Edit: Phúc Vũ
Mũi đao đã đâm xuyên da thịt, một dòng máu nóng chảy dọc theo lưỡi đao ánh lên quang hoa rực rỡ, trái tim Tô Tiểu Khuyết đã đau đến sắp tan nát, cánh môi trên mỏng manh của Tạ Thiên Bích từ từ cong lên, mỉm cười nói: “Tiểu Khuyết, không cần sợ đau, ta còn đau hơn ngươi. Nhưng chỉ có cách này, ta mới có thể ở bên ngươi.”
——–
Thẩm Mặc Câu bắt lấy tay hắn, cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại đã đầm đìa mồ hôi lạnh, không khỏi mỉm cười: “Thì ra ngươi cũng biết sợ…”
Thanh âm êm ái như tơ nhung: “Lần này ngươi trêu chọc Lý Thương Vũ, bất luận là cố ý hay vô tình, tiện tay hay có mưu đồ khác, ta đều không truy cứu, nhưng nếu còn lần sau, kẻ bị treo ở đây sẽ là ngươi.”
Hai ngón tay miết cằm hắn, bụng ngón tay chậm rãi mơn trớn da thịt, tựa hồ vô cùng thỏa mãn với xúc cảm truyền từ đầu ngón tay, ảm đạm cười nói: “Tuy ngươi không muốn gọi ta là cha, ta vẫn không nỡ lấy mạng ngươi, lần sau nếu phạm sai lầm nữa, chỉ treo ngươi ở trong này ba ngày thôi, hiểu chưa?”
Xoay người bước ra, trước khi đi không quên phân phó: “Về chuyện lần này, ngươi cứ ở trong đó sám hối đến bình minh, hảo hảo ngẫm lại nên tu tâm dưỡng tính thế nào cho đúng.”
Thất Tinh Hồ phú quý vô hạn, khắp chốn xa hoa, ngay cả trên vách đá của hình thất này, đều đục không ít khoảng không để khảm chân đèn, thắp gần mười ngọn ngân đăng sáng rực, hắc thủy hồ dưới ánh đèn càng thêm quỷ dị u ám, cả thạch thất chỉ còn mỗi Tô Tiểu Khuyết cùng kẻ đang chết dần chết mòn kia.
Tô Tiểu Khuyết ngồi trên một tảng đá, thần sắc dị thường bình tĩnh, nửa ngày mới thấp giọng hỏi người nọ: “Ngươi vẫn muốn sống sao?”
“Tuy sống là chuyện tốt, nhưng ngươi sống như vậy, còn không bằng chết đi, đúng không?”
“Ngươi ở trong đây, không thể nhìn thấy mặt trời mặt trăng chim chóc hoa cỏ, hay là để ta giết ngươi cho rồi?”
Người nọ làm sao còn ý thức? Từ rên rỉ đau đớn, hiện tại nơi yết hầu chỉ còn một cỗ trọc khí khò khè phun ra hay nuốt vào đều không xong, Tô Tiểu Khuyết cúi đầu trầm tư chốc lát, đã hạ quyết định, phi thân bay lên, lướt qua mặt hồ rộng hơn mười trượng, hai chân nhẹ nhàng câu vào xích sắt, thả người dọc xuống thăm dò một hồi, bấu ngay yết hầu người nọ, ngưng thần, “rắc” một tiếng, đã êm thắm vặn gãy cổ hắn.
Mũi chân vừa mượn lực, đã quay về trên tảng đá, khóe miệng lộ ra một nụ cười chân thành cởi mở, nụ cười này ánh lên giữa màn lân quang của Tứ cửu trùng, như hoa tuyết nở rộ trong bóng đêm, lạnh lùng nhưng trong trẻo.
Nguyên lai tên đệ tử không rõ danh tính này của Thất Tinh Hồ, là kẻ đầu tiên do chính tay mình giết chết.
Sáng sớm hôm sau, thị giả mở cửa thả Tô Tiểu Khuyết ra ngoài, Tô Tiểu Khuyết duỗi duỗi khớp ngón tay, lười biếng nói: “Hắn chết rồi.”
Nói xong thong thả rời khỏi hẻm núi, tên thị giả đứng đằng sau trơ mắt nhìn theo thật lâu, mãi cho đến khi bóng dáng kia biến mất, mới sực tỉnh lại, không khỏi sợ tới mức hồn phi phách tán, nơm nớp lo sợ trở về hình đường, dưới đầu lưỡi đã giấu sẵn viên độc dược, thầm tính toán thà ăn thuốc độc còn hơn chết trong đau đớn.
Hình đường bẩm cáo với Thẩm Mặc Câu, nhưng hắn chỉ cười nói: “Chết rồi thì thôi, bỏ đi.”
Khi đám người trong nội đường hay tin đó, đều biết kẻ mới tới này chiếm vị trí đặc biệt trong lòng Gia, đối với Tô Tiểu Khuyết đều kính nể thêm vài phần.
Lại nói Tô Tiểu Khuyết sáng sớm rời khỏi thạch thất, chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, khoảnh khắc giết người nọ, trên tay tuy không dính lấy nửa giọt máu, nhưng dường như cứ phảng phất một mùi máu tanh nồng đậm không tài nào tẩy đi được. Vừa bước vào gian nhà trúc của y xá, chào Tống Hạc Niên một câu, liền tự giác ra hậu viện tắm rửa.
Tống Hạc Niên bản tính khiết phích, mỗi một thứ trong y xá đều sạch sẽ như trứng gà luộc vừa bóc vỏ, Tô Tiểu Khuyết là trợ thủ mà nàng thích nhất, do vậy cũng đặc biệt yêu cầu nghiêm ngặt hơn.
Hậu viện có một hồ ngọc thạch lộ thiên, thành hồ bằng thanh ngọc, đáy hồ bằng bạch ngọc, còn xen kẽ những đường viền bằng mã não hồng trong đó, vừa nhìn đã thích, chạm vào càng trơn nhẵn, Tống Hạc Niên cực kỳ ưng ý hồ nước này, quanh năm đều chứa nước ấm, không lạnh không nóng đầy ắp cả hồ, mỗi ngày cứ sau bữa trưa, liền ép Tô Tiểu Khuyết đi tắm.
Tô Tiểu Khuyết thoáng lộ vẻ không tình không nguyện, Tống Hạc Năm lập tức đích thân kéo một sợi dây mướp, bắt lấy cánh tay Tô Tiểu Khuyết dùng sức mà kỳ cọ, tay nàng vốn thô ráp như vỏ cây tùng già, lại thêm sợi dây mướp chưa thấm nước, chỉ hận không thể kỳ tróc một lớp da của Tô Tiểu Khuyết. Tô Tiểu Khuyết lâm vào đường cùng, đành phải mỗi ngày bày ra bộ dáng sung sung sướng sướng tự nhảy vào hồ.
Ngày đầu tiên tắm, Tô Tiểu Khuyết liền phát hiện trong làn nước ấm có một cỗ hương khí tươi mát như lá trúc sau trận đại tuyết, nhìn khắp chung quanh, thấy trên giá trúc cạnh hồ, quả nhiên đặt một bình lưu ly, thành bình khắc bốn chữ nho nhỏ “Trúc lộ khinh hưởng”, mở ra ngửi thử, vị đạo đúng là giống hệt trong nước, không khỏi buồn cười, thừa biết Tống Hạc Niên khiết phích tới cảnh giới cổ quái, nếu nàng đã muốn mình mang chút hương lá trúc, vậy thì cứ mang, đâu có gì to tát, dù sao cũng không phải mùi hoa, không phải mùi đồ ăn, cho nên cũng không hề sống chết phản kháng.
Sùng Quang thi thoảng nổi hứng quấy rối, lúc đè Tô Tiểu Khuyết ra hôn khắp người, cũng từng chê bai cỗ “dược vị hôi không hôi thơm không thơm” này, còn Tô Tiểu Khuyết lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiểu huynh đệ của Sùng Quang không ngóc lên được, nhưng mình vẫn là một trang hảo hán huyết khí dương cương, lần nào cũng bị tên yêu tinh kia bức đến nhất trụ kình thiên (dựng đứng ^^), lâu ngày cũng khó chịu a, thật may hắn không thích vị đạo này, tránh được không ít nỗi khổ khi da thịt thân cận.
Lúc này mệt mỏi, ngâm mình trong hồ nước tràn ngập hương thơm thanh mát của rừng cây, cả người lập tức khoan khoái, đang lim dim mơ màng, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập, mở mắt nhìn, là Sùng Quang cổ áo xộc xệch xông đến, vội cười hỏi: “Sao lại chạy tới đây?”
Sùng Quang ngồi xuống bên hồ, lốc cốc gõ đầu Tô Tiểu Khuyết: “Ngươi không sao, cũng không trở về nói với ta một tiếng! Ta lo lắng cả đêm, lão hỗn đản ở hình đường nói cho ta biết ngươi đã được thả rồi! Hại ta bị tên khốn đó sờ soạng mấy cái, nếu không phải ta thông minh, e là cả quần cũng bị lột!”
Tô Tiểu Khuyết cười hì hì xoa xoa đầu, một tay bắt lấy cổ tay Sùng Quang, vừa dụng lực, đã kéo tuột hắn xuống hồ, nào ngờ Sùng Quang “a” một tiếng, ôm ngực, đau đến sắc mặt trắng bệch.
Tô Tiểu Khuyết cả kinh, vội đỡ hắn, một loạt động tác vừa rồi, y sam Sùng Quang đã tuột đi đôi chút, mảnh vải băng bó nơi ngực rỉ ra vài điểm huyết tích.
Tô Tiểu Khuyết nhãn thần biến ảo, lạnh lùng nói: “Có phải lão hỗn đản ở hình đường cưỡng gian không thành, đả thương ngươi?”
Sùng Quang “phi” một tiếng, nói: “Chỉ bằng lão vương bát đản kia, có thể đả thương ta sao? Ta đây không phải muốn đến y xá gặp ngươi sao? Nhưng cung quy không cho tùy tiện xông vào bất cứ khu nào, lại muốn trừng trị lão hỗn đản đó, nên thuận thế nhào đến lưỡi đao của hắn tự làm mình bị thương, thế là ta tới y xá, hắn vào hình đường.”
Nói xong cười hắc hắc.
Tô Tiểu Khuyết thầm nghĩ, tên nhãi ranh ngươi cũng thật ngoan độc, vì hãm hại người khác mà không tiếc tự làm bị thương phần thân thể tà khí của mình. Nghĩ nghĩ, đưa tay sờ lên vết thương của hắn, cả giận: “Đầu ngươi bị nhồi phân sao! Chẳng lẽ dùng cánh tay hay bắp chân đọ đao không được, cứ phải dùng ngực? Vết thương này chỉ cần chệch đi một phân nữa là tới nhâm mạch thiếu âm thiếu dương, nếu đâm trúng nơi đó, ngươi không cần đến y xá, trái lại ta có thể tống ngươi vào một cỗ quan tài khắc chữ ‘thọ như điêu’, cam đoan vừa rộng rãi vừa thoáng mát.”
Sùng Quang bị hắn mắng đến cẩu huyết ngập đầu, nhưng trong lòng một trận ngọt ngào thập phần thích thú, e lệ sáp lại gần, đưa tay vuốt ve vết sẹo trên ngực Tô Tiểu Khuyết, nói: “Chỗ này của ngươi cũng từng bị đâm một đao, ta thấy rất đẹp, cho nên…”
Lời còn chưa dứt, Tô Tiểu Khuyết đã đột nhiên đẩy hắn ra, lực đạo cực mạnh, đến nỗi Sùng Quang dạt đến thành hồ, nhịn không được ho sặc sụa.
Sùng Quang vẫn không hiểu vì sao, chỉ kinh hoàng mở to hai mắt, lại thấy Tô Tiểu Khuyết đã khoác áo đứng trên bờ, nhãn thần băng lãnh đến đáng sợ, đôi môi mất hết huyết sắc, chỉ khẽ run rẩy.
Thật lâu sau, Tô Tiểu Khuyết mới mở miệng, thanh âm khô khốc, tựa như từ trong yết hầu bất đắc dĩ vắt ra: “Ta có việc, ngươi… hảo hảo trị thương.”
Nhìn thân ảnh hắn vội vàng rời đi, Sùng Quang khẽ cau mày, vết sẹo trên ngực kia, tựa hồ là vết thương mà Tô Tiểu Khuyết cố chôn giấu vào nơi sâu nhất trong lòng, vừa khơi dậy, liền đau đớn đến quên hết mọi thứ xung quanh, trầm ngâm, bất giác dùng ngón tay thấm thấm huyết tích trên ngực mình, lại đưa vào miệng nếm thử, có lẽ máu của Tô Tiểu Khuyết cũng giống mình, cũng một màu đỏ tươi dịu ngọt như vậy?
Tô Tiểu Khuyết… Kể từ ngày quen biết ngươi, ta đã biết mình tuyệt sẽ không buông tay.
Kẻ nào đả thương ngươi, ta có liều mạng cũng phải bắt hắn trả giá gấp trăm gấp ngàn lần!
Trong đôi nhãn châu man mác như khói sóng của Sùng Quang hiện lên một tia ngoan độc.
Tô Tiểu Khuyết biết mình đang mơ, trong mơ, bản thân chỉ biết mở to mắt nhìn đao phong u ám, cứ lui dần lui dần ra sau, muốn một cước đạp vào khoảng không, rơi thẳng xuống vực thẳm sau lưng, như vậy sẽ có thể tỉnh lại.
Thế nhưng cước bộ cứ nặng nề đến đáng sợ, hai chân như bị tơ nhện quấn lấy, chỉ có thể nhìn Tạ Thiên Bích nhướn mày, tay cầm Trường An đao, từ từ bước tới gần.
Sau lưng Tạ Thiên Bích là dãy đồi hùng vĩ, trời cao biển rộng, dưới chân tử thi chất cao như núi, xương cốt trắng dã, còn hắn như ma thần từ trên trời giáng xuống, không thể ngăn cản.
Trong mộng Tạ Thiên Bích vẫn gạt mình, nhãn châu như hàn tinh, bạch y trắng hơn tuyết, không biết có bao nhiêu tuấn lãng phong việt, hắn âm trầm nói: “Tiểu Khuyết, ta giết ngươi, chính là ta thích ngươi…”
Mũi đao đã đâm xuyên da thịt, một dòng máu nóng chảy dọc theo lưỡi đao ánh lên quang hoa rực rỡ, trái tim Tô Tiểu Khuyết đã đau đến sắp tan nát, cánh môi trên mỏng manh của Tạ Thiên Bích từ từ cong lên, mỉm cười nói: “Tiểu Khuyết, không cần sợ đau, ta còn đau hơn ngươi. Nhưng chỉ có cách này, ta mới có thể ở bên ngươi.”
Tiếp đó chính là nỗi đau tâm can bị đục khoét.
Trái tim mình đã bị Trường An đao hoàn chỉnh moi ra, Tạ Thiên Bích chăm chú ngắm nghía nửa ngày, xoay ngược mũi đao, “xoát” một tiếng tự rạch ngực mình, moi tim ra, cầm trong tay, đưa tới.
Tô Tiểu Khuyết vô thức nhận lấy trái tim vẫn còn đập thình thịch của hắn, Tạ Thiên Bích nói: “Tốt lắm, cứ như vậy đi.” Dứt lời đem trái tim Tô Tiểu Khuyết cho vào trong ngực mình, vết thương nháy mắt khép lại như kỳ tích, không lưu chút dấu vết, thanh âm dụ hoặc như quỷ như mị: “Tiểu Khuyết, tim của ta dâng cho ngươi, ngươi phải giữ kỹ, từ nay về sau hai ta không còn cách ngăn hiềm khích, như Niếp Thập Tam và Hạ Thập Ngũ, sinh tử không rời.”
Tô Tiểu Khuyết chợt cảm thấy một trận ghê tởm, chỉ muốn nôn ra, trong mộng cười ầm lên nói: “Sao có thể như vậy được! Tạ Thiên Bích và Tô Tiểu Khuyết mà xứng đem so với hai người họ sao?” Năm ngón tay dụng lực, quyết liệt bóp nát trái tim trong tay, nhưng nước mắt lại không kiềm nén được từng giọt một lăn dài.
Đang thương tâm không muốn sống nữa, chợt cảm thấy có người liều mạng lay mình, cố gắng mở mắt, liền thấy là Sùng Quang, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ta gặp ác mộng.”
Xòe bàn tay ra, tựa hồ vẫn còn vài phần cảm giác tâm can tan nát, vô thức siết chặt lại, nhưng nào có trái tim Tạ Thiên Bích bên trong?
Sùng Quang kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Ngay cả trong mơ ngươi cũng khóc sao?”
Tô Tiểu Khuyết cọ cọ hai má, quả nhiên ẩm ướt băng lãnh, lập tức cười nói: “Ân, ta nhớ đến chuyện trước kia.”
Sùng Quang cúi đầu, thanh âm có chút lạnh lùng: “Tạ Thiên Bích là ai?”
Tô Tiểu Khuyết ngẩn ra, ảm đạm nói: “Là một vị sư huynh của ta.”
Những chuyện quá khứ đã trỗi dậy trong lòng, liền vô pháp ngăn lại, đứng lên nói: “Ta ra ngoài một chút.”
Mũi chân khẽ động, theo cửa sổ phóng ra, thân hình như chim bay cá lượn, đợi đến khi Sùng Quang chạy tới cửa sổ, đã sớm biến mất tăm.
Lướt nhanh dưới trăng, cả người Tô Tiểu Khuyết nhẹ nhàng phiêu dật như lá rời cành, chỉ thuận theo hướng gió, ra khỏi Yên Phân Kiếm Tiệt viện, đi thẳng về hướng tây, cũng mặc kệ có vượt qua vách núi bao quanh nội đường hay không, chỉ cắm đầu mà chạy, gió phất tung mái tóc, cánh hoa trải dưới chân, bắt đầu cảm nhận được vài phần khoan khoái.
Nhất thời chạy đến một khu rừng rậm, bìa rừng có suối nước róc rách uốn quanh, bên trong cánh rừng mơ hồ có dãy tường thấp bằng đất đỏ, vài gian nhà trúc, hai hàng vách bằng cỏ tranh.
Tô Tiểu Khuyết dừng chân bên dòng suối, ổn định lại hô hấp, thấy ven suối có cỏ dại quả rừng, xem ra có thể ăn được, cả ngày nay cũng không chưa có gì vào bụng, nửa đêm nửa hôm khó tránh đói rã rời, mà hắn từ nhỏ đã quen khổ quen cực, thường nếu tâm tình không tốt, một bữa cơm no, cũng đủ khiến hắn cảm thấy mỹ mãn.
Lúc này đưa mắt nhìn quanh, phát hiện trên một gốc đại thụ treo lủng lẳng một tổ ong rừng cực lớn, không khỏi ngứa tay, lập tức rút đao từ trong ống trúc mang theo bên người, phi thân lên cây, một đao cắt đứt tổ ong. Đàn ong này cũng thật xúi quẩy, đang yên đang lành, trời giáng tai họa, đại nạn ập xuống, từng con một lần lượt tỉnh mộng, trong cơn bi phẫn, đồng loạt xung trận, ong thợ ong mẹ ong con ong chúa, một đàn oanh liệt, như cuồng phong vũ bão đánh về phía Tô Tiểu Khuyết, nhất thời như một cơn mưa đá vàng rực ào ạt trút xuống.
Tô Tiểu Khuyết lâm nguy không loạn, chỉ đứng giữa bầy ong thoắt lui thoắt tới như thoi đưa, đao quang lấp lánh nơi kẽ tay, Già La đao pháp bí truyền của Bạch Lộc Sơn đều được tận dụng để khi dễ những con ong rừng.
Từ khi vào Thất Tinh Hồ đến nay, Tô Tiểu Khuyết đã sớm không dám bỏ phế võ học nữa, âm thầm tập luyện chốn không người tự nhiên không cần phải nói, ngay cả ăn cơm đi ngủ, cũng thường dốc lòng nghiền ngẫm, lúc này rốt cuộc cũng phát huy tác dụng, chỉ trong thời gian một tuần trà, đàn ong thế bại như núi lở, trên mặt đất đã chất đầy một tầng xác ong.
Tô Tiểu Khuyết gở tổ ong, đang định xuống nước bắt vài con cá, làm cá nướng mật đánh một bữa ngon lành, nhưng không ngờ một con gà lại tự dẫn xác tới.
Con gà này trông béo tốt hung hăng, quả thật là mũ cao đính bạch ngọc, vuốt bén tước hoàng kim, một chiêu Bát bộ cản phong (tám bước đuổi ong =)))), nhào tới đống xác ong rừng mổ lia lịa.
Tô Tiểu Khuyết vừa thấy liền mừng rỡ, đúng là gà ngon trời ban, không nhận thì còn gì là đạo lý nữa? Một thức Bát bộ cản kê (tám bước đuổi gà =))))), nhanh chóng bắt được con gà mập mạp trong tay, vặt lông xong cho vào suối nước rửa sạch sẽ, đoạn bôi một lớp mật ong thật dày, lại hái vài quả rừng nhồi vào trong bụng gà, thu gom chút cành khô lá rụng, nổi lửa lên, dựng giá nướng.
Mùi hương dịu của mật hòa quyện cùng mùi thơm nồng của gà, Tô Tiểu Khuyết dùng một thanh chạc cây lật gà lại, một bên liếm mép, một bên oán giận mình sao không mang theo nồi, nếu không đã hầm thêm một nồi canh cá rau rừng, chẳng phải tốt hơn sao?
Đang nghiêm khắc khiển trách bản thân, chợt nghe trong rừng tiếng cây lá xào xạc vang lên, một thanh y nhân từ tốn bước tới, nhìn từ xa, như một con hạc cô liêu kiêu ngạo, người chưa tới, khí thế đã bức nhân.
Tô Tiểu Khuyết trông thấy thanh y nhân, tay liền run lên, chạc cây đã rơi xuống thảm cỏ. Thanh y nhân này vô luận là thân hình hay tư thái, đều rất giống một người —— Tạ Thiên Bích. Nhất thời hoài nghi có phải mình vẫn còn trong mộng hay không, chỉ cảm thấy một loại sợ hãi cùng bi ai đang tầng tầng lớp lớp bủa vây quanh người, cứ thế ngồi bất động tại chỗ.
Thanh y nhân đi đến cạnh đống lửa, tóc mai hai bên thái dương đã lấm tấm bạc như sương, trên mặt mang diện cụ bằng bạc mỏng manh mà tinh xảo, chỉ để lộ một con mắt, mở miệng hỏi: “Ngươi là ai?”