Yến Nam Thụy càng lúc càng thất vọng, điều đó khiến hắn không muốn phản bác lại bất cứ lời nào mà Tôn Thiến Thiến đã nói.
Ngay khi Tề Tư Nguyên vừa dứt lời, Tiếu Mạc Hàng và Phương Chi Du càng chạy nhanh hơn. Phương Chi Du nhanh chóng đuổi kịp hai người phía trước, hắn nắm lấy tay còn lại của Tề Tư Nguyên, cơ hồ cùng Tiếu Mạc Hàng xách Tề Tư Nguyên chạy ra bên ngoài. Sở dĩ hắn làm vậy là vì Tề Tư Nguyên chạy quá chậm.
Tiếu Mạc Hàng và Phương Chi Du luôn cảnh giác trong mọi tình huống, họ dường như rất có kinh nghiệm trong việc chạy trốn khỏi tình cảnh nguy hiểm. Có thể phát hiện qua việc hai người họ phản ứng nhanh và không có dấu hiệu mất phương hướng trong bóng tối.
"Thể lực của cậu kém xa với bộ não nhanh nhạy nhiều đó Tư Nguyên!"Lúc này Phương Chi Du vẫn còn tâm trạng trêu chọc Tề Tư Nguyên.
Tề Tư Nguyên vừa hô xong lúc sau liền có người thét lên thảm thiết, âm thanh vang vọng khắp tầng hầm nghe rợn cả người.
Bóng đen cuối cùng không còn chờ đợi được nữa! Nó bắt đầu tấn công mọi người!
"Đi mau!"Yến Nam Thụy hét lên, dẫn đầu chạy về phía trước.
Nhưng mà Yến Nam Thụy đánh giá quá cao khả năng phán đoán phương hướng trong bóng tối của người khác, không phải ai cũng có thể nhận ra đường đi trong bóng tối.
Sau mệnh lệnh của Yến Nam Thụy, mọi người trong tầng hầm đều chạy loạn cả lên. Trong bóng tối mọi người hoảng sợ không phân biệt được phương hướng mà va vào nhau, có người ngã xuống, có người la hét trong nhất thời không phân biệt được mọi người hoảng sợ làm đồng đội bị thương hay có người bị bóng đen tấn công!
"Vệ Quốc Cường, cậu mau lấy Nhiên Thiêu Bình ra!" Yến Nam Thụy khi nghe thấy động tĩnh phía sau liền không tiếp tục chạy về phía trước mà chỉ có thể quay lại và hô to.
Nhiên Thiêu Bình là thuốc nổ tự chế. Đây là lý do lúc trước hắn để Cao Phàm, Lý Bân, Vệ Quốc Cường và Đinh Dục đến tòa nhà thực nghiệm.
Nơi đó có đủ nguyên liệu và công cụ để chế tạo Nhiên Thiêu Bình. Thứ thuốc nổ này là vũ khí nằm trong kế hoạch ban đầu của Yến Nam Thụy dùng để đối phó với Người Xử Phạt.
Vốn dĩ chỉ cần ba người bọn Vệ Quốc Cường đến tòa nhà thực nghiệm lấy thuốc về là được nhưng họ lại không biết chế tạo. Dụng cụ chế tạo đều ở trong phòng thí nghiệm, nơi đó lại không tiện di chuyển. Mà đội bọn họ có cao thủ về hóa học là Cao Phàm, hắn ta tốt nghiệp chuyên ngành này. Dù hắn rất không tình nguyện đến phòng thí nghiệm vẫn bị mọi người buộc đến.
Chỉ là không ai ngờ được Cao Phàm, người đã cố tình không muốn đi, sau khi đi đã không thể trở về.
Tuy rằng Cao Phàm không trở về được nhưng bọn Vệ Quốc Cường may mắn vẫn mang ba cái Nhiên Thiêu Bình hoàn chỉnh trở lại. Nó được Cao Phàm chế tạo gấp gáp trước khi thời gian trừng phạt bắt đầu.
Cảnh tượng lúc này rất hỗn loạn, dưới tình huống như vậy mà sử dụng Nhiên Thiêu Bình phi thường nguy hiểm, rất dễ xảy ra hỏa hoạn. Tuy nhiên vào thời khắc nguy cấp thế này không còn biện pháp nào khác!
Vệ Quốc Cường và Trình Soái là bạn bè tốt của Yến Nam Thụy từ khi còn là học sinh, Yến Nam Thụy nói gì họ nghe nấy. Mặc dù lúc này đang hoảng loạn nhưng Vệ Quốc Cường nghe thấy thanh âm của Yến Nam Thụy liền nhanh chóng lấy Nhiên Thiêu Bình từ thắt lưng ra sau đó dùng sức ném.
Khi Trình Soái nghe thấy tiếng hét của Yến Nam Thụy, hắn chợt nhớ ra mình cũng có Nhiên Thiêu Bình, hắn ném nó ra ngoài mà không do dự.
Hai cái Nhiên Thiêu Bình phát nổ gần như cùng một lúc, một cái rơi xuống đất, một cái đập vào tường, ngọn lửa bùng lên bắn tung tóe khắp nơi, đồng thời mang theo hơi nóng và ánh sáng.
Mà lúc này những người còn sống đều nhìn thấy một hình ảnh vô cùng đáng sợ!
Khi Nhiên Thiêu Bình phát nổ, trong chốc lát ánh sáng và sức nóng đã tràn ngập tầng hầm, nhờ đó mọi người nhìn thấy một cảnh tượng vốn chỉ xuất hiện trong phim kinh dị.
Lý Bân, người bị thương ở tai đứng trong một góc đã bị bóng đen nuốt chửng. Hai mắt hắn trợn tròn, tròng mắt sắp lồi hết ra ngoài. Mà lúc này đây miệng hắn lại đang há to giống như muốn thét lên nhưng mà hắn lại không hề phát ra âm thanh nào - hắn đã chết.
Hắn đã chết sau tiếng thét thảm thiết đầu tiên, thậm chí không có cơ hội để kêu lên lần thứ hai hoặc cầu cứu mọi người!
Điều kinh khủng nhất không chỉ có vậy!
Phía trên trần nhà từ lâu đã bị một lượng lớn bóng đen chiếm cứ. Chúng nó giống như chất nhầy từ trên không trung buông xuống, duỗi ra rất nhiều xúc tu rũ xuống đầu mọi người! Thậm chí "chất nhầy đen"gần nhất chỉ cách trán bọn họ một centimet!
Tề Tư Nguyên nói không sai! Nơi không có ánh sáng thì tất cả đều là bóng tối!
Nó muốn nuốt chửng tất cả mọi người ở đây!
Chỉ là Nhiên Thiêu Bình được Vệ Quốc Cường và Trình Soái sử dụng kịp thời, ngay lúc ánh sáng và ngọn lửa bùng lên thì bóng đen dường như chạm vào thứ gì đó đáng sợ. Nó nhanh chóng rụt trở về rồi đột ngột di chuyển khỏi nơi phát ra ánh sáng nhiều nhất.
"Thình thịch!"
Có người sợ tới mức mềm chân ngã xuống đất.
Trong đầu mọi người đều sinh ra một ý niệm: Chỉ cần chậm một giây! Nếu thực sự chậm một giây nữa, họ sẽ bị những cái bóng nuốt chửng cùng lúc!
"Mọi người chạy mau!"Yến Nam Thụy lại lần nữa hô to một tiếng. Hắn đương nhiên toàn bộ thấy được những gì người khác nhìn thấy, vào lúc này sự bình tĩnh và lý trí của hắn vẫn không mất đi, hắn hô xong liền xoay người bỏ chạy, lần này thì không do dự chút nào.
Sau khi Nhiên Thiêu Bình phát nổ, những người khác trong tầng hầm ít nhiều cũng bị thương. Một số người bị thương do mảnh kính vỡ văng ra, một số người lại bị ngọn lửa làm bỏng, thậm chí còn có hai người toàn thân đều là lửa.
Tuy nhiên không ai quan tâm đến vết thương của mình vào lúc này, họ chỉ quan tâm đến việc chạy trốn! Chỉ có trốn thoát thì mới có cơ hội sống sót!
Ngọn lửa mang đến sức nóng và ánh sáng rực rỡ giúp mọi người dễ dàng tìm được phương hướng chạy trốn. Cuối cùng mọi người không còn bị lạc nữa, họ nhất trí chạy về phía lối ra.
Hai người quần áo bị ngọn lửa thiêu đốt cũng không chủ động dập lửa. Ngọn lửa thiêu đốt da thịt nhưng sức nóng cùng ánh sáng của nó mang đến cho bọn họ cảm giác an toàn hơn nhiều.
Đường quay trở lại có lối ra hơi hẹp, ngoại trừ Yến Nam Thụy chạy phía trước, những người khác chen chúc phía sau thậm chí còn xô đẩy nhau.
"Muốn sống thì đừng có lộn xộn!"Yến Nam Thụy vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cảnh chen chúc tranh giành phía sau. Trong lòng thoáng có một tia thất vọng nhưng hắn vẫn quát lớn, cố gắng ổn định mọi người.
May mắn thay, thuốc nổ vẫn còn một ít uy lực. Không biết có phải do nó làm những cái bóng đen bị thương hay không mà bóng đen không còn đuổi giết bọn họ nữa. Điều này giúp mọi người có thêm thời gian chạy trốn.
Cuối cùng chỉ cần rẽ cầu thang chính là lối ra.
"Vèo vèo vèo ——"
Cùng với tiếng gió là một vài thứ bay về phía Yến Nam Thụy, người thứ nhất sắp đến lối ra.
Yến Nam Thụy trong lòng kinh hãi, hắn không ngờ rằng mình bị phục kích ở cửa! Ngay cả Yến Nam Thụy cũng không thể thoát khỏi những ám toán từ người khác khi chạy thoát thân!
Yến Nam Thụy nhắm hai mắt lại, trong lòng vô cùng thất vọng.
Nhưng--
"Bang! Bang! Bang!" Ba lần, thứ đồ vật kia lướt qua Yến Nam Thụy, trực tiếp đập vào bức tường phía sau hắn rồi lăn xuống cầu thang.
"Cậu mau lên đây, chạy đến đại sảnh nhanh!"
Yến Nam Thụy mở mắt ra liền thấy Tề Tư Nguyên đang đứng ở cửa. Sau lưng Tề Tư Nguyên là một tia sáng, cậu đứng ở nơi đó hướng bên trong hô to, mang theo ánh sáng trên lưng giống như một vị thần.
Yến Nam Thụy quay đầu lại, lúc này hắn mới nhìn thấy thứ mà Tề Tư Nguyên ném vào là ba cây gậy huỳnh quang sáng chói, thứ này thường được dùng trong các bộ phim phiêu lưu mạo hiểm trên truyền hình. Độ sáng vừa đủ, ít nhất cũng đủ để Yến Nam Thụy và người phía sau hắn có cảm giác an toàn.
Không chút do dự, Yến Nam Thụy chạy nhanh về phía Tề Tư Nguyên.
Cuối cùng mọi người đều rời khỏi tầng hầm. Đại sảnh thư viện bừng sáng, tất cả các đèn có thể được bật hiện đã bật lên hết!
Mọi người lần lượt xông lên, cuối cùng không ai bị bỏ lại phía sau trừ Lý Bân. Hắn đã không thể rời khỏi tầng hầm được nữa.
Sau khi thoát khỏi tầng hầm, Đinh Dục lập tức gục xuống sàn đại sảnh thư viện gào khóc! Hắn thực sự còn sống! Ban nãy xúc tu của bóng đen chỉ cách hắn một centimet! Hắn vẫn còn sống.
Đinh Dục là một trong ba người đàn ông giằng co với Hoàng Tư Văn ở lối vào thư viện. Trong số bốn người giằng co với hắn ta lúc đó, hai người trong số họ hiện giờ không còn nữa. Sống hay chết chỉ cách nhau ngắn ngủi hơn mười phút mà thôi!
Lúc này ở trung tâm đại sảnh chỉ còn lại duy nhất một người phụ nữ chính là Tôn Thiến Thiến. Trên mặt cô ta, máu đen và mồ hôi trộn lẫn vào nhau trông gớm ghiếc vô cùng nhưng cô ta lại không quan tâm đến điều đó mà chỉ nhìn chằm chằm Đinh Dục mà khóc nức nở.
Mọi người vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết nên không ai còn sức mà quan tâm đến người phụ nữ đang khóc. Vào lúc này họ chỉ im lặng và thở hổn hển tìm nơi sáng nhất trong đại sảnh nghỉ ngơi.
"Cô ấy làm sao vậy?" Tề Tư Nguyên nhìn Tôn Thiến Thiến rồi quay lại hỏi Yến Nam Thụy. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó sau khi ba người họ rời đi.
Tề Tư Nguyên rời đi sớm nên không nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp sau khi Nhiên Thiêu Bình phát nổ, đương nhiên cậu cũng không nhìn thấy cảnh xô đẩy ở lối thoát hiểm của tầng hầm lúc bọn họ chạy trốn.
Cho nên câu hỏi của cậu có hai tầng nghĩa, một là "Làm thế nào các người trốn thoát được?", ý còn lại là "Thời điểm đó đã xảy ra chuyện gì?".
Tề Tư Nguyên đoán rằng chỉ có Yến Nam Thụy là người duy nhất hiểu ý cậu và có thể cho cậu câu trả lời, vì vào thời khắc đó những người khác chỉ lo cho tính mạng của bản thân, họ chẳng hơi sức đâu quan tâm đến những chuyện xung quanh.
Không ngờ người lên tiếng đầu tiên lại là Tôn Thiến Thiến, chỉ nghe cô ta cười lạnh dùng tay chỉ về phía Đinh Dục đang gào khóc trên mặt đất, nói:
"Đinh Dục đẩy tôi, hắn ta đẩy tôi về phía những cái bóng đen. Yến Nam Thụy, anh cũng thấy phải không?". Sau khi nói xong, cô ta quay sang Yến Nam Thụy hỏi.
Yến Nam Thụy nhắm mắt lại rồi gật đầu. Hắn là một người có nguyên tắc, một trong những nguyên tắc đó là không được nói dối.
"Yến Nam Thụy, anh đã từng nói chúng ta sẽ cùng nhau thoát khỏi nơi này nhưng đó hoàn toàn là một lời nói dối!"Tôn Thiến Thiến nói với vẻ chế nhạo.
"Đương nhiên tôi biết anh thực sự nghĩ như vậy. Về điểm này tôi tin anh nên ngay từ đầu tôi mới đồng ý gia nhập đội. Nhưng mà Yến Nam Thụy, anh quá xem trọng bản thân mình! Anh căn bản không thể thực hiện được những gì đã hứa! Anh nhìn đi, nhìn kỹ những người bên cạnh anh xem, nhìn kỹ từng bộ mặt đạo đức giả đó đi! Cao Phàm mất mạng, Hoàng Tư Văn cũng thế. Lần này bọn họ có thể đẩy tôi vào chỗ chết để thoát thân, lần sau sẽ là ai đây? Đến phiên ai hy sinh đây Yến Nam Thụy?"
Mỗi một chữ Tôn Thiến Thiến nói như một nhát búa nặng nề đánh thẳng vào nội tâm của Yến Nam Thụy. Cô ta nói không sai, hắn nhìn thấy tất cả. Hắn thực sự vô cùng thất vọng, hắn vẫn luôn cho rằng mọi người là bạn học cùng trường ba năm, tình bạn dĩ nhiên phi thường tốt. Thời điểm mọi người gặp nhau đã nhất trí cùng nhau hình thành liên minh hỗ trợ, giúp đỡ lẫn nhau trong tình cảnh nguy hiểm này nhưng thật không nghĩ tới, kỳ thật bọn họ chẳng khác gì những kẻ xa lạ tụ tập lại với nhau....
Yến Nam Thụy càng lúc càng thất vọng, điều đó khiến hắn không muốn phản bác lại bất cứ lời nào mà Tôn Thiến Thiến đã nói.