khó để đoán được cô ta ở đâu." Trình Soái nói với Cao Gia Tuấn.
Cao Gia Tuấn cắn răng nói: "Thả mồi nhử! Chúng ta muốn giết cô ta thì tại sao cô ta lại không muốn giết chúng ta chứ? Các người không thấy ánh mắt Mã Tiểu Lộ lúc ở bên ngoài thư viện sao? Nếu không phải Tôn Thiến Thiến bị đám người Tề Tư Nguyên mang đi, Mã Tiểu Lộ lúc ấy chỉ sợ là nhào tới giết Tôn Thiến Thiến rồi. Mã Tiểu Lộ hiện tại cô đơn, cô ta so với chúng ta càng thêm cấp bách cần điểm tích lũy. Vậy thì chúng ta có thể dựa vào điều đó để dẫn cô ta ra! "
Nghe vậy, sắc mặt Trình Soái trở nên lạnh lùng, hắn hít sâu một hơi lại hỏi: "Như vậy cậu muốn ai làm mồi nhử đây? "
- -------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Một ít chuyện ngoài lề, cho phép tôi nói nhiều hơn vài câu.
Đầu tiên, áng văn này không phải mau xuyên không phải mau xuyên không phải mau xuyên! Cho nên, tiết tấu của nó không giống mau xuyên.
Tôi không biết mọi người hiểu vô hạn lưu là như thế nào, tôi đã xem qua vô hạn lưu cũng chính là "vô hạn khủng bố", cốt truyện này cơ bản chính là tiết tấu kia nhưng vẫn sẽ nhanh hơn "vô hạn khủng bố" một chút, dù sao cũng không phải là nam tần văn.
Một số người nói rằng không biết biểu đạt cái gì, trên thực tế, cốt truyện này được viết như một quá trình trò chơi, thiết lập trò chơi, trò chơi biến hóa, nhân vật biến hóa, biến hóa hành vi tâm lý của nhân vật, hướng dẫn chi tiết trinh thám, mối quan hệ giữa nhân vật và nhân vật, câu chuyện đằng sau nhân vật. Đây là những nội dung tạo nên cốt truyện.
Một số bạn cùng lớp nói rằng không có nội dung, vì vậy tôi không quá hiểu "nội dung" này có nghĩa là gì?
Về vấn đề tiết tấu không phải là muốn dỗi ai, tất cả mọi người đều là tiểu thiên sứ, bản thân tôi cũng quan tâm đến vấn đề này và tự mình suy nghĩ cẩn thận trong một ngày. Bước vào độ gia tốc xuyên biên giới và duy trì tiết tấu ban đầu để xử lý các chi tiết, hai lựa chọn suy nghĩ này đều được nghĩ ra trong một ngày và sau đó tôi đã đưa ra quyết định.
Cuối cùng, tôi nên giữ tiết tấu của riêng tôi và có khả năng sẽ tăng tốc cốt truyện một chút nhưng sẽ không tiến hành một bước tiến lớn. Tôi cảm thấy như vậy không thú vị. Bởi vì thực sự mà nói thì tôi có thể viết xong một câu chuyện bản đồ xưa với một nghìn từ nhưng một nghìn từ này có ai đọc hay không? Đúng không.
Cảm ơn các tiểu thiên sứ cho tới nay vẫn theo dõi bộ truyện, kỳ thật tin nhắn của các bạn tôi đều đọc hết, về một số vấn đề tôi có thể không trả lời nhưng cũng sẽ suy nghĩ. Miễn là không phải vô lý chửi rủa, tôi sẽ không xóa* bình luận.
Xóa: ở đây tác giả dùng từ "đi động", Chanh cảm thấy dùng từ "xóa" có vẻ ổn hơn nên dùng từ này.
Kỳ thật cũng không biết mọi người có xem những dòng này hay không, cứ như vậy đi.