EDIT: CHANHH
CHƯƠNG 4: ĐÊM KINH HOÀNG TRONG VƯỜN TRƯỜNG
Lại không nghĩ rằng bọn họ ở nơi này, ngoài ý muốn nhìn thấy một cảnh tượng....
Tựa hồ lời nói của Tần Hải đã chạm đến nỗi đau nào đó trong tâm trí Cao Gia Tuấn, hắn không chỉ cắt ngang lời nói cậu ta, còn một phen giật lấy cung tên trong tay Đại Từ giương lên.
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, thần sắc Tần Hải cùng Trương Hướng Vinh biến đổi, họ nắm chặt con dao găm trong tay. Trương Hướng Vinh một phen đẩy Mã Tiểu Lộ về phía Cao Gia Tuấn.
"Này mọi người. Căn cứ thời gian hệ thống nhắc nhở, ba mươi phút đã trôi qua."
Giọng nói bình tĩnh của Tiếu Mạc Hàng đột nhiên vang lên, anh ta dường như không quan tâm bầu không khí căng thẳng này, bình tĩnh nhìn hai bên nói:
"Lấy điện thoại di động của các cậu ra rồi nhìn thời gian đang bị đếm ngược trên đó đi."
Không cần biết phản ứng của người khác như thế nào, Tề Tư Nguyên trước lấy di động của mình ra, nội dung hiển thị bên trên là:
Trận thứ hai:
Thời gian: 55 phút. Hiện tại thời gian: 01: 43: 28
00: 21: 32 sau khi hiệp thứ hai của trò chơi kết thúc, tiến vào thời gian chế tài giả xử phạt.
Đợt thứ hai chế tài giả xử phạt: 15 phút
Chúc các đại gia chơi game vui vẻ!
Đồng hồ đếm ngược hai mươi mốt phút vẫn đang không ngừng nhảy lên, cho thấy thời gian đang không ngừng giảm xuống.
Nhìn ba chữ "Chế tài giả", Tề Tư Nguyên lập tức cảm thấy lòng nặng trĩu. Nếu con quái vật mà cậu nhìn thấy trước đây gọi là chế tài giả thì hai mươi phút sau, nó sẽ có mười lăm phút thời gian đuổi giết bọn họ.
Chỉ với một thông điệp ngắn, Tề Tư Nguyên đã nhận ra cái gọi là thời gian trò chơi và thời gian xử phạt là một quá trình xen kẽ. Hơn nữa, thời gian trò chơi không có sự tồn tại của chế tài giả sẽ được rút ngắn theo quy tắc nhất định, mà chế tài giả thời gian sẽ được tăng lên theo quy tắc tương tự!
Tề Tư Nguyên không biết tại sao sau vòng đầu tiên của trò chơi mình mới thức dậy. Nói cách khác, bản thân cậu chưa trải qua vòng đấu đầu tiên.
Nhưng nó không quan trọng, cậu tin rằng nhiều người đã không tin vào sự tồn tại của trò chơi này trong hiệp đầu tiên. Hoặc, họ dành thời gian để tìm hiểu về những sự kiện kỳ lạ đã xảy ra đêm nay.
Cho đến khi thời gian xử phạt mười phút xuất hiện!
Cái chết của Ngô Tuyên Mỹ xảy ra khiến những người chứng kiến cái chết của cô bắt đầu tin vào sự tồn tại của trò chơi. Cũng có những người trong mười phút đã gặp được "Chế tài giả".
Trên thực tế, từ bản chất của con người dễ dàng suy ra hiệp đầu tiên của trò chơi không nên chết. Làm sao một nhóm người đã trưởng thành trong xã hội hợp pháp lại có thể tích cực tham gia trò chơi kinh dị chỉ vì một tin nhắn điện thoại không thể giải thích được?
Ngay cả bây giờ, mặc dù hai bên đang đối mặt với nhau bằng vũ khí nhưng có lẽ họ không có ý muốn giết người. Đây là tiềm thức mà con người đã nuôi dưỡng trong một xã hội dưới pháp quyền từ bao đời nay- bản chất của con người.
Chỉ khi mọi người hết lần này đến lần khác đối mặt với chế tài giả thời gian, một lần lại một lần cảm nhận được sự uy hiếp cùng khủng bố đến từ chế tài giả chỉ sợ mới có thể chậm rãi vứt bỏ nhân tính bồi dưỡng nhiều năm mà chậm rãi chuyển hóa thành thành bản tính động vật.
"Vẫn còn hai mươi phút nữa. Tôi tin rằng tất cả mọi người đều đã nhìn thấy con quái vật đó. Vì vậy, các người thực sự phải đánh nhau ở đây rồi đợi con quái vật đến à?" Tiếu Mạc Hàng nói.
Những lời Tiếu Mạc Hàng lúc này hiệu quả hơn bất kỳ sự thuyết phục nào, rất nhiều người thời điểm anh nói câu đầu tiên không có xem di động lúc này cũng nhịn không được cầm lấy di động mà xem, trên mặt mọi người đều xuất hiện vài phần sợ hãi.
"A Tuấn, đừng kích động, chúng ta vẫn là nên đi thôi! Tìm nơi an toàn."
Người vẫn đi theo Cao Gia Tuấn phía sau luôn im lặng- Lý Văn Đào rốt cuộc mở miệng, trong giọng hắn lộ ra vài phần lo âu, tay gắt gao nắm chặt điện thoại còn sáng màn hình, nhìn chằm chằm thời gian đang đếm ngược.
"Ừ, đi thôi, rời khỏi đây, tôi không muốn ở chỗ này nữa, tại sao chúng ta phải lãng phí thời gian cho cô ta?" Hàn Ái cũng hét lên.
"Anh Cao, đi thôi, thời gian...... Thời gian không còn nhiều nữa."
Từ khi cây cung trong tay Đại Từ bị Cao Gia Tuấn lấy đi, hắn dường như mất đi cảm giác an toàn cuối cùng và rơi vào trạng thái bất an. Hắn ta sợ hãi thuyết phục, bộ dạng như thể không còn chỗ đặt tay chân.
Bị người của mình thuyết phục, Cao Gia Tuấn rốt cục nghiến răng nghiến lợi trừng Tần Hải một cái thật hung tợn, thu lại cây cung trong tay, xoay người nói:
"Đi!"
Sau đó dẫn đầu rời khỏi phòng học.
"Đừng bỏ rơi tôi!"
Mã Tiểu Lộ, người đã khóc suốt cuối cùng đã thốt tiếng hét đầu tiên. Động thái dẫn người rời đi của Cao Gia Tuấn cuối cùng đã làm người phụ nữ này lấy lại sự tỉnh táo. Cô ta bắt đầu thực sự có ý thức mà sợ hãi, hét lên, bò dậy cố gắng đuổi kịp Cao Gia Tuấn và nhóm của hắn ta, nhưng nửa đường lại bị một cánh tay mạnh mẽ kéo đi.
"Buông tôi ra! Đồ cầm thú! Đồ cầm thú! Các người đều là cầm thú!"
Mã Tiểu Lộ rốt cục đã biết phản kháng như bạo phát bắt đầu đá, đánh, cào vào người bắt mình.
Người đang bắt lấy cô cũng không vì vậy mà buông tay, giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Cô chắc chắn muốn tôi buông ra sao?"
Mã Tiểu Lộ nghe thấy giọng nói kia thì ngẩn ra, sau đó bình tĩnh nhìn lên. Người bắt lấy cô không phải Tần Hải hay Trương Hướng Vinh mà là một thanh niên cao cao gầy gầy, diện mạo văn nhã tuấn tú đang cau mày nhìn cô, Mã Tiểu Lộ đột nhiên ngừng giãy dụa.
Bắt lấy Mã Tiểu Lộ đúng là Tề Tư Nguyên không biết khi nào đã lặng lẽ tiến vào phòng học.
Ngay từ khi Cao Gia Tuấn ngắt lời Tần Hải và giương cung tên về phía Tần Hải mà phẫn nộ, cậu liền biết rằng Cao Gia Tuấn sợ rằng có ân oán cá nhân với Tần Hải. Cuộc đối đầu giữa Cao Gia Tuấn và Tần Hải có lẽ đơn thuần không phải để cứu Mã Tiểu Lộ, nếu có bất kỳ trường hợp khẩn cấp nào xảy ra, phỏng chừng hắn ta cũng không rảnh quan tâm đến cô ấy.
Sau đó, Cao Gia Tuấn quả nhiên xoay người rời đi không hề nhìn lại phía sau, Tề Tư Nguyên biết rằng mình phải làm điều gì.
Cậu tuy có chút lãnh đạm và thờ ơ với cuộc sống nhưng không hề đánh mất lương tâm, thấy chết mà không cứu. Nếu tất cả bọn họ đều bỏ đi, Mã Tiểu Lộ gặp chuyện là điều dễ hiểu.
Bạn cùng lớp ba năm, mỗi ngày dành thời gian cho nhau chỉ sợ còn nhiều hơn bên cha mẹ, những người có thể làm điều này với bạn cùng lớp thì đừng mong họ có cái gì gọi là lương tâm.
"Tiểu tử, mày muốn chết sao!"
Quả nhiên, Tần Hải và Trương Hướng Vinh đồng thời giơ dao lên ép về phía Tề Tư Nguyên. Tiểu tử này nhìn có chút lạ mắt, bọn họ nhất thời không nhớ ra cậu ta là ai.
Mã Tiểu Lộ lần này cuối cùng cũng thông minh, nhanh chóng trốn sau lưng Tề Tư Nguyên.
Tề Tư Nguyên đưa cô lùi lại mấy bước, mặt không đổi sắc, cười khẽ anh giơ điện thoại trong tay lên:
"Mười bảy phút hai mươi mốt giây, các cậu đã lãng phí gần bốn phút rồi. Lần đầu tôi thấy quái vật là lúc nó đang "dạo" một vòng khu dạy học đầu tiên, kết quả các cậu cũng nhìn thấy đó, tôi phát hiện ra Ngô Tuyên Mỹ đã chết ở tầng 1. Tôi đoán rằng lần này nó có thể xuất hiện ở khu dạy học thứ hai, tầng một rất nguy hiểm. "
"Tiểu tử! Mày đừng......"
Tần Hải dường như đã bị lời nói của Tề Tư Nguyên đả động nhưng hắn vẫn như cũ nhất định muốn tiến lên, ánh mắt hắn lẳng lặng mà nhìn chằm chằm Mã Tiểu Lộ, thập phần không muốn từ bỏ.
Tề Tư Nguyên mặc kệ hắn ta, lời nóicũng không dừng lại:
"Tầng cao nhất của khu dạy học thứ hai là tầng thứ sáu, từ đây đi nhanh nhất đến nơi cũng phải mất ba phút. Hơn nữa, tôi nghĩ tầng cao nhất cũng không an toàn."
Anh nói với tốc độ nhanh chóng:
"Từ đây chạy nhanh qua sân thể dục đến khu dạy học đầu tiên mất khoảng mười phút, đến ký túc xá sinh viên phía đông mất ba phút, chưa kể thời gian lên lầu. Mười phút đến tòa nhà thí nghiệm, mười lăm phút đến thư viện, tám phút đến nhà ăn. Gần nhất chính là rừng cây nhỏ chỉ mất một phút nếu các cậu dám đi. "
" Các cậu nghĩ xem tốt nhất nên đi đâu, lại quyết định muốn lãng phí bao nhiêu thời gian lên người tôi. Chỉ còn 15 phút 17 giây. "
Tề Tư Nguyên cơ hồ một hơi nói xong câu dài, thành công ngăn cản hai người họ tới gần. Tần Hải và Trương Hướng Vinh nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ do dự.
"Tôi nghĩ tốt hơn là nên đến nhà ăn. Nhà ăn của trường học có một cánh cửa sắt lớn, có thể ngăn cản con quái vật. Các cậu có thể tìm được công cụ tự vệ như con dao phay trong nhà bếp. Mặc dù tôi không biết nó có hữu ích hay không nhưng có còn hơn không. Quan trọng nhất nơi đó có thức ăn và nước uống để bổ sung thể lực đã mất. "
Vẫn là thanh âm người có vẻ cười như không cười vang lên ngoài cửa.
Tiếu Mạc Hàng cũng không rời đi cùng Cao Gia Tuấn, anh vẫn luôn ở đó, từ lúc Tề Tư Nguyên tiến vào kéo Mã Tiểu Lộ anh liền mang theo khuôn mặt tươi cười nhưng yên lặng nhìn chằm chằm Tề Tư Nguyên. Đến bây giờ mới mở miệng đề nghị.
Lâm San San vẫn luôn được Tiếu Mạc Hàng nâng, cô ta trông ngoan hiền một cách lạ thường, không nói gì, thậm chí không kêu đau mặc dù đang bị thương ở chân, giống như hoàn toàn phụ thuộc vào Tiếu Mạc Hàng.
"Mười bốn phút hai mốt giây, tám phút từ đây đến nhà ăn, nếu là hai người đàn ông chạy. Các người nghĩ mình có thể giải quyết được tôi trong bao lâu, rồi bắt một người phụ nữ một đường sẽ kêu to giãy giụa rời đi trong vòng mười bốn phút đến nhà ăn? " Tề Tư Nguyên nói tiếp.
"Có lẽ," Tề Tư Nguyên quay đầu lại liếc nhìn Mã Tiểu Lộ phía sau:
" Các cậu hỏi cô ta thử xem, liệu cô ấy có yên lặng để bị bắt đi hay liều chết phản kháng kéo dài thời gian chờ chế tài giả đến trừng phạt rồi chúng ta cùng nhau đồng vu quy tận?"
Dường như tiếp thu được thông tin từ ánh mắt Tề Tư Nguyên. Có lẽ là gợi lại nỗi sợ hãi và tức giận thời điểm cô thiếu chút nữa bị hai kẻ này cường bạo, đôi mắt Mã Tiểu Lộ đỏ au lên vì tức giận, hai tay gắt gao nắm lấy cái áo trước ngực, cô nói gần như dứt khoát:
"Đồng vu quy tận!"
"Đi!" Tần Hải cuối cùng hung tợn nói, bất quá trì hoãn chỉ càng thêm nguy hiểm, hắn không muốn ở đây đối mặt với loại quái vật kia.
Trước khi đi, Tần Hải dùng mũi dao găm chỉ vào Tề Tư Nguyên bỏ xuống một câu "Tiểu tử, mày chờ đó" rồi cùng Trương Hướng Vinh rời khỏi phòng học, vội vàng chạy đi.
Thẳng đến hai người kia đi xa, Tề Tư Nguyên mới thở ra một hơi.
"Cậu vẫn còn sợ hãi đúng không. Một chọi hai, chỉ bằng thân thể nhỏ bé kia của cậu sợ rằng..."
Tiếu Mạc Hàng thanh âm mang theo vài phần trêu chọc.
Tề Tư Nguyên liếc nhìn anh ta nhưng thật ra cũng không phủ nhận, chỉ nói:
"Chưa chắc tôi đánh không lại bọn họ, chẳng qua bọn họ có vũ khí, có chút phiền toái. Chúng ta cũng đi thôi, thời gian không còn nhiều."
Thời gian xác thật không nhiều lắm, Tiếu Mạc Hàng mang theo Lâm San San đang bị thương, Tề Tư Nguyên phía sau có Mã Tiểu Lộ như chim sợ cành cong, không thể nghi ngờ điều này làm tốc độ bọn họ chậm lại.
"Đi thôi, chúng ta cũng đi nhà ăn."
Tiếu Mạc Hàng nói:
"Chúng ta chỉ có thể trông cậy vào cửa sắt lớn, thời điểm nếu gặp phải quái vật, nó có thể ngăn chặn được một lúc."
Tề Tư Nguyên không nói gì, ngầm đồng ý quyết định của Tiếu Mạc Hàng. Bốn người chạy đua với thời gian để đến nhà ăn ở phía bắc trường học.
Hai phút ba mươi bảy giây, chỉ còn hai phút ba mươi bảy giây nữa là kết thúc hiệp thứ hai của trò chơi, cuối cùng bốn người cũng đã đến cửa nhà ăn.
Lại không nghĩ rằng bọn họ lại gặp một cảnh tượng bất ngờ tại đây.