EDIT: CHANHH
CHƯƠNG 10: ĐÊM KINH HOÀNG TRONG VƯỜN TRƯỜNG
Trong đám người ở đây có hai người thoải mái và bình tĩnh nhất, một người là Phương Chi Du và người còn lại là Tiếu Mạc Hàng.
Khi ba người đi ngang qua thư viện và tòa nhà thực nghiệm, do bóng tối và nỗi sợ hãi trước những điều chưa biết, Phương Chi Du bất tri bất giác đã vô tình tách khỏi hai cô gái.
Sau khi đến nơi này, trên người bọn họ chỉ có điện thoại di động hiển thị những dòng chữ kỳ lạ, đồ đạc ban đầu đã sớm không cánh mà bay.
Phương Chi Du ngay lập tức quyết định đến cửa phía Tây kiểm tra tình hình, vạn nhất nếu tìm thấy lối ra, hắn sẽ quay lại tìm bạn gái và bạn học sau.
Trong khoảng thời gian này, thời gian của chế tài giả đã mở ra. Do ba người hoàn toàn không tin nội dung trên điện thoại di động nên lúc này đều không để ý tin tức trên đó.
Cũng chính là lúc Phương Chi Du cùng hai người tách ra, Ngô Tuyên Mỹ cùng Lâm San San ở ngã ba của tòa nhà thực nghiệm và tòa nhà dạy học gặp phải chế tài giả.
Hai cô gái chạy trốn đến sân thể dục, sau đó những gì xảy ra trên sân thể dục là cảnh mà Tề Tư Nguyên nhìn thấy đầu tiên. Tuy nhiên vào thời điểm đó, Phương Chi Du đã quay lại cổng phía Tây tìm lối thoát, hoàn toàn không biết chuyện đã xảy ra.
Sau khi Phương Chi Du đến cửa phía Tây, hắn đã thử nhiều phương pháp nhưng không thể rời khỏi khuôn viên trường. Lúc này trong lòng hắn đã có chút tin tưởng sự tình trong điện thoại. Bởi vì trong hoàn cảnh bình thường không thể xảy ra tình huống phi khoa học như vậy.
Hắn ở cửa phía Tây lại chờ đợi một hồi nhưng Lâm San San cùng Ngô Tuyên Mỹ mãi không xuất hiện. Trước khi cả ba lên đường tìm lối thoát họ đã có một thỏa thuận, vạn nhất trong bóng tối đi lạc thì cả ba sẽ cố gắng hết sức tập hợp ở cổng phía tây nếu không kịp thì quay trở lại cái hồ nhỏ nơi cả ba người thức dậy trong khu rừng.
Lúc này Phương Chi Du nhớ lại khi hắn đang tìm đường thoát ở cổng phía Tây dường như đã mơ hồ nghe thấy tiếng hét của bạn gái nhưng lúc đó hắn cho rằng đó chỉ là ảo giác. Lúc nghĩ lại càng lo lắng không biết bạn gái có xảy ra chuyện gì không.
Phương Chi Du ngay lập tức quyết định quay lại hồ xem xét. Hắn ta đi về một cách thận trọng, trên đường rất vắng lặng không gặp được Ngô Tuyên Mỹ cùng Lâm San San hay bất cứ ai khác.
Khi hắn tiến vào rừng cây nhỏ mơ hồ có tiếng khóc từ xa truyền đến, thanh âm kia mềm mại giống như ma nữ khóc giữa đêm khuya.
Trong nháy mắt kia, Phương Chi Du chân chính thực sự cảm thấy sợ hãi. Nhưng mà hắn vì lo lắng cho sự an nguy của Ngô Tuyên Mỹ, cắn răng vẫn trở về nơi hắn tỉnh lại bên hồ.
Tiếng kêu khóc vọng ra từ bờ hồ. Lúc này mặt trăng đã ló dạng khỏi mây đen, có thể nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi.
Phương Chi Du tự cổ vũ mình can đảm bước tới, lúc này mới phát hiện người phụ nữ đó cư nhiên là Lâm San San, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Lâm San San thấy Phương Chi Du liền lập tức nhào vào lồng ngực hắn, dọa Phương Chi Du nhảy một cái theo bản năng muốn đẩy cô ta ra nhưng Lâm San San lại gắt gao mà bắt lấy hắn khóc lóc kể lể, nói quái vật thật sự tồn tại! Tin nhắn trên điện thoại là sự thật! Hơn nữa Ngô Tuyên Mỹ vì bảo hộ cô mới bị quái vật giết chết!
Lâm San San khóc suốt, bi thương nghẹn ngào bộ dáng nhu nhược đáng thương. Cô ta ý đồ nhào vào Phương Chi Du vài lần tìm kiếm an ủi nhưng khi đó Phương Chi Du nghe tin Ngô Tuyên Mỹ chết như sét đánh giữa trời quang làm như thế nào cũng vô pháp tin tưởng.
Mười phút trước, bạn gái còn êm đẹp đi sau hắn sao có thể nói chết là chết được?
Phương Chi Du muốn đến sân thể dục tìm nơi Ngô Tuyên Mỹ gặp nạn mà Lâm San San đã nói. Nếu hắn không tận mắt nhìn thấy, như thế nào cũng không chịu tin tưởng.
Tuy nhiên, Lâm San San đã cực lực ngăn cản với lý do có quái vật, cô ta không ngừng cường điệu Ngô Tuyên Mỹ thực sự đã chết, bằng chứng là thông tin trên điện thoại di động. Cô thậm chí còn nỗ lực thuyết phục Phương Chi Du đưa cô đi cùng và tìm cách rời khỏi nơi ma quái này.
Sau khi Phương Chi Du do dự, hắn vẫn từ chối. Hắn cần thiết phải đi xem, hắn không thể tin Ngô Tuyên Mỹ đã chết, vô pháp một mình rời đi. Mặc dù dưới sự nhắc nhở của Lâm San San, hắn đã nhìn thấy tin nhắn của người được gọi là chế tài giả.
Thấy không thể thuyết phục Phương Chi Du, Lâm San San đổi giọng đề nghị đi cùng. Phương Chi Du đồng ý. Vào thời điểm đó khi Phương Chi Du một lòng muốn đi sân thể dục tìm người nên không phòng bị, Lâm San San, người vốn dĩ rất đáng thương đã bất ngờ tấn công hắn.
Thứ mà Lâm San San dùng để tấn công là một chiếc búa nhỏ, một vật gia dụng nhỏ và dễ cất giấu.
Chiếc búa nhỏ đập vào trán Phương Chi Du, ngay lập tức mắt hắn lúc đó tối sầm, đầu óc như chết lặng. Khi hơi ý thức được chuyện đang xảy ra, hắn vẫn đang đứng bên hồ nói chuyện với Lâm San San, đã bị Lâm San San đẩy xuống nước trong khi hắn đang chóng mặt.
Lâm San San, một người bạn đã nhiều năm, biết rằng hắn không thể bơi.
Ngay khi hắn sắp chìm xuống đáy nước, có người cứu hắn và đem những gì đã xảy ra trên sân thể dục nói với hắn vì vậy hắn muốn tìm Lâm San San, hắn muốn báo thù.
Đối với việc ai là người đã cứu hắn và làm thế nào mà hắn có được dao găm, Phương Chi Du không chịu nói.
Tất cả mọi người đều trầm mặc sau khi lắng nghe, dù họ có chấp nhận và tin những gì Phương Chi Du nói hay không thì lúc này hầu hết họ đều nhận thức được một điều. Đó là khi mọi người thực sự nhận thức được sự nguy hiểm của cái gọi là trò chơi này, lòng người bắt đầu trở nên đáng sợ.
Tôi có nên tin người khác không? Tôi nên tin ai?
"Còn có một chuyện quan trọng."
Phương Chi Du ngữ điệu thong dong, chỉ khi nói về Ngô Tuyên Mỹ, giọng điệu của hắn mới hơi dao động, mặt khác thời điểm thần sắc đều dị thường bình tĩnh, tựa như cái chết của Lâm San San cùng hắn không có quan hệ nào.
"Đối với mọi người ở đây, nó là một đầu mối quan trọng."
"Tại sao tính cách của Phương Chi Du lại trái ngược với "hắn ta" trong câu chuyện đã kể?"
Tề Tư Nguyên đứng sau lưng Tiếu Mạc Hàng thì thào. Giọng cậu trầm đến mức chỉ Tiếu Mạc Hàng có thể nghe thấy. Những lời này cũng không phải câu nghi vấn, Tề Tư Nguyên nói rõ rằng cậu không tin vào câu chuyện của Phương Chi Du.
Tiếu Mạc Hàng sau khi nghe thấy cười khẽ, vì cuộc nói chuyện giữa hai người lúc này không thuận tiện nên anh không đáp lại.
"Còn gì nữa? Nói mau đi đừng có dông dài."
Tần Hải nghe xong dường như không còn kiên nhẫn, sốt ruột rống lên sau khi Phương Chi Du dừng lại một lúc.
Tiếng rống của hắn ta không hề ảnh hưởng đến Phương Chi Du nhưng dường như làm cho Mã Tiểu Lộ ở đằng sau sợ hãi, Tề Tư Nguyên có thể nhìn thấy Mã Tiểu Lộ hơi run rẩy từ xa.
Trong tình huống này, cậu không khỏi thở dài trong lòng, con đường là do chính mình lựa chọn không trách được người khác.
"Tôi đoán là do hệ thống nhắc nhở?"
Tiếu Mạc Hàng bỏ qua tiếng kêu của Tần Hải, phảng phất Tần Hải chỉ là tên hề râu ria đang nhảy nhót.
Tiếu Mạc Hàng chống cằm hướng Phương Chi Du nói:
"Vào cuối ván thứ hai của trò chơi, hệ thống từng có một lời nhắc nhở. Trên điện thoại có viết, ngoài tích phân thưởng ra, người chiến thắng sẽ nhận được thêm một lời nhắc hoặc phần thưởng khác. Xem bộ dạng hiện tại của cậu, tôi đoán cậu đạt được hệ thống nhắc nhở. "
Sau khi nói xong, anh nhìn Phương Chi Du cười tủm tỉm.
"Không sai."
Phương Chi Du gật đầu cũng không có ý giấu diếm chỉ là đăm chiêu đánh giá Tiếu Mạc Hàng một cách cẩn thận.
Chỉ là hắn ta nhìn chằm chằm Tiếu Mạc Hàng một lúc, Tiếu Mạc Hàng vẫn như cũ mặt không đổi sắc, cười tủm tỉm không lộ chút sơ hở, Phương Chi Du không tìm thấy điều gì từ khuôn mặt như hồ ly của tên này.
"Gợi ý gì? Gợi ý là gì? Mày cũng đừng úp úp mở mở, xem thời gian lại trôi qua mười phút, tụi mày không vội sao?"
Cao Gia Tuấn so với bọn họ càng nóng nảy, cau mày hơi có chút phẫn nộ mà nói.
Phương Chi Du bĩu môi:
"Quỷ đang ở trong chúng ta!"
"Gì cơ?"
Cao Gia Tuấn trong nhất thời không hiểu ý tứ lời nói.
"Cái quỷ gì?"
Tần Hải lúc này mới hiểu được, mẫn cảm hung hăng hỏi.
Phương Chi Du nhún vai, bày ra tư thế thờ ơ, dang hai tay nói:
"Lời nói ban đầu nguyên là như thế. Một dòng chữ xuất hiện trên điện thoại di động của tôi: 'Quỷ đang ở trong các ngươi'. Ngoại trừ điều đó, những gì tôi biết các người cũng biết. "
"Quỷ đang ở trong chúng ta sao?" Tề Tư Nguyên bất động thanh sắc khẽ nhướng mi, liếc nhìn Tiếu Mạc Hàng trước mặt, sau đó lại liếc về Phương Chi Du phía xa, cúi đầu trầm tư.
"Điều này có nghĩa là trong chúng ta có một con quỷ ngụy trang lẫn vào! Nhưng thật ra, chức năng của hắn cũng giống như quái vật ở thời gian chế tài giả! Không, hắn còn đáng sợ hơn! Bởi vì không có người biết hắn là ai!"
Lần này nói chuyện cư nhiên là Lý Văn Đào, vốn dĩ hắn đều gắt gao đi theo Cao Gia Tuấn cũng như là con chó của Cao Gia Tuấn sai đâu đánh đó. Lúc này lại là người đầu tiên giải thích.
"Quỷ? Cái quỷ gì? Là ai? Là ai? Cút ra mau!"
Nghe Lý Văn Đào giải thích xong, Đại Từ tức khắc liền luống cuống, bắt đầu múa may dao xẻ dưa hấu từng bước từng bước chất vấn mọi người.
Tâm trạng của hắn đêm nay vốn đã không ổn định, không biết lúc chế tài giả tông cửa có phải đã bị dọa hoảng sợ hay không mà bây giờ tinh thần càng lúc càng khó khống chế.
Đại Từ thất thố, ngay cả Cao Gia Tuấn cũng cảm thấy không đúng, hắn liền quát Đại Từ:
"Mày hoảng sợ cái gì? Câu nói đó của hắn không biết có thật hay không. Sao mày lại sợ! Nếu thật sự có quỷ, hắn sẽ nói thẳng ra sao? Hơn nữa chúng ta hiện tại căn bản còn không biết cái gọi là quỷ là thứ gì! "
" Tôi không nói dối! Tôi chia sẻ thông tin vì lợi ích chung của mọi người. "
Phương Chi Du không đồng ý với lời nói của Cao Gia Tuấn. Hắn lấy chiếc điện thoại quơ quơ trước mặt, trên đó có một dòng chữ duy nhất và từ "Quỷ" với màu đỏ như máu ở đầu được viết hoa mơ hồ, trong khi các phông chữ khác là màu đen bình thường.
"Con mẹ nó!" Tần Hải hung tợn mà mắng một câu thô tục:
"Quản nó là cái thứ quỷ gì, đem nó tìm ra!"
Khi hắn ta nói, trong ánh mắt lạnh lẽo toàn là sát khí.
Nhìn Tần Hải, Tề Tư Nguyên không khỏi có chút tò mò, đến tột cùng người này đã trải qua chuyện gì khiến hắn khác với thời học sinh? Hay là tính cách hắn ta thể hiện khi còn là học sinh đều là ngụy trang, bây giờ mới chính là bản thân hắn?
Tề Tư Nguyên đứng sau Tiếu Mạc Hàng, lặng lẽ quan sát mọi người ở đây.
Cao Gia Tuấn nhìn chằm chằm Phương Chi Du, lâm vào trầm tư. Hắn do dự, cau mày như thể đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Sau khi Lý Văn Đào giải thích xong liền ôm chặt bạn gái Hàn Ái của mình như thể hai người sắp sinh ly tử biệt.
Đại Từ nắm chặt vũ khí thở hổn hển, cực lực khắc chế cảm xúc sắp sụp đổ hay nói cách khác, hắn đang cố gắng kháng cự lại nỗi sợ hãi từ sâu trong trái tim. Hắn cảnh giác nhìn mọi người xung quanh, kể cả Cao Gia Tuấn, Lý Văn Đào còn có Hàn Ái, những người đã đồng hành bên hắn suốt thời gian qua.
Tần Hải có chút cáu kỉnh nhưng Trương Hướng Vinh còn tính là trấn định. Lúc này hắn cùng Tần Hải đang nói chuyện với nhau, tựa hồ đang bàn bạc gì đó.
Mà Mã Tiểu Lộ vẫn núp sau lưng hai người họ, không thể nhìn rõ tình hình.
Sau khi quan sát kỹ tất cả mọi người, Tề Tư Nguyên phát hiện trong đám người ở đây có hai người thoải mái và bình tĩnh nhất, một người là Phương Chi Du và người còn lại là Tiếu Mạc Hàng.