EDIT: CHANHH
CHƯƠNG 2: ĐÊM KINH HOÀNG TRONG VƯỜN TRƯỜNG
Trong rừng cây phát ra âm thanh "Toa Toa", sau đó có một cái hắc ảnh, lấy tốc độ cực nhanh chạy về phía sáu người bọn họ...
"Mã Nhất Cường", "Ngô Tuyên Mỹ" không phải là bạn học cao trung cùng cậu sao?!
Theo Tề Tư Nguyên nhớ tới danh sách có đề thông tin hai người này, cũng dần dần nhớ lại, cậu đã biết hiện tại mình đang ở địa phương nào – đó là cao trung Bình Tân, nơi cậu đã học!
Như thế nào lại ở chỗ này?
Tề Tư Nguyên lại một lần nhanh chóng nhớ lại, quả không sai, ký ức cuối cùng vẫn như cũ dừng lại ở văn phòng luật sư Kinh Thị.
"Đi nhanh đi, chúng ta ở chỗ này dừng lại cũng đã lâu."
Thanh âm đột ngột vang lên, đúng là từ nam nhân đang ở cùng Tề Tư Nguyên.
Từ ánh sáng le lói trong bóng đêm, dung mạo đối phương như ẩn như hiện, Tề Tư Nguyên nghe vậy cũng không có cùng anh ta rời đi, ngược lại lui về phía sau vài bước, không dấu vết cùng nam nhân này kéo ra khoảng cách nhất định.
Lấy Tề Tư Nguyên nghề nghiệp, ít ỏi ba trang nội dung, cũng đủ lý giải văn tự biểu đạt ý tứ.
Trong trò chơi trốn tìm chết chóc này, đệ nhất trang quy tắc viết phi thường rõ ràng, sống đến sáng sớm, hoặc là giết chết người khác để chính mình sống sót. Cho nên, cũng không bài trừ, có người sẽ thông qua phương thức giết hại đồng bạn để chiến thắng hoặc là làm trò chơi nhanh chóng kết thúc.
Tề Tư Nguyên đột nhiên tỉnh táo, trên danh sách đề hai người chết. Một người chết ở trước mắt cậu, bị quái vật gọi là chế tài giả kia giết, còn một người khác đâu? Người gọi là Mã Nhất Cường trong thời gian chế tài giả kia tìm kiếm, cũng đã chết?
Là ai giết chết hắn?
Mặc kệ chuyện này có bao nhiêu không thể tưởng tượng được nhưng một màn vừa mới phát sinh ở sân thể dục vẫn như cũ chân thật đến khủng bố.
Nam nhân kia từ hành động của Tề Tư Nguyên, liền hiểu tâm tư cậu, chỉ nghe anh ta khẽ cười một tiếng, nói:
"Cậu nguyên bản ngủ ở hành lang, là tôi có lòng tốt đem cậu đến phòng học, tôi có vô số cơ hội để giết cậu. Hoặc tôi chỉ cần mặc kệ cậu trên hành lang, mới vừa rồi quái vật đi ngang qua......"
Tề Tư Nguyên không khỏi rùng mình, trong đầu lại vang lên tiếng bước chân nặng nề quái dị trên hành lang cùng tiếng kêu thảm thiết ở sân thể dục.
Nam nhân nói xong, tựa hồ cũng không chờ đợi Tề Tư Nguyên, chính mình rời khỏi phòng học.
Tề Tư Nguyên nghĩ nghĩ, cũng lập tức đi theo. Chỉ là vẫn như cũ duy trì khoảng cách nhất định. Người này trước mắt thoạt nhìn không có ác ý, tại tình huống khủng bố này, hai người cùng nhau tổng so với một người tốt hơn.
Rời khỏi phòng học, Tề Tư Nguyên đang đứng ở lầu một tầng ba.
Cao trung Bình Tân có hai khu dạy học, dạy học lầu một cùng dạy học lầu hai, hai khu dạy học một đông một tây, trung gian cách nhau một cái sân thể dục lớn.
Dạy học lầu một có kiến trúc hình chữ "L", cầu thang liền ở ngay góc 90 độ.
Nam nhân ra cửa liền thẳng đến vị trí cầu thang, hiển nhiên là muốn rời đi khu dạy học lầu một.
Tề Tư Nguyên một mặt theo sát nam nhân trong bóng đêm, một mặt suy tư, tìm tòi trong ký ức xem đây là ai. Từ hai người chết suy ra, có lẽ trước mắt người nam nhân này, rất có thể cũng là bạn cao trung với cậu.
Suy nghĩ thật lâu, cũng chưa tìm ra nam nhân kia là ai.
Không phải Tề Tư Nguyên quá mức lạnh bạc, mà là bởi vì cao tam học kỳ sau cậu mới chuyển đến trường học này, lại chỉ học có nửa năm. Năm đó thi đại học áp lực rất lớn, toàn bộ lớp đều bị bao phủ bởi một bầu không khí khẩn trương, tựa hồ đối với người mới không quá mức hứng thú.
Tề Tư Nguyên trời sinh tính tình lãnh đạm, vốn không kết giao bạn bè nhiều lắm, vì thế ở cái lớp học này, đại khái cũng không có bạn bè. . đam mỹ hài
Thực mau hai người đã đi vào lầu một, lại vào lúc này đụng phải một nhóm người khác. Hai bên đều đi rất nhanh, đại khái bị ảnh hưởng từ bầu không khí, mỗi người đều lặng yên không một tiếng động, vì thế hai nhóm người cơ hồ là mặt dán mặt mà đụng nhau.
Thời điểm Tề Tư Nguyên từ chỗ ngoặt bước ra, liền thấy một cung tên nhắm ngay chính mình, lập tức cả kinh thiếu chút nữa liền đứng không vững, vẫn là nam nhân đi cùng nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cậu.
"Ai!"
Người cầm thập tự cung quát khẽ một tiếng, thanh âm có chút khẩn trương, cung tiễn cũng bởi vậy run lên một chút, Tề Tư Nguyên nội tâm cũng run rẩy, liền sợ đối phương nhất thời không khống chế được, mũi tên liền như vậy bay tới chính mình, khoảng cách lại gần, sợ là bị bắn xuyên người.
"Lớp trưởng, tôi là Tiếu Mạc Hàng, cậu ta là Tề Tư Nguyên. Chúng tôi không có vũ khí cũng không có ác ý."
Nam nhân kia trấn định mà nói, không chỉ thập phần bình tĩnh, trong thanh âm còn mang theo vài phần trêu chọc.
Đối diện có ba nam một nữ, cầm đầu chính là một nam nhân diện mạo anh tuấn có khí chất xuất chúng, hắn ăn mặc tây trang cùng áo sơ mi màu hồng phấn, vừa có cảm giác tinh anh vừa lại như phú nhị đại, trong hoàn cảnh này vẫn như cũ ngẩng đầu đứng thẳng, không hề có nửa phần sợ hãi, khí thế mạnh mẽ.
Mà xông vào trước nhất chính là người cầm thập tự cung. Hắn không thế nào bình tĩnh, lúc nào cũng khẩn trương, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tiếu Mạc Hàng cùng Tề Tư Nguyên, mang theo đề phòng.
Mặt khác một đôi nam nữ tay nắm tay, đi ở phía sau hai người kia, như là một đôi tình lữ, bộ dáng sợ hãi.
Mà Tiếu Mạc Hàng chính là hướng về phía nam nhân áo sơmi màu hồng phấn nói chuyện.
Lúc này, mây đen không biết khi nào đã tản ra, nhờ chút ánh sáng từ ánh trăng cũng đủ để mọi người nhìn rõ mặt nhau.
Thanh niên mặc áo sơ mi hồng phấn cúi đầu suy tư, hắn nghĩ tới điều gì, cười hỏi lại:
"Học sinh chuyển trường?"
Tiếu Mạc Hàng gật gật đầu:
"Đúng vậy."
"Các cậu là muốn đi đâu?" Thanh niên lại hỏi.
Trải qua xác nhận thân phận, không khí tựa hồ bớt khẩn trương hơn, nhưng nam nhân cầm thập tự cung, vẫn cầm chặt không buông cung tiễn trong tay.
"Chúng tôi muốn đi cửa bắc nhìn xem, có thể hay không đi ra ngoài." Tiếu Mạc Hàng như là không thấy địch ý từ nam nhân cầm thập tự cung, trấn tĩnh trả lời.
Tề Tư Nguyên từ đầu tới cuối không nói gì, thừa dịp bọn họ đối thoại, cậu từ trong đầu chậm rãi lục lại ký ức.
Tiếu Mạc Hàng và Tề Tư Nguyên cùng nhau là học sinh chuyển trường vào lớp này, anh cùng người lạnh nhạt như Tề Tư Nguyên không giống nhau, đồng dạng là học sinh chuyển trường có thành tích ưu tú, nhưng nhân duyên so với Tề Tư Nguyên lại tốt hơn nhiều, vào học không lâu đã hòa nhập được với lớp, cùng mọi người quen thuộc đến phảng phất không phải là một học sinh gần tốt nghiệp mới chuyển tới.
Nam nhân mặc áo sơ mi màu hồng phấn tên là Cao Gia Tuấn, là lớp trưởng lớp bọn họ. Hắn được làm lớp trưởng không phải bởi vì hắn là học bá, mà vì hắn là một phú nhị đại, thành tích tuy rằng giống nhau, nhưng vì ma lực đồng tiền, bên người vĩnh viễn có người vây quanh ủng hộ.
Nam nhân cầm cung tiễn biệt danh là Đại Từ, tên thật Từ Hiểu Nghị, chính là tuỳ tùng của Cao Gia Tuấn.
Đôi nam nữ phân biệt là Hàn Ái cùng Lý Văn Đào. Đều cùng một bọn quậy phá với Cao Gia Tuấn.
Ai ngờ, Cao Gia Tuấn nghe vậy lại lắc đầu:
"Chúng tôi đã xem qua, ra không được. Cửa lớn phía bắc khóa chặt, chúng tôi ý đồ trèo tường, chính là trèo qua được rồi nhưng vẫn như cũ xuất hiện tại vị trí cũ. Thậm chí cửa phía Tây cùng lầu một cửa sổ đều đã thử qua, đều vô dụng."
Tiếu Mạc Hàng nghe vậy nhíu mày, tựa hồ suy tư bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.
"Nếu đã gặp liền cùng nhau đi, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau." Cao Gia Tuấn nhìn thoáng qua thần sắc do dự của Tiếu Mạc Hàng liền mời. Cùng lúc đó, hắn duỗi tay kéo Đại Từ vẫn luôn giơ thập tự cung, tỏ vẻ thành ý vô cùng.
"Các người tính toán đi đâu?" Tiếu Mạc Hàng hỏi.
"Hôm nay phát sinh sự tình quá mức quỷ dị, rất nhiều chuyện chúng ta khó có thể dùng lẽ thường phán đoán, nói vậy cái gọi là quy tắc cậu đã xem qua? Chúng ta không thể bị quy tắc nắm mũi dắt đi. Tôi muốn tìm thêm người cùng nhau đoàn kết, chỉ cần tránh quái vật gọi là chế tài giả, chúng ta liền có thể sống đến buổi sáng 8 giờ." Cao Gia Tuấn bình tĩnh nói.
Tiếu Mạc Hàng giống như không có ý kiến, gật đầu đồng ý đề nghị cùng nhau đồng hành. Anh ta thậm chí không hỏi qua ý Tề Tư Nguyên, tự mình quyết định.
Tề Tư Nguyên chỉ nhẹ nhàng liếc mắt một cái, thật ra cũng không phản đối.
Đại Từ vẫn là bộ dáng khẩn trương, nhìn Tiếu Mạc Hàng lại nhìn Tề Tư Nguyên, chung quy không nói gì.
Nhưng vẫn luôn ở phía sau Cao Gia Tuấn, Hàn Ái cùng Lý Văn Đào nghe nói Tề Tư Nguyên cùng Tiếu Mạc Hàng sắp gia nhập, trên mặt lộ ra thần sắc không tán đồng.
Hàn Ái tiến lên một bước, tựa hồ muốn nói với Cao Gia Tuấn cái gì, nhưng còn chưa kịp mở miệng, liền thấy Cao Gia Tuấn nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, lại đem lời nói nuốt trở vào.
Tề Tư Nguyên không biết Tiếu Mạc Hàng có hay không chú ý tới, chính cậu trong lòng lại hiểu rõ, cho tới bây giờ, những người này, bao gồm Tiếu Mạc Hàng ở bên trong, một người đều không đáng tin.
Chỉ là chính mình một người, không bằng đi theo bọn họ, cũng thuận tiện quan sát tình hình.
Nếu thật sự có thể như lời của Cao Gia Tuấn, mọi người cùng đoàn kết đối phó quái vật gọi là chế tài giả, cả bọn cùng nhau sống đến hừng đông, đây đương nhiên là đối sách tốt nhất.
Chỉ là, lấy kinh nghiệm của Tề Tư Nguyên từng ấy năm tới nay, đối với nhân tính hiểu biết, chỉ sợ những lời nói đó là vô nghĩa.
Vì thế lúc Cao Gia Tuấn cùng Tiếu Mạc Hàng đạt thành hiệp nghị, đội ngũ lâm thời liền như vậy hợp thành. Tiếu Mạc Hàng kéo Tề Tư Nguyên đi ở phía cuối đội ngũ.
Tề Tư Nguyên nhìn anh ta một cái, như cũ không vì Tiếu Mạc Hàng chính mình tự quyết định mà đưa ra dị nghị, chỉ là không dấu vết thu tay bị kéo trở về.
Tề Tư Nguyên cùng Cao Gia Tuấn nhìn thoáng qua thời điểm, Cao Gia Tuấn hơi xoay đầu, cười nhẹ giọng nói:
"Cậu nhưng không thay đổi vẫn như trước đây không thích nói chuyện."
Tề Tư Nguyên khẽ nhíu mày, cậu cũng không phải không thích nói chuyện, chỉ tương đối khinh thường cùng ngốc tử nói chuyện mà thôi. Bất quá cậu cũng không để ý tới Cao Gia Tuấn, phảng phất cái gì cũng không có nghe được, đi tới đội ngũ cuối cùng.
Đoàn người thực mau tới đến sân thể dục, Cao Gia Tuấn tính toán xuyên qua sân thể dục đến đối diện đệ nhị khu dạy học, hắn tin tưởng, hẳn là sẽ có không ít người lựa chọn tránh ở nơi đó.
Căn cứ quy tắc, lúc này là thời gian chế tài giả "nghỉ ngơi", hẳn là sẽ không xuất hiện quái vật đáng sợ này, nhưng chỉ sợ nguy hiểm càng nhiều, chính là đồng loại —— những người khác.
Hướng phía trước mà đi, từ sân thể dục mùi máu tươi đột nhiên dày đặc lên.
Tề Tư Nguyên biết cách địa phương vừa rồi quái vật giết người càng ngày càng gần.
Dưới ánh trăng, trên bãi cỏ xanh vốn dĩ ban đầu sạch sẽ nhưng giờ đây lại lấm tấm những mảng sậm đỏ tươi, lúc này thoạt nhìn càng như những vết bẩn lâu ngày. Lại đi về phía trước, phạm vi vết bẩn càng ngày càng lớn hơn, trung gian hỗn loạn còn có những điểm màu trắng, trong không khí bốc lên mùi tanh tưởi.
Lúc này sáu người không một ai lên tiếng, không ai lấy làm kinh ngạc, chỉ có Hàn Ái thoạt nhìn yếu ớt đến đi đường cũng không xong vẫn như cũ một tay chặt chẽ bắt lấy cánh tay Lý Văn Đào, một tay gắt gao che miệng.
Yết hầu cô chuyển động lên xuống, có thể nghe được thanh âm rất nhỏ trong cuống họng, so với nàng, Tề Tư Nguyên càng khó chịu hơn!
Thấy phản ứng của mọi người làm Tề Tư Nguyên minh bạch, mỗi người ở đây sợ đều chính mắt nhìn thấy thảm kịch vài phút trước.
Vì thế, đoàn người bắt đầu ăn ý mà rời xa địa phương nguy hiểm này, vòng quanh nó thẳng đến phía đông đệ nhị khu dạy học.
Đệ nhị khu dạy học từ trên nhìn xuống có dạng kiểu chữ hình, cửa thông đạo ở sườn khu dạy học phía nam, gần rừng cây nhỏ.
Thời điểm đoàn người sắp tới cửa khu dạy học phía nam, trong rừng cây truyền đột ngột truyền đến thanh âm "Toa Toa", sau đó có một thân ảnh với tốc độ cực nhanh, ở phương hướng sáu người chạy tới......