Edit: Lưu Thủy
Beta: Phúc Vũ
Tô Tiểu Khuyết nhẹ nhàng xoay người chuyển đổi tư thế, khuôn mặt buồn vui khó phân, bầu trời đêm ngàn sao lấp lánh dàn trải, trong đầu càng như có pháo hoa nở rộ. Trong nháy mắt tất cả kí ức đều sống lại, theo khe hở nhanh như chớp lũ lượt kéo đến, rõ ràng như ở trước mắt.
Khi còn bé mẫu thân đã ôm mình, giữa trời mưa to gió lớn rời khỏi Đường môn. Trong mộc ốc chốn rừng sâu, người phát cuồng đối với mình quyền đấm cước đá, sau khi thanh tỉnh, lại ôm đầu khóc nức nở. Người hầm canh gà rừng với nấm đông cô, may y sam mới cho mình, bên thác nước dạy mình Hồ tung bộ, Đường môn sát thủ thâu tập. Chu Thừa Phong đuổi tới, mẫu thân trọng thương truyền công, một chưởng đặt lên đỉnh đầu…
Lời hát trong đầu thường nghe tựa hồ cũng văng vẳng bên tai: “Nếu không gặp nhau, đã không quyến luyến. Nếu không quen nhau, đã không tương tư. Nếu không bên nhau, đã không ràng buộc. Nếu không vương vấn, đã không khắc ghi. Nếu không yêu thương, đã không từ bỏ. Nếu không đối lập, đã không biết nhau. Nếu không si lụy, đã không phụ tình. Nếu không ước hẹn, đã không tiếp nối. Nếu không dựa dẫm, đã không kề cận. Nếu không gặp lại, đã không đoàn viên. Nếu từng gặp gỡ rồi quen nhau, gặp lại cớ sao như không gặp? Có thể nào cùng ái nhân đoạn tuyệt, để không phải sống chết ôm tương tư?” (đây chỉ là lời bài hát, không phải thơ, nên không vần không điệu cho lắm ^^!)
Khi hai chân Tô Tiểu Khuyết chạm đất, chịu không nổi chấn động cường đại kia, cơ hồ đã có thể nghe được tiếng xương đầu gối, mắt cá vỡ vụn vang lên, đột nhiên sau lưng có người vòng tay ôm chặt thắt lưng hắn, vội vàng phi lên phía trên hơn mười trượng, làm tiêu tán phản lực gây sang chấn này.
Thân hình trụ vững, Niếp Thập Tam mới nhẹ nhàng buông Tô Tiểu Khuyết ra.
Đứng trên đỉnh sau khi thấy Tô Tiểu Khuyết đã lĩnh hội được, Niếp Thập Tam lập tức phi thân xuống sườn núi, đỡ cho thoái cốt (xương đùi) Tô Tiểu Khuyết khỏi gãy đoạn.
Tô Tiểu Khuyết đứng đó run rẩy hồi lâu, một phen ôm chặt Niếp Thập Tam, vùi đầu vào khuôn ngực rộng lớn của hắn, thanh âm buồn bã nói: “Niếp thúc thúc, cảm ơn người.”
Niếp Thập Tam y sam cực kỳ đơn bạc, trong nháy mắt cảm giác được dưới ngực có chút ấm áp ẩm ướt, biết là Tô Tiểu Khuyết đang khóc, cũng không hỏi nhiều, chỉ vỗ nhẹ lưng hắn.
Tô Tiểu Khuyết ngẩng mặt, hàng mi dài đẫm nước vểnh lên, mím môi, chăm chú nhìn Niếp Thập Tam, nhãn thần tràn ngập cảm xúc kính trọng cùng ngưỡng mộ.
Niếp Thập Tam khẽ thở dài: “Đã nhớ lại chuyện trước kia?”
Tô Tiểu Khuyết lẩn tránh không đáp, lại cắn răng nức nở nói: “Nếu người là phụ thân ta thì tốt biết mấy.”
Dứt lời xoay người định leo lên Bình Tử Phong.
Niếp Thập Tam ngăn lại, nói: “Ngươi về trước đi, ta đưa Tứ Hải xuống, ngày mai ngươi tiễn nó xuống núi.”
Thấy Tô Tiểu Khuyết có chút không đành, cười nói: “Ngươi thích Tứ Hải?”
Tô Tiểu Khuyết gật đầu.
Niếp Thập Tam dường như khẽ động, vuốt tóc hắn, nói: “Thích một người, nhất định phải sớm nói cho hắn biết.”
Đáy mắt có tang thương cùng năm tháng, nhưng vẫn lấn át vẻ chói ngời của tinh quang trên trời: “Chỉ cần trong tâm cùng hẹn ước, cho dù chỉ có một ngày bên nhau, cũng vĩnh viễn không hối hận.” Tô Tiểu Khuyết lòng có chút nao nao khó hiểu, lại gật đầu nói: “Ta ngày mai liền nói với nàng.”
Niếp Thập Tam mỉm cười nói: “Ngươi mới vừa kích phát nội tức đan điền, hai cỗ chân khí giao hội, rất dễ tẩu hỏa nhập ma, tốt nhất lưu lại thêm một hai năm, đợi chân khí trong cơ thể ngươi ổn thỏa, ta sẽ cho ngươi xuống núi tìm Lệ Tứ Hải.”
Tô Tiểu Khuyết nhãn tình sáng lên, lại nói: “Niếp thúc thúc, ta không vội xuống núi. Công lực cả đời của nương ta không thể uổng phí…Ta sẽ hảo hảo học võ công.”
Hôm sau, Lệ Tứ Hải rời khỏi Bạch Lộc Sơn, Tô Tiểu Khuyết yên lặng tiễn nàng đến chân núi.
Lệ Tứ Hải nguyên bản luôn xem hắn là bạn đùa vui hợp ý, tối hôm qua trên sơn đạo cũng chỉ là một phút ý loạn tình mê, lúc này nhìn Tô Tiểu Khuyết, nắng mai màu tím nhạt rọi lên gương mặt phân minh thanh lãng (rõ ràng sáng sủa), cả người chưa từng im lặng trầm tĩnh như thế, mới phát hiện tự bao giờ, Tô Tiểu Khuyết đã là một thiếu niên phong nhã.
Nhất thời trống ngực đập loạn, cúi đầu xuống, nhưng ngay cả hai tai cũng đỏ hồng.
Hai người cứ đứng mặt đối mặt, không biết qua bao lâu, Tô Tiểu Khuyết từ trong ngực lấy ra một cây trâm cài tóc màu bạc, kéo tay Lệ Tứ Hải, đem đoản trâm đặt vào lòng bàn tay nàng, nhỏ giọng nói: “Đây là đêm qua ta dùng mười hai cây Phi tinh châm cùng Ngư Lân Phiêu bằng vàng làm ra, tặng cho ngươi.”
Lệ Tứ Hải tinh tế quan sát, mười hai cây trường châm ghép thành thân trâm, Ngư Lân Phiêu tách ra nạm thành đầu trâm, tuy là từ ám khí làm nên, nhưng rất tinh xảo, vừa nhìn đã biết thật sự có tâm tư. Lập tức đem cây trâm cài lên trên búi tóc, nghiêng đầu hỏi: “Đẹp không?”
Tô Tiểu Khuyết si ngốc ngắm nhìn lúm đồng tiền của nàng, nói: “Đẹp.”
Dường như nhớ ra điều gì, nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, nói: “Tứ Hải, ta thích ngươi. Chờ ta luyện võ công xong, ta sẽ đi Phi Phượng Môn tìm ngươi, ngươi đợi ta, được không?”
Lệ Tứ Hải suy nghĩ: “Được, ta chờ ngươi đến tìm ta. Ngươi phải nhanh nhanh chút… Ta đã mười lăm rồi!”
Chun mũi, xinh xắn khiến người ta muốn cắn một cái: “Ta không muốn chờ thành lão thái bà a!”
Tô Tiểu Khuyết mỉm cười: “Ngươi yên tâm!”
Tiết này, trên trời nhạn bay, tố y xiêm áo, quả là giang hồ mỹ nữ. (đây là nói em 4 Hải ấy ^^)
Không biết từ khi nào, Lạc Vân Phong chỉ còn lại mỗi Tô Tiểu Khuyết.
Hứa Ước Hồng cùng Mạc Tiếu Khán đã chính thức bái nhập môn hạ Bạch Lộc Sơn học kiếm, chuyển đến nơi khác ở. Đường Nhất Dã cùng Tạ Thiên Bích ra ngoài chưa về, những người còn lại ly tán khắp nơi.
Tô Tiểu Khuyết lẳng lặng ngồi trước cửa sổ, mở ra ngăn tủ của mình sửa sang lại tạp vật.
Trong một cái hộp gỗ, chất đầy ám khí Đường môn.
Từ khi Tô Tiểu Khuyết học ám khí đến nay, mỗi lần Đường Nhất Dã về nhà đều mang cho hắn một ít châm tiêu đinh thạch.
Ám khí Đường môn đứng đầu thiên hạ, một là thủ pháp dụng ám khí, một là chính loại ám khí đó.
Mỗi kiện ám khí của Đường gia, đều được tỉ mỉ tạo ra, uy lực tự nhiên không giống với ám khí bình thường trên giang hồ.
Tô Tiểu Khuyết cầm lấy một cái thiết tật lê, chỉ mỗi cái thiết tật lê này, liền trị giá cả trăm quan.
Thiết tật lê bình thường, chính là có dạng khối thiết tròn, chỉ đơn thuần bén một chút nhọn một chút. Thiết tật lê của Đường môn, nhìn như một khối xanh đen, to cỡ bụng ngón tay cái, nhưng là do hai mươi bảy lá thiếc còn nhỏ hơn cả hạt dưa hợp lại mà thành, kết cấu tinh xảo, một khi xâm nhập vào thân thể, hai mươi bảy lá thiếc lập tức bung ra tứ phía, thiết nghĩ nếu trúng phải ám khí, liền là thống khổ người thường không thể chịu được. Nếu thiết tật lê có tẩm độc, hai mươi bảy loại độc tính gặp máu liền phát tán, thần tiên cũng khó cứu.
Trong một cái túi nhỏ bằng da hươu tinh xảo, chứa một cặp Đoạn hồn sa, còn có Lê hoa đinh, Phi hoàng thạch, Bạch cốt truy hồn châm, Nguyệt nha câu, Thanh Liên Tử các loại, mỗi vật đều là tinh phẩm.
Lưu Âm Cốc không có ghi chép về thủ pháp Mãn Thiên Hoa Vũ, Tô Tiểu Khuyết vô cùng hiếu kỳ.
Đường Nhất Dã về nhà liền nhờ phụ thân Đường Thanh Vũ dạy, trở về lại truyền cho Tô Tiểu Khuyết. Tô Tiểu Khuyết học được nửa ngày, không đủ kiên nhẫn, lại dẹp qua một bên không học nữa, Đường Nhất Dã chỉ đành thở dài từ bỏ, cũng không nói chính mình đã tốn không ít tâm tư cùng tinh lực mới học được Mãn Thiên Hoa Vũ.
Còn có cái giỏ nhỏ đan từ trúc, bên trong là hạt đào, mùa xuân năm nay Đường Nhất Dã từ đất Thục (vùng thuộc tỉnh Tứ Xuyên hiện nay) mang theo một bao lớn Thủy Mật đào lên núi, trên đường một quả cũng không ăn, thấy Tô Tiểu Khuyết mới mở ra, nhưng Thủy Mật đào đã thối nát, lập tức đem hạt đào rửa sạch thu vào giỏ đưa cho hắn.
Tô Tiểu Khuyết ôm hộp gỗ, đem mặt áp lên hộp, nhẹ nhàng chớp mắt, thấp giọng gọi: “Ca ca…”
Đường Nhất Dã có lẽ đã sớm biết thân phận của mình, nhưng không chịu trực tiếp nhận nhau. Bất luận thế nào, hắn đối với mình luôn rất tốt, cho dù không thể nhận nhau, hắn vẫn là Đường sư huynh, như vậy cũng đã đủ rồi.
Ba năm sau, Xích Tôn Phong thâu tóm không ít môn phái võ lâm phương Bắc, thế lực càng thêm cường đại, Tạ Thiên Bích ngày một trưởng thành, ở Xích Tôn Phong uy thế càng thịnh, thuộc cấp đối với hắn kính sợ thì nhiều, thân thiết thì ít, cũng chỉ khi đến Bạch Lộc Sơn mới có vài phần vô câu vô thúc (không bó buộc), dáng vẻ thoải mái.
Đường Nhất Dã chuyên tâm vào đao pháp, chiêu số đoan nghiêm ngưng trọng, đã có khí chất của tôn sư, mà Tạ Thiên Bích lại càng thiên về thực chiến, không theo quy củ, kỳ chiêu xuất ra dồn dập, sức sát thương rất lớn.
Thái Nhất Tâm Kinh của hai người tiến triển gần như đồng bộ, chỉ là Đường Nhất Dã lấy tĩnh nhập môn, Tạ Thiên Bích lấy động tu khí, lúc nội lực phát huy, Đường Nhất Dã càng thu vào bên trong, Tạ Thiên Bích thiên về bá khí, sách chiêu diễn luyện, Tạ Thiên Bích thường thua nhiều thắng ít, hắn lại không chút để ý, chỉ cười cho qua mà thôi.
Niếp Thập Tam đối Đường Nhất Dã thở dài: “Nếu là chiến đấu sinh tử tồn vong, chỉ sợ Tạ Thiên Bích nội trong trăm chiêu đã có thể lấy mạng ngươi.”
Lại nói: “Ngươi nội lực không thua gì hắn, chiêu thức so với hắn càng tinh vi hơn, chỉ là chiến ý cùng ứng biến lại kém hơn không chỉ một bậc.”
Đường Nhất Dã nói: “Ta luyện đao chỉ vì đột phá bản thân, lấy đao cầu đạo, tuyệt không muốn thương tổn nhân mạng.”
Niếp Thập Tam gật đầu cười nói: “Ngươi nhường Tạ Thiên Bích, Tạ Thiên Bích nhường ngươi, đều là cơ duyên khó có được đời này. Nên biết đối thủ ngang tài ngang sức so với bằng hữu càng khó tìm hơn. Các ngươi kiểm tra lẫn nhau, lấy sở trường của mình bổ sung cho sở đoản của đối phương, tiền đồ vô hạn. Ta cả đời này dốc lòng vào võ đạo nhưng thật tịch mịch, nếu không phải năm hai mươi lăm tuổi đột nhiên gặp chuyển biến lớn, do tình mà phá cảnh, đời này vô pháp có tiến triển, càng không thể đạt tới cảnh giới vô thượng của kiếm đạo. Các ngươi so với ta đều may mắn hơn nhiều.”
Tô Tiểu Khuyết tận tâm khổ luyện, đã đem loại chân khí lạ trong cơ thể thuần hóa, Già La chân khí rất có tiến triển, nhưng vì niên kỷ còn nhỏ, chỉ mới luyện thành mười tám chiêu trong Già La đao, cùng Đường Nhất Dã so chiêu, trong mười lần cũng có thể thắng được một.
Hắn kiên nhẫn có hạn, tính lại lười nhác, ba năm nay dựa vào nỗi nhớ về mẫu thân đã tạ thế, luyện công không thôi, đã là tiến bộ lớn của bản thân, lúc này cảm thấy võ công dĩ nhiên cực tốt, hơn nữa khinh công đã bỏ xa Tạ Đường hai người, chỉ sau Niếp Thập Tam, liền thư thả buông lơi, lại cả ngày du đãng chơi đùa.
Vừa nghĩ tới Lệ Tứ Hải liền cân nhắc ý định xuống núi, nhưng lại không nỡ phân khai Tạ Thiên Bích và Đường Nhất Dã, quả là vạn phần rối rắm, rốt cuộc đến dược lư ở hậu sơn tìm Trình Tốn, quyết liệt xới tung mấy thứ dược liệu bảo bối kia của hắn, ngày tháng tích lũy, cũng được học chút vụn vặt không đáng kể.
Hôm nay Trình Tốn vung tay một hàng sắp ra mười hai loại mê dược, có chút đắc ý: “Mê dược ai ai cũng có thể hạ, nhưng ta đây mười hai loại, muốn cho người khác ngủ mấy canh giờ là mấy canh giờ, không chút lầm lẫn, tác dụng của dược liệu đều viết trong toa thuốc rồi, liều lượng tùy ngươi cân nhắc, ngươi nếu hiểu được thay đổi liều lượng thế nào để khống chế số canh giờ, ta liền đưa ngươi một lọ Khô hoa tị độc hoàn.”
Tô Tiểu Khuyết cười hì hì cầm một bao lớn hơn mười loại dược liệu mê dược, còn thuận tay đem lọ Thiên hương giao của Trình Tốn trộm hơn phân nửa, làm thành hơn mười cái diện cụ mỏng.
Trình Tốn vài ngày sau mới phát hiện, trong cơn giận dữ, đi khắp núi truy sát Tô Tiểu Khuyết.
Tô Tiểu Khuyết sợ độc dược của hắn, liền đeo một cái diện cụ, gọi một tiếng “Cha”, lại bắt chước bộ dáng Trình Tử Khiêm, không sai một phân.
Trình Tốn lập tức bất động tại chỗ, dở khóc dở cười.
Sau đó gặp Niếp Thập Tam thở dài: “Hài tử này thật độc, chuyên chọn đúng chỗ đau của ngươi mà đâm vào, không phải là điều tốt!”
Niếp Thập Tam cười, cả nửa ngày mới nói: “Sau này đuổi hắn xuống núi, vài lần nếm trải thiệt thòi có lẽ sẽ tử tế lên một chút!”
Tô Tiểu Khuyết nhìn phương thuốc cùng một đống lớn dược liệu hồi lâu, cũng không buồn nghiên cứu kỹ, tùy tiện nghiền nát tán vụn, lấy liều lượng ngang nhau phối thành một thang, lại đột nhiên nảy ra ý tưởng lạ, không biết nếu thêm vào trong mê dược một ít Phần Tình thảo khiến người hưng phấn dị thường sẽ có hiệu quả gì, liền phối thêm một phân Phần Tình thảo vào mê được. (tự mình hại mình em ơi=))))))))
Có sẵn hai dược nhân thử thuốc, Tô Tiểu Khuyết tự nhiên sẽ không bỏ qua, cho nên bữa tối lúc uống xong bát canh thịt thơm nồng ngọt lịm kia, Đường Nhất Dã trở lại phòng liền một đầu ngã xuống, trán đập vào chân giường, sưng một cục rõ to.
Tô Tiểu Khuyết đem hắn ôm lên giường, nhìn trán hắn như trán ông Thọ, cười đến ngã ngửa, vội tìm chút dược đắp một tầng thật dày cho hắn. Vừa định đi ra xem Tạ Thiên Bích thế nào, đã nghe cửa phòng “rầm” một tiếng bị người một chưởng đánh văng, Tạ Thiên Bích y sam không chỉnh tề, đôi mắt đỏ hoạch, một bước dài xông vào: “Tô Tiểu Khuyết! Ngươi đem ta hạ dược gì?”
Tô Tiểu Khuyết thấy hắn tinh thần sung mãn, nét mặt hưng phấn, không khỏi mừng rỡ: “Ngươi không buồn ngủ sao? Đầu choáng váng phải không? Có cảm giác gì bất thường không?”
Tạ Thiên Bích nghiến răng: “Ngươi rốt cuộc hạ dược gì?”
Tô Tiểu Khuyết chỉ vào Đường Nhất Dã: “Cùng loại như hắn, bất quá nhiều Phần Tình thảo hơn một chút.”
“Phần Tình thảo là cái quái gì?”
“… Là thuốc bổ.”
Tạ Thiên Bích đột nhiên sấn tới trước người, cầm lấy tay Tô Tiểu Khuyết ấn xuống khố hạ: “Là xuân dược!”
Cách một tầng khố tử (quần) mỏng, Tô Tiểu Khuyết cảm giác được độ ấm cùng độ cương khác thường, sợ xanh mặt, muốn rút tay ra, lại không địch nổi khí lực của Tạ Thiên Bích, vội lớn tiếng giải thích: “Không nên a, Phần Tình thảo này dùng riêng cũng không có hiệu quả như thế, chẳng lẽ phối với Điềm mộng hương, liền lợi hại vậy sao? Cũng có khả năng là An ngưng hoa…”
Thấy Tạ Thiên Bích vẻ mặt như muốn giết người, một bên dùng sức rụt ngón tay lại, một bên mỉm cười trấn an: “Ngươi đi ngủ trước đã, xem xem, Nhất Dã ngủ ngoan lắm a…Sáng sớm mai ta đi tìm Trình lão đầu, dược này đều là hắn phối, nhất định có thuốc giải.”
Tạ Thiên Bích không nói không rằng cũng không buông tay, trên mặt lại hiện lên một nụ cười.
Tô Tiểu Khuyết cảm thấy ngay cả Diêm vương lão tử đại khái cũng cười không ra loại hung ác khủng bố bậc này, dưới tay nghiệt căn kia vừa to vừa cứng không nói đi, còn thi thoảng nảy lên, lập tức khẩu bất trạch ngôn hoảng bất trạch lộ (nói chung là ăn nói hồ đồ): “Trên Lạc Vân Phong chỉ có một nữ nhân, là Vương đại nương lo cơm nước… Tuy đã ngót nghét sáu mươi, nhưng nhìn vẫn như mới năm mươi chín (có gì khác nhau sao =))))), ngươi nếu không để ý, ta đi giúp ngươi đánh nàng ngất rồi bắt về đây.”
Tạ Thiên Bích tuy lòng bàn tay nóng bỏng, may mắn thần trí có thể so với băng tuyết, chăm chú nhìn gương mặt Tô Tiểu Khuyết, cười nói: “Ai bảo nhất định phải là nữ nhân?”
——————-TẠ THIÊN BÍCH THUẬN TAY GIẢI HUYỆT CHO HẮN, TÔ TIỂU KHUYẾT CŨNG LƯỜI TỰ ĐỘNG THỦ, CHỈ CẢM NHẬN TỪNG VẾT CHAI THÔ RÁP DO LUYỆN ĐAO NƠI KẼ TAY HẮN, NHẸ VUỐT XUỐNG, DỊ THƯỜNG HƯNG PHẤN, KHÔNG BIẾT XẤU HỔ BẤU LẤY VAI TẠ THIÊN BÍCH, HÀM HÀM HỒ HỒ NÓI: “NHANH CHÚT NỮA…”
Đệ bát chương (nhá hàng =)))) chương này em Tiểu Khuyết sẽ bị thua thiệt trước Bích ca, cái tội muốn thử làm thần y =)))), thỉnh đón chờ a~ =))))