Tôi chỉ muốn nói với cậu một điều...
Cao Gia Tuấn giơ hai tay lên tỏ vẻ mình không mang theo vũ khí, sau đó vừa đi vừa nói:
"Tôi chỉ muốn đến nói cho các cậu biết, đại khái tôi đã đoán được ai là quỷ. "
Những lời này không chỉ có năm người Tề Tư Nguyên, ngay cả Trình Soái và Vệ Quốc Cường còn đang rối rắm ở một bên suy nghĩ muốn lưu lại hay rời đi đều bị lời nói của Cao Gia Tuấn hấp dẫn lực chú ý.
"Là ai?" Tề Tư Nguyên hỏi hắn, thần sắc của cậu rất bình thản, phảng phất cũng không quá quan tâm vấn đề này.
"Ngô Mỹ Lệ." Cao Gia Tuấn nói ra một đáp án khiến tất cả mọi người không ngờ tới.
Cho dù tên mà hắn nói ra chính là Đổng Phi cũng so với Ngô Mỹ Lệ đáng tin hơn một chút.
"Vì sao cậu lại nghĩ như vậy?" người đặt câu hỏi là Tiếu Mạc Hàng, trong giọng nói của anh mang theo tò mò vô tận.
Tề Tư Nguyên lại nhìn anh một cái vào lúc này.
"Chẳng lẽ các người đều không phát hiện ra hệ thống vẫn luôn nhấn mạnh rằng chúng ta có hai mươi hai người chạy trốn mà mỗi người chạy trốn đều được đánh số. Con số này trên thực tế chính là số thứ tự thời học sinh của chúng ta không phải sao?" Cao Gia Tuấn có chút kích động nói, có lẽ hắn cũng ý thức được mình đang kích động nên lúc nói đến đây hắn không thể không dừng lại một chút để làm dịu tâm tình.
"Chúng ta có hai mươi ba người mà chỉ có hai mươi hai số hiệu vậy người duy nhất không có số hiệu là ai?" người không có số hiệu đương nhiên là giáo viên chủ nhiệm Ngô Mỹ Lệ!
Khi ai đó nhận được điểm tích lũy hoặc tử vong, hệ thống sẽ hiển thị tên và số hiệu của anh/cô ta, Ngô Mỹ Lệ là một người độc đáo nhất trong số họ.
"Nếu Ngô Mỹ Lệ tử vong hoặc nhận được điểm, hệ thống sẽ hiển thị như thế nào? Có khác với những người khác hay sẽ có thông tin độc đáo?" Cao Gia Tuấn tiếp tục nói, cảm xúc của hắn có vẻ như đang tăng cao, thời điểm hắn nói ra những lời này kỳ thật trong lòng đã có đáp án cực kỳ khẳng định.
"Từ khi cô ta xuất hiện luôn là thế lực đơn bạc nhưng cho tới bây giờ cô ta vẫn sống tốt hơn bất cứ ai không phải sao? Ngay cả trong thư viện, cô ta cái gì cũng không có, không có vũ khí, không có sự bảo vệ và cô ta đã chạy trốn cùng chúng tôi nhưng đến bây giờ, người không có năng lực tự bảo vệ mình lần lượt chết đi mà cô ta vẫn như cũ một chút chuyện cũng không có! Điều đó không giải thích được vấn đề sao? " Cao Gia Tuấn càng nói càng hưng phấn, càng hưng phấn càng khẳng định.
Tất cả những người đã chết đều sẽ được hệ thống hiển thị thông tin mà tên của Ngô Mỹ Lệ cũng không xuất hiện trong bất kỳ danh sách tử vong nào. Tuy rằng từ đại sảnh thư viện chạy tán loạn đến nay cô vẫn chưa lộ diện nhưng vẫn có thể chứng minh ít nhất cô còn sống.
"Còn có Đổng Phi kia..." nói đến Đổng Phi, Cao Gia Tuấn đang hưng phấn giống như thoáng cái bị ức chế, hắn dừng lại ba giây mới có chút do dự cùng mất tự nhiên nói tiếp:
"Hắn thoạt nhìn cũng không giống người tốt mà Ngô Mỹ Lệ ngay từ đầu lại ở cùng một chỗ với hắn. "
"Còn nữa, lúc trước dẫn dụ cự quái đến quầy bán quà vặt vừa vặn không phải chính là bọn họ sao? Tề Tư Nguyên và Tiếu Mạc Hàng, hai người các cậu nói đi, không phải bọn họ được các cậu cứu sao?" Cao Gia Tuấn chuyển sang tìm kiếm sự ủng hộ từ Tề Tư Nguyên và Tiếu Mạc Hàng.
Tiếu Mạc Hàng nhún vai đáp lại Cao Gia Tuấn đang chờ mong, anh dùng hành động này để chứng minh kỳ thật điều mà hắn ta nói thực chất không thể chứng minh được cái gì. Cự quái kia vốn là thấy người liền đuổi theo, hai người họ bị cự quái đuổi theo cũng không thuộc về sự kiện đặc thù. Nếu không tồn tại sự kiện đặc thù thì chứng minh được điều gì đâu?
Tề Tư Nguyên không trả lời câu hỏi của hắn, mở miệng hỏi ngược lại:
"Mặc dù ý tưởng của cậu là đúng nhưng nếu chúng ta tìm ra quỷ thì cậu muốn thế nào? "
"Muốn thế nào à?" Cao Gia Tuấn đi về phía trước một bước, tới gần Tề Tư Nguyên, hắn nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái:
"Nếu tìm ra quỷ đương nhiên là mọi người liên hợp lại cùng nhau tiêu diệt quỷ! Các người không nghĩ như vậy sao?" hắn nhìn quanh bốn phía, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi quét sạch tất cả mọi người một lần, tiêu diệt "quỷ" ẩn giấu trong bọn họ chẳng lẽ không phải là nhận thức chung của mọi người?
Trình Soái và Vệ Quốc Cường nhìn nhau một cái, lại theo thói quen nhìn Yến Nam Thụy nhưng chợt nhớ tới Yến Nam Thụy đã đứng về phía Tề Tư Nguyên, không để ý đến bọn họ nữa trong nhất thời lại có một chút khó chịu.
"Cao Gia Tuấn nói rất đúng, nếu đã phát hiện ra quỷ thì vì sao không tiêu diệt bọn họ? Mấy người ở cùng một chỗ không phải rất lợi hại sao? Cho dù không vì người khác thì cũng phải lo lắng cho an toàn của chính các người chứ. Chúng ta nên thừa dịp thời gian an toàn trong vòng chơi này mà tiêu diệt quỷ?" Trình Soái trừng mắt nhìn Tề Tư Nguyên nói, trong giọng nói của hắn phẫn uẫn nhiều hơn lý trí.
Nguyên bản bọn họ đều rất tốt, chính là sau khi Tề Tư Nguyên xuất hiện, Yến Nam Thụy mới thay đổi!
Trình Soái và Yến Nam Thụy là bạn tốt mười năm, cho đến bây giờ hắn cũng nghĩ không ra vì sao Yến Nam Thụy lại tuyệt tình nói bỏ là bỏ bọn họ như vậy. Lúc này oán hận của hắn đối với Tề Tư Nguyên đã sớm làm cho hắn quên mất, Tề Tư Nguyên, Tiếu Mạc Hàng và Phương Chi Du đã từng cứu hắn một mạng.
Tề Tư Nguyên thở dài một hơi nhưng không lập tức nói chuyện. Cậu suy nghĩ một hồi mới nói:
"Ngô Mỹ Lệ không phải là quỷ, các người tốt nhất đừng làm bậy." cậu dùng ngữ khí cực kỳ khẳng định nói Ngô Mỹ Lệ không phải quỷ.
"Cậu dựa vào cái gì khẳng định như vậy?" Cao Gia Tuấn cơ hồ muốn bật cười, hóa ra lúc trước hắn phân tích một đoạn lớn kia, Tề Tư Nguyên đều cho rằng hắn nói cái rắm hay sao?
Dựa vào cái gì Tề Tư Nguyên phân tích là đúng mà người khác phân tích lại không đúng đến mức cậu ta kiên quyết phủ định như vậy? Dựa vào cái gì!
Chanh: Dựa vào người ta thông minh hơn chứ gì pa:))
Cao Gia Tuấn cảm thấy mình bị khinh thường, đây là cảm giác hắn sống hơn hai mươi năm cho tới bây giờ chưa từng có. Tất cả những gì phát sinh tối nay đều làm hắn cảm giác được áp lực thậm chí là khuất nhục!
Cho tới bây giờ hắn chưa từng cảm thấy bất lực cùng bị người khác khinh thường như vậy!
Những người trước mắt này, mười năm trước ở trong lớp làm gì có ai có thể so sánh được với phong quang vô hạn như hắn? Đặc biệt là cái tên Tề Tư Nguyên này...
Không biết tại sao, trước kia đối với loại vấn đề hoặc chất vấn này, Tề Tư Nguyên ít nhiều cũng sẽ đưa ra phân tích hoặc giải đáp của cậu hơn nữa phân tích và giải đáp đó đều cực kỳ bình tĩnh và lý trí. Mục đích trả lời của cậu bình thường thập phần rõ ràng, cậu cũng không phải vì muốn giải thích mà giải thích mà là vì để cho người khác đừng nỗ lực làm những điều không hiệu quả hoặc hy sinh không đáng.
Nhưng lúc này đây, cậu lại cau mày có chút do dự không trả lời chất vấn của Cao Gia Tuấn.
"Kỳ thật mọi người cũng không cần khẩn trương. Đã trải qua nhiều vòng chơi như vậy mà các người không có suy nghĩ cẩn thận sao?" Yến Nam Thụy chậm rãi mở miệng, chỉ là không phải hắn đang nói với Cao Gia Tuấn mà ánh mắt của hắn lúc này lại nhìn về phía bạn tốt trước đây là Trình Soái và Vệ Quốc Cường.
"Các người cẩn thận suy nghĩ từ đầu đến cuối một chút, cho dù quỷ thật sự tồn tại thì sự tồn tại của nó ảnh hưởng đến cái gì?"
"Các người hồi tưởng lại mỗi một người đã tử vong xem cái chết của bọn họ có liên quan tới quỷ mà hệ thống nói không?"
"Ít nhất theo quan sát của tôi, tất cả cái chết của mọi người đều không có quan hệ gì với cái gọi là quỷ. Dựa trên quy tắc mà hệ thống không nói dối, chúng tôi giả định rằng quỷ thực sự tồn tại nhưng đến nay tôi vẫn không hiểu tột cùng tác dụng của quỷ là gì. "
"Còn nữa, ở vòng trước, các người đã bỏ qua một gợi ý quan trọng. Nếu quỷ giết chết Người Xử Phạt, quỷ sẽ nhận được điểm tích lũy và trò chơi thăng cấp. "
"Lượng tin tức của những lời này rất lớn, các người tự mình suy nghĩ kỹ đi."
Yến Nam Thụy không phải giải thích giúp Tề Tư Nguyên, hắn không có thói quen bẻ nát sự tình phân tích cho người khác nghe. Từ nhỏ hắn đã biết có vài người với chỉ số thông minh đó thì dù có nói một vạn câu cũng không thay đổi được.
Hắn có thói quen tự mình suy nghĩ cẩn thận rồi hành động và cũng yêu cầu người khác như vậy. Bọn họ chỉ cần nghe lời là được, về phần vì sao, có vài người thật sự không cần biết.
Yến Nam Thụy luôn luôn làm như vậy, giống như đêm nay, trước khi đội của hắn tan rã, hắn vẫn luôn chấp hành như vậy.
Lúc này hắn nói nhiều đến thế đã là khó có được, xem như đêm nay hắn suy nghĩ rõ ràng một ít chuyện sau đó mà làm ra thay đổi.
Trình Soái khắc chế thật lâu mới nhịn xuống xúc động đặt câu hỏi với Yến Nam Thụy. Ánh mắt hắn nhìn Yến Nam Thụy cũng cực kỳ phức tạp, có oán giận có mạnh mẽ chống đỡ tự tôn.
"Các người cái gì cũng nói được, thật sự cho rằng mình trước kia là học bá thì có thể định đoạt cả đời sao?" Cao Gia Tuấn cười lạnh, kích động lúc trước giờ phút này toàn bộ chuyển thành phẫn nộ.
Tề Tư Nguyên và Yến Nam Thụy, lời nói của hai người bọn họ vĩnh viễn đều xem thường chỉ số thông minh của người khác. Dựa vào cái gì mà lời bọn họ mới là đúng, những gì người khác nói đều vô nghĩa? Trong hoàn cảnh này mà họ vẫn cố gắng kiểm soát tất cả hành vi của người khác?
"Tùy các người. Nếu các người tự quyết định thì tôi cũng có ý nghĩ riêng. Tôi sẽ làm theo ý nghĩ của mình."Cao Gia Tuấn cắn răng nói.
Hắn lui về phía sau vài bước mới quay đầu nói với Trình Soái và Vệ Quốc Cường:
"Các người muốn lưu lại hay là đi cùng chúng tôi? Cũng đừng quên, bọn họ đều là người có điểm tích lũy, Tiếu Mạc Hàng chỉ thiếu một điểm là đủ rồi. " Chuyển ngữ: Chanhhsiunhun17
Nguyên bản Trình Soái và Vệ Quốc Cường còn do dự, bọn họ cùng Cao Gia Tuấn cũng không quá quen thuộc nhưng khi Cao Gia Tuấn nói ra câu cuối cùng đã làm bọn họ giật mình!
Giá trị vũ lực của Tiếu Mạc Hàng và Phương Chi Du, bọn họ đã từng chứng kiến qua. Trình Soái và Vệ Quốc Cường biết năm người bọn họ có thể thuận lợi tiêu diệt Người Xử Phạt phần lớn dựa vào sức chiến đấu của Tiếu Mạc Hàng và Phương Chi Du.
Lúc trong đại sảnh thư viện những thanh âm triền đấu, bọn họ trốn ở chỗ tối tuy rằng không phát hiện nhưng cũng cẩn thận nghe được.
Tuy nói người có điểm tích lũy sẽ trở thành bia ngắm sống nhưng nếu Tề Tư Nguyên, Yến Nam Thụy, Tiếu Mạc Hàng và Phương Chi Du liên hợp thì những người khác thật đúng là không dám tùy tiện đánh chủ ý lên người bọn họ. Chắc cũng chỉ có người điên như Đổng Phi mới có thể ngoại lệ.
Mà bọn họ hiện tại chỉ có hai người, Vệ Quốc Cường còn bị thương nên hành động bất tiện nếu Tiếu Mạc Hàng muốn gom đủ một điểm tích lũy kia...
Vệ Quốc Cường và Trình Soái nhanh chóng liếc nhau một cái, họ đều nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt đối phương.
Vì thế Trình Soái nhanh chóng trả lời:
"Chúng tôi đi theo cậu." "
Cao Gia Tuấn quay đầu lại hướng về phía Tề Tư Nguyên cười lạnh một tiếng mới nói với Lý Văn Đào và Hàn Ái:
"Chúng ta đi thôi."
Ba người xoay người đi về phía rừng cây nhỏ, Trình Soái đỡ Vệ Quốc Cường dậy nhanh chóng đi theo. Toàn bộ quá trình, bọn họ cũng không có liếc mắt nhìn Yến Nam Thụy một cái.
Nhìn Trình Soái và Vệ Quốc Cường hốt hoảng rời đi, Tiếu Mạc Hàng có một loại cảm giác nằm không cũng trúng đạn không khỏi sờ sờ mũi.
Thấy những người khác đều đi hết, Phương Chi Du lúc này mới nhìn về phía ngọn lửa vẫn đang hừng hực cháy trong thư viện, hỏi:
"Vậy chúng ta nên đi đâu bây giờ? "
Tề Tư Nguyên quay đầu nhìn lại Phương Chi Du nhẹ nhàng cười nói:
"Đi phòng y tế trước để xử lý vết thương cho cậu. "