*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiết Hoàn tự cho phép chính mình thả lỏng, ở lại trong nhà Cố Lan một tuần lễ, có việc liền gọi điện thoại coi tin hội nghị một chút, không có chuyện gì liền ôm Cố Lan thân thân mật mật, Cố Lan bị hắn phiền không chịu được.
“Tiết Hoàn anh cút cho tôi, chạy trở về nhà anh đi, nhà tôi không hoan nghênh anh.”
“Nhà của em không hoan nghênh tôi, thế nhưng thân thể của em rất hoan nghênh tôi.”
Cố Lan trợn mắt dựng lông mày, một quyền vung qua, Tiết Hoàn thoải mái nắm chặt quả đấm của y, thuận thế đem người ôm vào trong ngực, duỗi cánh tay cầm điện thoại di động ong ong chấn động trên bàn, nghe điện thoại. Cố Lan bị một bên cánh tay Tiết Hoàn cương quyết siết chặt vào trong ngực, giãy giụa mấy lần không thoát được, đơn giản đem chân nhấc đến trên ghế salon, nửa nằm nửa dựa vào trước ngực hắn, móc điện thoại di động ra chơi một trò chơi nhỏ đang nổi.
Tiết Hoàn nghe điện thoại lần này nói tới hai mươi phút, Cố Lan nghe một cái dấu chấm câu cũng đều không hiểu.
“Anh vừa mới nói tiếng gì vậy?”
Tiết Hoàn từ phía sau lưng ôm Cố Lan, cằm đặt trên vai y, “Tiếng người.”
Khuỷu tay Cố Lan chọc vào hắn một chút.
Tiết Hoàn cười cười, sờ sờ eo Cố Lan, “Tiếng Hy Lạp.”
Cố Lan đột nhiên nghiêng đầu qua, Tiết Hoàn thuận thế hôn một cái trên mặt y, “Sao vậy, rất bất ngờ?”
“Quả thật ngoài ý nghĩ.” Cố Lan sờ sờ cái trán, cầm điện thoại di động lên, tiếp tục chơi chém dưa hấu.
“Em thường thường chơi trò chơi này?” Tiết Hoàn rầu rĩ nở nụ cười, đưa ngón trỏ tay phải trên màn hình điện thoại di động cấp tốc di chuyển hai lần, giúp Cố Lan giải trừ nguy cơ.
Cố Lan bĩu môi thoát trò chơi, khóa màn hình, quay đầu trừng mắt nhìn Tiết Hoàn một cái, “Ai cần anh lo!”
Tiết Hoàn sờ sờ mặt Cố Lan, “A Lan, tôi phát hiện em thật sự rất đáng yêu, tôi quả là nhặt được bảo bối.”
Cố Lan cau mày đánh rơi tay Tiết Hoàn, “Đừng sờ mặt của em!”
“Kia sờ nơi nào?”
“Nơi nào cũng không cho sờ!”
“Được, không sờ.” Tiết Hoàn nâng cổ tay nhìn thời gian, “Nên ăn cơm tối, đi, chúng ta đi ra ngoài ăn.”
Vừa nghe lời này cả người Cố Lan nằm úp xuống ghế salon, “Em không đi.”
“Em sao lại lười không ra khỏi cửa thế này, mãi ngộp ở trong phòng đối thân thể rất không tốt.” Tiết Hoàn ngồi xuống ghế salon, khom lưng đem Cố Lan kéo lên, “Đi, không phải em thích ăn món ăn Quảng Đông sao, tôi dẫn em đi ăn.”
“Em quả thật không thấy ngon miệng, không muốn ăn. ” Cố Lan đẩy hắn ra, cau mày ngồi trở lại trên ghế, “Chính anh đi ra ngoài ăn đi, em ở nhà tùy tiện nấu chút cháo là được.”
Mặt Tiết Hoàn lộ vẻ lo lắng, “Em mấy ngày nay đều ăn đặc biệt ít, dạ dày không thoải mái sao?”
Cố Lan xoa xoa bụng, “Khả năng đi.”
“Nếu không, đi bệnh viện nhìn xem?”
Cố Lan lườm hắn một cái, “Em sáng sớm móng tay đau đây, có phải hay không cũng tới bệnh viện nhìn một cái?”
Tiết Hoàn gật đầu, “Nhìn, nên nhìn.”
Cố Lan cầm cái đệm dựa đập tới, “Đi ăn cơm của anh đi!”
Tiết Hoàn cuối cùng vẫn không xuất môn, bồi Cố Lan đồng thời trạch ở nhà, hạ mình tự động thủ nấu một nồi cháo, xào hai món ăn.
Hai người ấm áp ăn cơm xong, liền cùng nhau ngồi trên ghế salon xem TV một chút, trong lúc đó điện thoại Tiết Hoàn vang lên ba lần, đều bị hắn nhấn tắt.
Cố Lan hỏi hắn, “Sao không tiếp?”
Tiết Hoàn trên mặt không biểu tình, “Phiền.”
“Người nhà?”
Tiết Hoàn không trả lời, cười ôm Cố Lan, “Bầu không khí này rất tốt, có muốn làm chút vận động sau khi ăn xong hay không?”
“Cút!”
“A Lan, em mấy ngày nay đều kêu mệt, chúng ta đã ba ngày không làm.” Tiết Hoàn đem mặt chôn vào cần cổ Cố Lan, một tay ở trên eo y vuốt ve qua lại, “Tôi muốn em.”
“Em không muốn anh.” Cố Lan cau mày đẩy Tiết Hoàn một cái, “Anh đi ra.”
“Tôi tuần sau phải đi công tác, lần này cũng phải chừng mấy ngày mới có thể trở về.” Tiết Hoàn ôm y không buông tay, “Làm một lần, có được hay không?”
“Anh nói một lần nhưng trước nay cũng không phải một lần!” Cố Lan kéo cái tay luồn trong cổ áo ra, Tiết Hoàn liền từ dưới chui vào, Cố Lan nhíu mày lại, lười động thủ nữa, y liếc nhìn Tiết Hoàn, “Lần này cần đi đâu?”
“Cyprus.” [1] Tiết Hoàn cởi áo Cố Lan.
“…”
Trạch thần Cố Lan còn thật sự chưa từng nghe tới tên đất nước này.
Lấy điện thoại di động tra baidu một chút, Cố Lan trong lòng nghĩ như vậy, chột dạ cà cà chóp mũi, “Như vậy, trở về nhớ mang cho em chút đặc sản.”
Tiết Hoàn lột quần Cố Lan xuống, mở hai chân của y ra, đem y đặt ở dưới thân, “Em biết đặc sản bên kia là cái gì sao?”
Cố Lan lắc lắc đầu.
“Pho mát Halloumi, khoai tây.”Tiết Hoàn cúi đầu dán vào bên tai Cố Lan, “Còn có hạt óc chó.” [2]
Cố Lan: “…”
« « « « « « « « « « « « « « «
[1] là Cộng hòa Síp, thuộc Châu Âu, là một quốc đảo nằm ở phía Đông Địa Trung Hải, phía Nam Thổ Nhĩ Kỳ, phía Tây Syria và Liban.
Một khu du lịch nghỉ dưỡng của quốc đảo xinh đẹp này.
[2] nguyên văn 3 món là « dương quang », « khoai tây » và « sắc lão đầu », hai món kia tôi gg mãi không ra, lên Wiki thì nó liệt kê rất nhiều nhưng không tập trung vào món gì, nên tôi chọn bừa. Loại pho mát Halloumi thì đúng là loại pho mát đặc trưng và nổi tiếng của quốc đảo này.
Halloumi hay Hellim là loại pho mát nửa cứng nửa mềm, chưa ủ chín, được làm từ hỗn hợp sữa cừu và dê, có nguồn gốc ở Síp và lần đầu tiên được sản xuất ở thời Trung Cổ Byzantine, sau đó trở nên nổi tiếng ở toàn bộ Trung Đông. Halloumi thường được ăn như một món khai vị với các miếng mỏng, dạng tươi hay dạng nước, có thể ăn không hoặc rán vàng mà không bị chảy. Loại pho mát mặn này trở thành sản phẩm được xuất khẩu rất nhiều của Cộng hòa Síp
Pho mát Halloumi nguyên chất và các món ăn được chế biến từ Halloumi.