Nhặt Được Bạn Trai Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 22: Đêm kinh hoàng trong vườn trường



Nhưng Tề Tư Nguyên cảm thấy Yến Nam Thụy lúc này rất khác.

Vì vậy Tề Tư Nguyên lại nhìn Tiếu Mạc Hàng, sau đó cậu quyết định không phản ứng đến những người khác. Nếu thuận tay cứu được cậu sẽ cứu nhưng cậu không phải Yến Nam Thụy, cậu sẽ không vì người khác đến mức quên bản thân, tự đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm. Cậu chỉ có trách nhiệm với bản thân và đồng đội là được.

"Chúng ta vẫn còn chín phút nữa. Mọi người có thể đợi ở đây xem nó có đến hay không." Tề Tư Nguyên ngừng lại một chút sau đó nói:

"Thời gian Người Xử Phạt xuất hiện ở vòng một và vòng hai đều giống nhau. Căn cứ theo quy tắc này, chúng ta có thể đưa ra phán đoán sơ bộ rằng khi đến thời gian trừng phạt ở vòng thứ tư, vòng này Người Xử Phạt hẳn vẫn là bóng đen và thời gian trừng phạt sẽ là 25 phút. "

Những lời này Tề Tư Nguyên căn bản chỉ nói với Tiếu Mạc Hàng.

"Theo quy tắc tương tự, thời gian của vòng thứ tư phải là bốn mươi lăm phút. Cậu nghĩ chúng ta nên làm gì trong bốn mươi lăm phút này?" Tiếu Mạc Hàng nhanh chóng hiểu được những gì Tề Tư Nguyên nói, hai người họ bắt đầu cuộc trò chuyện của riêng mình.

"Ý cậu là vòng kế tiếp con quái vật kia sẽ lại tới, thời gian nó đuổi giết chúng ta được kéo dài tới hai mươi lăm phút mà thời gian an toàn chỉ còn bốn mươi lăm phút ư? Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Mặc dù Tề Tư Nguyên cùng Tiếu Mạc Hàng đang nói chuyện nhưng họ không tránh những người khác, mọi người đều có thể nghe được họ nói gì. Ngay sau đó, Vệ Quốc Cường sải bước tới chỗ hai người, lớn tiếng hỏi với vẻ mặt lo lắng.

Tề Tư Nguyên có chút đau đầu mà xoa giữa mi tâm rồi tiếp tục nói với Tiếu Mạc Hàng:

"Chờ vòng thứ tư bắt đầu, anh trước tiên hãy đến nhà ăn tìm mấy người bên kia báo tin tức cho họ. Nhưng điều quan trọng nhất là tìm được nơi an toàn khác, chẳng hạn như những nơi có nguồn sáng mạnh hoặc tìm vũ khí có thể đối phó với cái bóng, ví dụ như đèn pin. "

Tiếu Mạc Hàng nghiêm túc gật đầu.

"Phương Chi Du cũng đi." Tề Tư Nguyên quay sang nhìn hắn, nói:

"Để tiết kiệm thời gian, chúng ta sẽ tách ra hành động. Nhiệm vụ của cậu cũng giống như Tiếu Mạc Hàng. Hai người tự thảo luận nơi mình sẽ phụ trách. Nhớ chú ý thời gian, chắc chắn phải kết thúc mọi thứ trước khi thời gian trừng phạt của vòng thứ tư bắt đầu, chúng ta gặp nhau ở đây sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ. "

Phương Chi Du gật đầu nhưng vẫn hỏi:

"Vậy còn cậu?"

Tiếu Mạc Hàng cũng quay sang nhìn Tề Tư Nguyên.

"Tôi sẽ đến tòa nhà thực nghiệm. Nhiên Thiêu Bình mà đội Yến Nam Thụy chế tạo có thể làm tổn thương cái bóng do đó đương nhiên chúng ta không thể từ bỏ phương pháp hiện đang rất hiệu quả này." Tề Tư Nguyên vừa nói vừa dùng ngón tay tiếp tục xoa xoa mi tâm.

"Cậu là tốt nghiệp chuyên ngành hóa học à?"

"Cậu đi một mình có nguy hiểm quá không?"

Phương Chi Du và Tiếu Mạc Hàng gần như đồng thanh hỏi nhưng hai người lại tập trung vào những điểm hoàn toàn khác nhau.

Vệ Quốc Cường lúc trước bước tới hỏi han, lúc này vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ. Đợi một lúc mới nhận ra mình hoàn toàn bị ba người trước mặt phớt lờ, trong lòng không khỏi có chút tức giận.

"Này Tề Tư Nguyên, cậu có ý gì? Tôi hỏi sao cậu không trả lời?" Vệ Quốc Cường nghiến răng nói.

Những người khác xem cảnh này, Yến Nam Thụy thì cau mày nhìn Vệ Quốc Cường, người nguyên bản rất quen thuộc với hắn bằng ánh mắt kỳ lạ.

Tôn Thiến Thiến lại cười nhạo, tiếng cười tràn ngập trào phúng.

Ánh mắt của Tiếu Mạc Hàng và Phương Chi Du khi nhìn về phía Vệ Quốc Cường cũng trở nên thập phần không tốt chỉ là chưa kịp làm gì thì Tề Tư Nguyên đã quay lại hỏi Vệ Quốc Cường với vẻ mặt kỳ quái:

"Vì sao tôi phải trả lời cậu? Tôi nói chuyện với họ thì có liên quan gì đến cậu không?"

"Cậu..." Vệ Quốc Cường sửng sốt một hồi. Vẻ mặt của Tề Tư Nguyên không giống với những người khác, ánh mắt không dữ tợn, giọng điệu cũng không giễu cợt nhưng vẻ mặt ẩn chứa nghi ngờ, rất nghiêm túc hỏi: "Tại sao tôi phải quan tâm đến cậu? Tôi có trách nhiệm gì với cậu sao?" Ít nhất, đó là cách mà Vệ Quốc Cường hiểu.

Bởi vì Tề Tư Nguyên hỏi với vẻ vô cảm làm cho Vệ Quốc Cường cũng không khỏi nghĩ "phải rồi, tại sao cậu ấy phải quan tâm đến mình? Trách nhiệm ư? Mặc dù mọi người đều là bạn học nhưng đâu cần chịu trách nhiệm với nhau?

Tề Tư Nguyên không phải Yến Nam Thụy, cậu ta chưa bao giờ nói qua sẽ đưa mọi người rời khỏi đây cho nên đâu có lý do gì để cậu phải quan tâm đến mình?

Sau khi Tề Tư Nguyên hỏi xong cũng không chú ý đến Vệ Quốc Cường nữa, thậm chí cậu còn phất tay ngăn Phương Chi Du đang có ý định đẩy Vệ Quốc Cường, tiếp tục nói với hai người họ:

"Đừng lo lắng cho tôi, tôi không yếu như hai người nghĩ đâu, đánh người vẫn tốt đấy. Mặc dù không phải sinh viên chuyên ngành hóa học nhưng tôi là học bá, có thể chế tạo thành công tám chín phần. "

Phương Chi Du nghẹn họng, hắn cảm thấy hiếm có người có thể như Tề Tư Nguyên không cảm xúc nói ra hai chữ "Tôi là là học bá" một cách tự nhiên, trôi chảy như vậy.

Tiếu Mạc Hàng lại cảm thấy Tề Tư Nguyên đáng yêu cực kỳ, tiểu gia hỏa này đôi khi rất thẳng thắn, thẳng thắng đến đáng yêu khiến chết anh mất thôi. Tuy nhiên, dù Tề Tư Nguyên đã nói như vậy, Tiếu Mạc Hàng vẫn lo lắng việc cậu sẽ đi một mình.

Căn bản không có cái gọi là thời gian an toàn, về điểm này trong lòng của Tiếu Mạc Hàng và Phương Chi Du đều rõ ràng.

"Như vậy đi, trước tiên tôi sẽ cùng cậu đến phòng thí nghiệm. Nếu không có nguy hiểm, tôi sẽ đi tìm những người khác sau." Tiếu Mạc Hàng nói.

Tề Tư Nguyên lắc đầu:

"Bốn mươi lăm phút thực sự rất ngắn, đám người kia không nên tiếp tục ở trong nhà ăn nữa. Anh có thể sẽ phải chạy nhiều nơi, tốn rất nhiều thời gian. Tòa nhà thực nghiệm rất gần thư viện, tôi sẽ chú ý đến an toàn của bản thân. "

"Bằng không như vậy đi, Tiếu Mạc Hàng sẽ đi cùng cậu đến tòa nhà thực nghiệm sau đó anh ấy sẽ phụ trách việc tìm kiếm ở khu dạy học thứ nhất và khu vực lân cận. Tôi sẽ quay lại tìm những người khác và phụ trách các khu vực còn lại." Phương Chi Du đưa ra đề nghị.

Tề Tư Nguyên lập tức lắc đầu, Tiếu Mạc Hàng cũng nhìn hắn rồi lắc đầu.

"Hai người có ý gì đây?"Phương Chi Du nhìn thấy vẻ ghét bỏ rõ ràng trên gương mặt của hai người họ giận đến mức suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, chỉ thiếu việc chỉ vào mũi Tề Tư Nguyên mắng nữa thôi. Hắn có ý tốt đó nhưng hai người này lại nghĩ cái gì vậy?

Tiếu Mạc Hàng cười lạnh một tiếng, xoay đầu lại không thèm để ý đến Phương Chi Du.

Thay vào đó, Tề Tư Nguyên cười đáp:

"Cậu không thích hợp đi tìm người."

"Vì sao?" Phương Chi Du không phục.

Tề Tư Nguyên thở dài:

"Đầu tiên, mọi người đều biết cậu giết Lâm San San."

"Mọi người" ở đây dùng để chỉ nhóm người ở nhà ăn. Vì vậy, khi một vài người đang có mặt tại nơi này nghe được tin tức, ngoại trừ Yến Nam Thụy thì những người khác đều trợn tròn mắt, có phần không thể tưởng tượng được nhìn Phương Chi Du với ánh mắt sợ hãi.

Vệ Quốc Cường vẫn đang đứng gần ba người bọn họ nghe được những lời này tức khắc bị dọa, hắn nhớ vừa rồi khi hắn chất vấn Tề Tư Nguyên, Phương Chi Du liền muốn động tay động chân với mình. Hắn sợ đến mức lùi về phía sau vài bước, động tác rất chật vật.

Phương Chi Du bất lực nhìn những người xung quanh, mọi chuyện tốt rồi, những người trước đây không biết thì giờ đã biết, giờ thì "mọi người" đã biết hết.

"Thứ hai, mặc kệ cách cậu xuất hiện thế nào nhưng chỉ cần khí chất và những lời châm ngòi trước kia của cậu đều dẫn tới việc người khác sẽ không dễ dàng tin tưởng cậu."

"Tôi đã nói điều gì vậy?" Phương Chi Du ủy khuất.

"Cậu nói cho mọi người biết, có một con "quỷ"giữa chúng ta." Tề Tư Nguyên đáp.

"Tôi nói thật mà. Tôi không nói dối." Phương Chi Du biện hộ.

"Ừ. Nhưng mà cậu nói thật như vậy là vì nhắc nhở mọi người hay tồn tại tâm tư khác?" Tề Tư Nguyên bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Phương Chi Du hỏi.

"Tôi......" Phương Chi Du không nói nên lời.

Tề Tư Nguyên xua tay:

"Đừng coi người khác là kẻ ngốc. Đặc biệt khi cậu không phải là một người nói dối khéo léo. Cậu tự biên tự diễn rất tệ, câu chuyện bịa ra không thích hợp với cậu chút nào."

Không biết vì sao, từ giọng nói bình đạm đứng đắn của Tề Tư Nguyên, Phương Chi Du đã choáng váng khi nghe được sự phân biệt đối xử với chỉ số IQ của cậu với hắn.

Phương Chi Du nghiến răng, trong lòng hờn dỗi. Hắn vốn có ý tốt, ai mà biết được...

Nhưng đối với Tề Tư Nguyên, cậu căn bản không hề có ý định chế giễu hơn nữa khi thành lập liên minh, cậu đã xem Phương Chi Du như một đồng đội. Vì vậy, cậu thực sự chỉ đang phân tích vấn đề một cách nghiêm túc.

Nhưng Tề Tư Nguyên không phải là người không thể cảm nhận được cảm xúc của người khác, thậm chí cậu rất nhạy cảm chỉ khác là cậu muốn quan tâm hay không quan tâm mà thôi.

"Ngược lại, biểu hiện trước đây của Tiếu Mạc Hàng đáng tin hơn trong mắt họ. Tôi cũng không thích hợp. Sự buồn tẻ trước đây của tôi và sự tương phản sau này sẽ làm họ nghi ngờ. Vì vậy Phương Chi Du, cậu đi cùng tôi đến tòa nhà thực nghiệm. Khi đảm bảo nơi đó an toàn thì cậu rời đi. "Tề Tư Nguyên nói.

Bây giờ Phương Chi Du đã hiểu, bất kể trước đó đã phát sinh qua chuyện gì nhưng hàm ý trong lời nói của Tề Tư Nguyên là, cậu ấy hiện tại mang phía sau lưng giao cho hắn. Đây là Tề Tư Nguyên tuyên bố với hắn rằng cậu thực sự tin tưởng hắn.

Kỳ thật về bản chất, Phương Chi Du cùng Tiếu Mạc Hàng cho dù ai đi với Tề Tư Nguyên đều giống nhau.

Đề nghị trước đó của Phương Chi Du là Tiếu Mạc Hàng đi cùng Tề Tư Nguyên đến tòa nhà thực nghiệm vì cân nhắc rằng hai người họ càng quen thuộc và tin tưởng nhau hơn.

Nhưng mà Tề Tư Nguyên lại vô cùng bình tĩnh, trong suy nghĩ của cậu ta chỉ có tối đa hóa an toàn và lợi ích cũng chưa tính đến vấn đề thân thiết giữa các đồng đội. Nếu đã nhận là đồng đội, thời điểm kề vai tác chiến cùng nhau ai cũng như ai. Ngược lại, Phương Chi Du lúc này cảm thấy hắn mới là người hẹp hòi thế mà hắn cũng nghĩ Tề Tư Nguyên hẹp hòi giống mình.

Tề Tư Nguyên thể hiện sự tin tưởng của mình đối với đồng đội theo cách này khiến Phương Chi Du khó tránh khỏi trong lòng cảm thấy hổ thẹn.

Mặc dù trong lòng vẫn có chút bất an nhưng Tiếu Mạc Hàng chỉ có thể đồng ý với kế hoạch của Tề Tư Nguyên, bởi vì điều mà Tề Tư Nguyên suy xét xác thật là phương án tốt nhất hiện tại. Ngay cả khi Tề Tư Nguyên luôn nghĩ rằng không có vấn đề gì khi tự mình cậu đến đó nhưng cậu vẫn tôn trọng mối quan tâm của đồng đội và chấp nhận để một trong số họ đi cùng đến tòa nhà thực nghiệm trước. Đã như thế còn điều gì mà Tiếu Mạc Hàng không thể thỏa hiệp đây?

Vì vậy, cả ba người họ đã thảo luận chi tiết về vấn đề này.

Lúc này một giọng nói lạnh lùng đột nhiên truyền đến:

"Tôi sẽ cùng Tề Tư Nguyên đến tòa nhà thực nghiệm. Tôi có thể bảo vệ cậu ấy hơn nữa tôi cũng có thể giúp đỡ việc chế tạo Nhiên Thiêu Bình."

Ba người đang thảo luận nghe thấy âm thanh liền cùng nhau nhìn về phía sau thì thấy Yến Nam Thụy đang đi về phía bọn họ.

Vẻ mặt của Yến Nam Thụy vẫn như biểu hiện thường ngày, thanh âm cùng ngữ khí không có gì thay đổi nhưng Tề Tư Nguyên cảm thấy Yến Nam Thụy lúc này rất khác.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv