Tao sẽ giết mày...
Mã Tiểu Lộ suy nghĩ một chút liền bắt đầu kể lại chuyện xảy ra trong nhà ăn lúc đó.
Khi thời gian trừng phạt ở vòng thứ ba bắt đầu, những người khác lần lượt rời khỏi nhà ăn.
Trương Hướng Vinh và Tần Hải thương lượng, khuôn viên trường lớn như vậy dù sao cũng không có nơi nào khác để đi nên không bằng canh giữ nơi đã bị phá cửa này. Nếu như quái vật thay đổi chỗ đến mà chỗ đó có thể sẽ cách nơi này rất xa thì nếu nó có quay lại thì trong thời gian tới đây hơn nữa còn thêm thời gian phá hư cánh cửa đã hỏng một phần kia cũng đủ để bọn họ từ phía sau kho hàng chạy về phía quầy bán quà vặt.
Nếu vận khí tốt, quái vật khổng lồ kia sẽ gặp được những người khác trước, nó sẽ đuổi theo những người đó. Không chừng bọn họ bất động tại chỗ, không cần tốn nhiều sức lực là có thể tránh được một kiếp, đây là ý tưởng tốt nhất.
Trong mười phút đầu tiên, mọi thứ thực sự phát triển như vậy.
Bên ngoài vẫn vô thanh vô tức phi thường bình tĩnh, không có tiếng bước chân như sấm rền kia cũng không có âm thanh côn sắt đáng sợ lê lết trên đất. Thậm chí cũng không có tiếng chạy trốn của mọi người hoặc tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng, cực kỳ bình tĩnh.
Theo thời gian trôi qua, ba người ngồi trong đại sảnh nhà ăn, cảm giác khẩn trương sợ hãi này dần dần biến mất. Ngay khi thời gian trừng phạt chỉ còn chưa tới năm phút là kết thúc, Tần Hải lại đột nhiên động tay động chân với Mã Tiểu Lộ.
Tần Hải thời cấp ba đã thích Mã Tiểu Lộ, hơn nữa vẫn luôn theo đuổi cô thật lâu nhưng Mã Tiểu Lộ căn bản chướng mắt Tần Hải cao lớn thô kệch, cự tuyệt hắn vô số lần.
Cũng không biết Tần Hải bị ma quỷ gì nhập mà chỉ thích mỗi Mã Tiểu Lộ. Cho dù sau khi tốt nghiệp, hắn thủy chung vẫn luôn theo đuổi Mã Tiểu Lộ không bỏ.
Cũng may sau khi tốt nghiệp cấp ba, mỗi người đều đến các thành phố và trường học khác nhau, Tần Hải dây dưa với Mã Tiểu Lộ có giới hạn nhất định.
Cho đến khi bọn họ bị kéo vào hệ thống trò chơi không thể giải thích được này!
Thời gian bắt đầu vòng đầu tiên, Tần Hải gặp lại Mã Tiểu Lộ. Khi đó, song phương vô cùng cao hứng, dù sao ở cái địa phương xa lạ và khủng bố này lại gặp được người quen.
Thế nhưng sau khi trải qua vòng chơi cùng thời gian trừng phạt đầu tiên, Tần Hải tựa hồ đột nhiên hiểu được có lẽ bọn họ sẽ bị nhốt ở nơi kỳ quái khủng bố này, có lẽ bọn họ sẽ chết ở nơi này, bọn họ sẽ không thể trở về.
Khi đó Tần Hải đã thay đổi!
Hắn trở nên dữ tợn tàn bạo, hoàn toàn để lộ mặt xấu xí nhất. Đối mặt với Mã Tiểu Lộ nhiều năm qua tâm tâm niệm niệm nhưng vẫn không cách nào có được, hắn bộc phát ác niệm trong lòng...
Lúc đó là lúc bị đám người Cao Gia Tuấn bắt gặp.
Hiện giờ trong nhà ăn chỉ có ba người, khi nguy cơ trừng phạt sắp qua đi, Tần Hải không thực hiện được ác niệm nên ác niệm lại một lần nữa trở lại trong đầu hắn.
Hắn kéo Mã Tiểu Lộ vào trong ngực, cũng mặc kệ bên cạnh còn có Trương Hướng Vinh, liền giở ý xấu với Mã Tiểu Lộ, thậm chí muốn xé rách quần áo của cô.
Trương Hướng Vinh ngồi ở một bên nhìn hai người bọn họ, một người vô lực giãy dụa một người thô lỗ đòi hỏi nhưng hắn lựa chọn im lặng không lên tiếng. Biểu tình lúc này của hắn rất kỳ quái, giống như đang mỉm cười lại không giống như đang mỉm cười...
Lúc Mã Tiểu Lộ bị Tần Hải ôm lấy căn bản không dám phản kháng kịch liệt, cô vẫn nhìn Trương Hướng Vinh nghĩ có lẽ hắn ta sẽ nhìn không nổi mà tới cứu mình.
Sau đó cô liền thấy ——
Theo nụ cười trên khóe miệng, sau lưng Trương Hướng Vinh chậm rãi dâng lên một cái bóng vặn vẹo, cái bóng càng lên càng cao, dần dần biến thành một cái miệng to như chậu máu hướng về phía Tần Hải và Mã Tiểu Lộ làm ra động tác cắn nuốt.
Mã Tiểu Lộ lập tức thét chói tai, tiếng kêu cực độ sợ hãi mà bén nhọn này khiến Tần Hải cũng bị dọa theo. Tần Hải theo ánh mắt Mã Tiểu Lộ quay đầu lại chỉ thấy Trương Hướng Vinh không hiểu sao lại hỏi ngược lại bọn họ:
"Làm sao vậy?"
Trương Hướng Vinh thần sắc rất bình tĩnh, thần sắc bình tĩnh kia phối hợp với cái miệng to như chậu máu đen sau lưng hắn lại có vẻ dị thường khủng bố!
Tần Hải cũng nhìn thấy, giờ phút này hắn rốt cuộc không dám sinh ra tâm tư khác nữa. Hắn mở to hai mắt chỉ thẳng vào phía sau Trương Hướng Vinh, nửa ngày nói không nên lời.
Trương Hướng Vinh quay đầu lại, bóng đen kia liền rụt trở về biến mất không thấy đâu.
"Hai người làm sao vậy? Không có gì đâu!" Trương Hướng Vinh quay đầu lại, mấy chữ này nói đặc biệt thong thả.
"Quỷ a a a a a!" Mã Tiểu Lộ sợ hãi, tuy rằng cái bóng đã biến mất nhưng cũng chính vì vậy mới cho cô dũng khí thét chói tai ra tiếng.
Mã Tiểu Lộ cơ hồ bò lui về phương hướng rời xa Trương Hướng Vinh, cô bò xuống dưới bàn ăn trong nhà ăn rồi gắt gao túm lấy chân bàn bằng thép, phảng phất như vậy mới có thể có thêm một chút cảm giác an toàn.
Mã Tiểu Lộ hô "quỷ" nhắc nhở Tần Hải, Tần Hải lập tức nhớ tới lời Phương Chi Du đã nói " Quỷ ở trong chúng ta"!
"Mày... mày là quỷ! Mày chính là quỷ! Hóa ra là mày! Hóa ra là mày! "
"Khó trách mày bảo không nên rời khỏi nhà ăn. Mày muốn một lưới bắt hết đúng không? Mày nhất định là quỷ!" Tần Hải đứng lên, rút chủy thủ ra chỉ vào Trương Hướng Vinh.
"Mày đang nói nhảm gì vậy?" Trương Hướng Vinh cũng không chịu thừa nhận, đối với hành vi Tần Hải cầm chủy thủ chỉ về phía mình phi thường bất mãn, hắn từ trên bàn nhảy xuống rồi đi về phía Tần Hải.
"Mày đừng tới đây, đừng tới đây!" Tần Hải hét lên.
"Sao mày đột nhiên phát điên vậy Tần Hải?" Trương Hướng Vinh vẫn cố chấp đi về phía Tần Hải.
"Mày chính là quỷ, tao bảo mày đừng đến đây mà không nghe thấy sao? " bàn tay cầm chủy thủ của Tần Hải không ngừng run rẩy.
Trương Hướng Vinh vẫn không nghe, hắn muốn đoạt lấy chủy thủ trong tay Tần Hải, ngăn cản Tần Hải không hiểu vì sao lại phát điên.
Trong nháy mắt đó, có lẽ là người sợ hãi đến cực điểm ngược lại có dũng khí, mắt thấy Trương Hướng Vinh sắp lấy được chủy thủ trong tay mình, Tần Hải lập tức hướng Trương Hướng Vinh nhào tới!
"Tao sẽ giết mày, mày là quỷ. Mày đừng hòng hại tao! "
Hai người cứ như vậy mà đánh nhau.
Mới đầu Trương Hướng Vinh chỉ là phòng vệ nhưng sau khi chủy thủ trong tay Tần Hải đâm vào thân thể hắn, sự đau đớn và máu tươi đã nhấn chìm lý trí hắn.
Hai người cứ như vậy thật sự chân chính đánh nhau. Bọn họ đánh hồi lâu, cuối cùng Tần Hải thắng, Trương Hướng Vinh chết. Tần Hải cũng bị Trương Hướng Vinh đâm một nhát vào bụng.
"Sau đó..." nói xong chuyện trên, Mã Tiểu Lộ liền tiếp tục nói chuyện xảy ra trong thư viện:
"Thời gian trừng phạt ở vòng thứ tư bắt đầu, Tần Hải kéo tôi trốn trong phòng đọc sách ở phía đông thư viện. "
"Đèn trong phòng đọc sách rất tối, tôi rất sợ hãi. Tần Hải kỳ thật cũng là sợ nhưng hắn lại không tin tưởng nơi có ánh đèn mới an toàn của các người. Hắn kiên trì muốn trốn ở nơi đó không chịu rời đi đồng thời hắn cũng không cho phép tôi rời đi. Chúng tôi đã trốn ở đó trong một thời gian dài. "
"Sau đó đột nhiên đèn tắt hoàn toàn, bên trong và bên ngoài giống nhau, đều là một mảnh đen kịt nhưng vẫn có động tĩnh truyền đến. Lúc đầu là đập phá đồ đạc sau đó dường như là đang bốc cháy... sau đó nữa, chúng tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của con người nên càng không dám đi ra ngoài. "
"Bụng Tần Hải bị thương, kỳ thật vẫn luôn chảy máu. Về sau hắn thật sự không đi nổi... cuối cùng thư viện cháy lớn, tôi biết nếu còn không chạy ra bên ngoài thì tất cả chúng ta sẽ bị thiêu chết! "
"Vì thế tôi muốn chạy nhưng Tần Hải lại gắt gao giữ chặt tôi. Hắn nói hắn không thể chạy nên tôi phải bồi hắn cùng chết! Hắn không muốn chết một mình, hắn nói hắn yêu tôi vì vậy muốn tôi chết cùng hắn! "
Mã Tiểu Lộ nói đến đây, thống khổ ô ô khóc lên.
Tôn Thiến Thiến cũng là phụ nữ, lúc nghe được những chuyện này, trên mặt cũng xuất hiện biểu tình cực kỳ phẫn nộ.
"Sau đó... sau đó..." Mã Tiểu Lộ khóc đến hụt hơi:
"Tôi... tôi thấy chủy thủ trên thắt lưng hắn... tôi không muốn chết... liền dùng chủy thủ... dùng chủy thủ đâm hắn ta... tôi không nghĩ... tôi chỉ... chỉ là..." sau đó cô ta còn chưa nói hết, thay vào đó lại là tiếng khóc ô ô. Chuyển ngữ: Chanhhsiunhun17
"Súc sinh đáng chết!" Tôn Thiến Thiến oán hận nói.
Lúc này đoàn người từ trong rừng cây cũng đã đi tới, chính là ba người Cao Gia Tuấn, Hàn ái và Lý Văn Đào.
Lúc Mã Tiểu Lộ kể chuyện, bọn họ cũng nghe được hơn phân nửa.
Đoàn người nghe xong chuyện, thần sắc liền khác nhau.
Tôn Thiến Thiến đi về phía Mã Tiểu Lộ, thấy Mã Tiểu Lộ khóc đến đáng thương nên muốn nâng cô ta từ trên mặt đất dậy.
Thế nhưng cô vừa đi hai bước đã bị Tề Tư Nguyên kéo lại.
"Cô nói dối!" Tề Tư Nguyên bình tĩnh nhìn chằm chằm Mã Tiểu Lộ đang ngồi khóc thút thít trên mặt đất mà nói.
Tất cả mọi người ngẩn ra, Mã Tiểu Lộ cũng sững sờ tại chỗ.
Mã Tiểu Lộ trước tiên lấy lại tinh thần, cô ta ngẩng mặt lên, trên mặt còn vươn nước mắt chưa khô, tỏ vẻ nhu nhược đáng thương nói:
"Tôi không có. Sao cậu lại nói vậy? Tôi đâu có lý do gì phải nói dối cậu chứ? "
"Cô có, lý do là tích phân cầu sinh." Tề Tư Nguyên nhẹ nhàng nói, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
"Đinh"
Thanh âm quen thuộc kia đúng lúc này lại vang lên.
Thế nhưng Tề Tư Nguyên lại không giống như thường ngày lấy điện thoại di động ra xem.
Tầm mắt của cậu vẫn dừng lại trên mặt Mã Tiểu Lộ, cậu nhìn thẳng vào cô ta.
Sắc mặt Mã Tiểu Lộ khẽ biến, lại lập tức tràn ngập ủy khuất:
"Tôi không có nghĩ tới sẽ giết hắn. Tôi chỉ không muốn bị thiêu chết trong đó, tôi không muốn chết cùng hắn! "
"Cô có." Tề Tư Nguyên nói.
Tất cả mọi người đều bị cuộc đối thoại của bọn họ hấp dẫn, ánh mắt thay phiên chuyển đổi trên mặt hai người. Tựa hồ ngoại trừ Tiếu Mạc Hàng, Phương Chi Du và Yến Nam Thụy, những người khác đều đang suy nghĩ hẳn là nên lựa chọn tin tưởng ai.
"Tôi......"
Mã Tiểu Lộ còn muốn nói chuyện nhưng Tề Tư Nguyên lại xua tay cắt ngang. Cậu cũng không muốn tiêu hao thời gian với cô ta trong cuộc đối thoại cực kỳ nhàm chán như "cậu có", "tôi không có".
"Không bằng tôi đến giúp cô khôi phục chân tướng sự việc"Tề Tư Nguyên nói.
Cậu dừng một chút, như đang suy tư cũng như đang sắp xếp lại ngôn ngữ.
Một lát sau Tề Tư Nguyên mới chậm rãi mở miệng:
"Từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau trong lớp học, lúc ấy tôi đi vào quá trễ bởi vậy không rõ chuyện xảy ra phía trước. Lúc tôi đi vào, phản ứng của cô và mọi người giống nhau, tạo thành hiện trường Tần Hải và Trương Hướng Vinh làm chuyện xấu nhưng không thành. Vì vậy, họ tin vào những gì họ nhìn thấy và tôi tin vào phản ứng của tất cả mọi người. Tất cả chúng tôi đều tin vào mắt mình và bị lừa dối cùng một lúc. "
"Do đó tôi và Tiếu Mạc Hàng đã đưa cô đi, chúng tôi tự cho là đã cứu cô. Tần Hải vì thế có vẻ không bình tĩnh và phẫn nộ. "
"Nhưng nguyên nhân chân chính, một là bởi vì chúng tôi đột nhiên can thiệp, hai là bởi vì cô đột nhiên phản bội! Vào thời điểm đó, tất cả chúng tôi đều nghĩ rằng hắn thẹn quá thành giận sau khi đã làm điều xấu bị gián đoạn. "
"Tình hình lúc đó, mọi người đều chú ý tới thời gian trừng phạt sắp bắt đầu và làm thế nào để trốn thoát khỏi nơi này cho nên không có ai tìm hiểu nguyên nhân trong đó. Nếu không thăm dò đương nhiên cũng không thể giải thích. "
"Bởi vậy không có ai hoài nghi cô, bao gồm cả tôi."
Mã Tiểu Lộ giật giật môi muốn nói gì đó nhưng Tề Tư Nguyên lại không cho cô cơ hội để nói.
Cậu tiếp tục:
"Khi thời gian trừng phạt bắt đầu, cô chạy trốn đến nhà ăn vì sợ hãi và những lời cô hét lên đã làm tôi nghi ngờ."
"Lời nói của cô tràn ngập sám hối và lời hứa đến muộn, hơn nữa cô và Tần Hải rất quen thuộc, điểm này là từ trong lời nói của cô đã làm lộ ra. Mà điểm này cũng vừa vặn giống với những gì cô kể lại sau này, Tần Hải từ thời học sinh đã theo đuổi cô đến bây giờ, tình huống này tương đối phù hợp. "
"Cho nên trong đoạn chuyện sau này, Tần Hải theo đuổi cô không từ bỏ, phần này là thật."
"Vì vậy chúng tôi chỉ đơn giản tự hỏi hai vấn đề."
"Thứ nhất, một người đàn ông si tình theo đuổi một người phụ nữ nhiều năm. Trong nhiều năm như vậy, anh ta cũng không có tà niệm gì với người phụ nữ kia, thậm chí khi người đàn ông này và phụ nữ gặp lại nhau còn có thể ở chung rất tốt. Nhưng nguy hiểm đã xảy ra, nếu anh ta lựa chọn bảo vệ cô ấy thì có lẽ sẽ đạt được trái tim của cô ấy nhưng anh ta đã lựa chọn phương thức làm nhục cô ấy trong thời gian này. Hơn nữa, trong lớp học quen thuộc từng có ký ức chung thời thanh xuân mà người đàn ông đó lại muốn làm chuyện bậy bạ trước mặt một người đàn ông khác hay sao? " Chanh: Bộ này nói có vẻ nhiều ( ̄  ̄|||)
"Tất nhiên, cô có thể giải thích do sợ hãi và tuyệt vọng. Bởi vì con người khi sợ hãi và tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể làm được. Nhưng... nỗi sợ hãi của các người bắt nguồn từ đâu? "