Nhất Dạ Thâu Hoan

Quyển 2 - Chương 3: Lễ vật này đủ hậu



Theo lệ cũ, sau ngày đại hôn, con dâu hoàng thất phải đến thỉnh an đế hậu.

Thân là Viêm vương phi, ta đương nhiên cũng phải tiến cung vấn an hai người họ.

Ta một thân cung trang màu vàng kim, làn áo trước ngực còn thêu một đó hoa mẫu đơn tinh xảo, ưu nhã cao quý. Bộ cung trang tinh tế này, là do tú nương trong cung mất đúng một năm trời mới may xong. Làn váy tầng tầng rũ xuống, tựa như một đóa hoa mẫu đơn nở rộ.

Từng bước từng bước tiến vào đại điện, váy áo hoa lệ nhẹ nhàng lướt qua những bậc thang bạch ngọc, đột nhiên ta cảm thấy khó thở.

Cung điện rường cột trạm trổ, tựa như một con sư tử đang há to cái mồm đầy máu, tùy thời có thể nuốt chửng ta vào bụng.

Trong hoàng cung, nhìn thì tráng lệ, nhưng kỳ thực tinh phong huyết vũ, dơ bẩn vô cùng. Nói thẳng ra, hoàng cung chính là nơi dơ bẩn nhất thế gian.

Một kẻ thỉnh thoảng mới tiến cung như ta còn chịu đựng không được, huống hồ là Tử Ly phải ở đông cung lâu dài.

Tử Ly, Tử Ly, mỗi lần nghĩ đến Tử Ly, ta lại thấy như có một tảng đá lớn chắn ngay trước ngực.

Đại khái là do suy nghĩ quá mức nhập thần, ta giẫm lên làn váy của mình lúc nào không biết. Ta lảo đảo vài bước, hung hăng ngã trên mặt đất. Vốn dĩ ta có thể không cần phải ngã, nhưng ta vẫn chọn để mình ngã xuống. Nguyên nhân đơn giản là vì, ta không muốn ai biết ta võ công cao cường.

Ta ngã vào một vòng tay ấp áp, bên tai còn truyền tới một tiếng cười ôn nhu, “Hoàng tẩu, cẩn thận.”

Ta không chút do dự đẩy cái tên anh hùng cứu mỹ nhân này ra, bảo trì cự ly với hắn, “Đa tạ.” Người nay đêm qua ý đồ cưỡng gian ta, đối với hắn, ta vô cùng căm ghét.

“Hoàng tẩu, cẩn thận một chút.” Hắn mỉm cười, đẹp như pháo hoa diễm lệ.

Trên đời sao lại có nam tử đẹp như thế này? Nếu như hắn là nữ tử, nhất định sẽ điên đảo chúng sinh, khuynh quốc khuynh thành.

“Ngã có đau không?” Hoàng Phủ Viêm đúng lúc tiếp tay, trình diễn một màn phu thê ân ái.

“Không có.” Ta mỉm cười, đặt tay mình vào giữa tay hắn, mặc cho hắn dắt đi.

Bước vào đại điện, bà bà (1) ta Lệ quý phi cùng hoàng đế lão gia ái mộ lão tỷ ta đã đợi ở đây rất lâu rồi, ta dựa theo nghi lễ hoàng gia, hành lễ ba quỳ chín lạy trước mặt bọn họ, “Nhi thần bái kiến phụ hoàng, mẫu phi.” Những lời này là trước lúc xuất phát, Tiểu Lan tỷ tỷ dạy cho ta, trở thành vương phi, phải gọi hoàng đế là cha.

“Miễn lễ.” Hoàng đễ lão gia thản nhiên liếc mắt nhìn ta, ho khan vài tiếng.

“Đứng lên đi.” Lệ quý phi luôn rất thích ta, sắc mặt cũng dễ chịu hơn nhiều.

Một cơn buồn bực dâng lên trong lòng, ta cúi đầu, “Tạ ơn phụ hoàng, mẫu phi.” Hoàng đế sắc mặt tái nhợt, lại hay thở dốc, xem chừng không sống được bao lâu.

Nếu hắn chết, cái ghế hắn đang ngồi nhất định bị nhiều người tranh đoạt. Thân là đại tiểu thư Mộ Dung gia, Viêm vương phi, bất luận thế nào ta cũng không trốn được một trận phong ba này. Cho dù trốn được, cũng không chạy được. Nếu chúng ta đều trốn cả rồi, Tử Ly thân là thái tử phi phải tính sao đây?

Nói tới nói lui, đều là cái ghế kia của hoàng đế lão gia gây họa.

Hoàng đế lão gia nháy mắt, vị lão thái giám kia lập tức lấy ra n thứ ngọc như ý, “Vương phi, đây là lễ vật hoàng thượng ban thưởng.” Ngọc như ý, ý chỉ vạn sự như ý, là thứ hoàng gia thường dùng để ban thưởng nhất.

Hắn tặng cho ta một thứ tầm thường thế này, rõ ràng là không coi trọng ta. Miễn đi, bản cô nương cũng không cần hắn coi trọng làm gì.

“Tạ ơn phụ hoàng ban thưởng.” Tiểu Lan nhanh nhẹn giúp ta nhận lấy lễ vật thưởng tứ.

Hoàng đễ lão gia đột ngột phất tay, “Khụ, tất cả lui xuống hết đi, ta có vài lời muốn nói với Tử Lung.”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây người tại chỗ, bao gồm cả ta trong đó.

Ta cùng hắn vừa không thân lại không quen không biết, hắn giữ lại một mình ta làm gì?

Sau khi tất cả đã lui ra ngoài, trong cung điện to lớn bây giờ chỉ còn vẻ thê lương trống trải. Ta đứng trước mặt hoàng đễ lão gia, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.

Ở cổ đại, nhìn thẳng hoàng đế là hành vi phạm pháp, dựa vào ánh mắt này của ta, cũng đủ cho ta chết hơn ba trăm sáu chục lần.

Thế nhưng, hoàng đế công công (2) cũng không chú ý đến ánh mắt đó của ta.

“Thanh nhã vẫn khỏe chứ?” Ta ngất, giữ ta lại chỉ vì để hỏi thăm lão tỷ của ta à?

“Hồi hoàng thượng, gia mẫu vẫn khỏe.” Trong lòng cực độ khinh thường, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ cung kính như cũ.

“Con mang khăn che mặt làm gì? Gở xuống đi.” Nghe nói ở trước mặt hoàng đế mà mang khăn che cũng phạm vào tử tội, tội danh là coi rẻ hoàng uy. Bản cô nương chính là muốn coi rẻ đó, thì đã sao?

Đùa, gở xuống? Để Hoàng Phủ Viêm trông thấy gương mặt thật của ta à?

“Hồi hoàng thượng, Tử Lung bị nhiễm phong hàn, cho nên…” Tùy tiện tìm đại một lý do.

“Thanh Nhã hẳn là hận ta lắm?” Hắn dùng chữ ‘ta’ này nói chuyện với ta, rốt cuộc là có ý gì.

Đúng là rất hận, bất quá ta sẽ không nói ra, “Gia mẫu làm sao dám hận hoàng thượng chứ.”

Hắn thở dài một hơi, “Tử Ly tiến cung, nàng ấy hận ta. Con gả cho Viêm nhi, nàng ấy sẽ càng hận ta.”

“Được hoàng thượng cùng hai vị hoàng tử hậu ái, là vinh hạnh của tỷ muội chúng con, gia mẫu làm sao dám oán hận người.” Vị lão nhân gia này nghĩ cũng đáng thương, ta tận lực chọn mấy lời hữu ích đem ra nói.

Đáy mắt hoàng đế lão gia toát ra tiếu ý nhàn nhạt, tiếu ý đó, ôn nhu cực kỳ, “Lúc ta mới quen Thanh Nhã, nàng mới chỉ được mười mấy tuổi. Bướng bỉnh, hoạt bát, tự đại ngông cuồng. Lúc nàng ngoảnh đầu lại cười với ta, nụ cười điên đảo chúng sinh ấy, đến nay ta vẫn còn nhớ rõ.” Hắn tựa hồ đang chìm trong hồi ức, tiếu ý nơi đáy mắt hiện ra càng lúc càng sâu.

Vị này cũng là một kẻ đáng thương a, yêu lão tỷ ta đến muốn chết rồi, nhưng cuối cùng lại không có được. Chỉ có thể dùng một từ để hình dung – thảm.

Tiếu ý kia chậm rãi nhạt dần, biến thành một cái gì đó bất đắc dĩ, “Ta nắm giữ giang sơn vạn lý, nhưng trước sau vẫn là thất bại. Làm người, ta đã rất thất bại, làm quân, ta lại càng thất bại hơn.”

Ngươi quả thật thất bại, thất bại vô cùng. Đương nhiên, những lời đó ta chỉ dám len lén phát biểu trong lòng. Về phần cái miệng của ta, hiện nay vẫn bảo trì trầm mặc.

Một vị đế vương lẩm bẩm trước mặt ta, tốt nhất vẫn cứ nên trầm mặc.

“Thanh Nhã nói, nàng sẽ không làm thiếp của bất cứ ai. Cho nên, ta lập nàng làm hậu. Ta vẫn cho rằng, mẫu nhi thiên hạ chính là vinh sủng mà nữ tử thế gian đều thiết tha mơ ước. Không ngờ rằng, nàng lại khinh thường nó. Nhìn nàng rong ruổi sa trường, kim qua thiết mã, ta mới biết được, ta không thể có được nàng. Ta mặc dù xưng đế, nhưng vĩnh viễn vẫn thua Vũ Lăng vương. Thanh Nhã đi cùng hắn, ta thua tâm phục khẩu phục.” Tuy rằng ngươi lớn lên có đẹp trai hơn tỷ phu ta một chút, nhưng khí thế kém tỷ phu ta nhiều lắm.

Trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc đến cùng.

“Thanh Nhã là thiên cổ kỳ nữ, Mộ Dung Quyết là cái thế anh hùng. Con cùng Tử Ly, là nữ nhi của họ, đương nhiên cũng không phải tầm thường.” Hắn chậm rãi ngẩng đầu, thở dài một tiếng, “Hạo nhi cùng Thanh nhi đều là hài tử của ta, huynh đệ tương tàn, đó không phải nguyện vọng của ta.”

“Lịch đại các triều, tranh giành hoàng vị là không thể tránh khỏi.” Ta đã mơ hồ đoán được tâm tư của hắn, “Hạo nhi cùng Thanh nhi đều là nhân tài trị quốc, bất luận là ai kế thừa đại thống. Đều là phúc phần của bách tính thiên hạ. Thế nhưng ta biết, Thanh nhi bụng dạ hẹp hòi, nếu nó có được thiên hạ, Hạo nhi cùng các vị hoàng tử khác xem ra lành ít dữ nhiều, cho nên…” Có lộn hay không, đường đường một nhất quốc chi quân lại bàn chuyện chính trị với một tiểu nữ tử, đầu óc hắn chẳng lẽ nổi đậu hay là phát sốt rồi à?

Nếu như không phải Hoàng Phủ Thanh bụng dạ hẹp hòi, hoàng đế lão gia sẽ xem trọng hắn, là vậy chăng?

“Ý của hoàng thượng, là vừa ý Hoàng Phủ Thanh?”

“Thanh nhi đủ âm hiểm.” Hoàng đế lão gia thẳng thắn nói, “Chỉ có điều…”

Nếu đã đem những lời này nói ra, ta cũng không cần tiếp tục giấu giấu giếm giếm, làm bộ làm tịch nữa, “Người như hắn, rất thích hợp làm hoàng đế.” Ngược lại, thái tử quá mức nhân hậu (người này tuy rằng cũng tàn nhẫn thâm hiểm, nhưng so với tam gia, thật sự kém hơn rất nhiều), ngũ gia quá mức tàn độc, chỉ có vừa âm hiểm vừa biết cách biểu hiện bề ngoài như tam gia, mới là lựa chọn tốt nhất. Chỉ tiếc, nếu hắn kế vị, tất sẽ diệt trừ hậu hoạn.

Hắn bất đắc dĩ cười khổ, “Nếu một ngày Thanh nhi đăng cơ, hoàng cung này nhất định máu chảy thành sông, Mộ Dung gia cũng khó thoát khỏi liên lụy, lấy tính tình đuổi tận giết tuyệt của Thanh nhi…” Những lời sau đó hắn không nói ra, chỉ cười khổ thay lời muốn nói.

“Hoàng thượng muốn Tử Lung làm gì?” Ta cũng không phải ngu ngốc, ngụ ý của hắn ta đã hiểu rất rõ ràng.

Hắn nâng chiếc hộp gấm đặt bên người lên, “Nhận đi.”

Trong cái hộp đó, rốt cuộc chứa thứ gì?

Ta đưa tay tiếp nhận, rõ ràng là tò mò muốn chết, nhưng cũng không dám mở ra xem.

Hắn lấy một cái cẩm nang ra đưa cho ta, “Đợi sau khi ta chết rồi, đem nó giao cho Thanh Nhã.” Ta ngất, hắn đang bàn giao hậu sự, trong cái hộp này, không phải là di chúc chứ? Không, phải gọi là di chiếu mới đúng. Nếu như là di chiếu, có cần phải để trong hộp không? Không phải quan trọng vậy chứ?

Ta vẫn cung kính tiếp nhận, không nói một lời. Giây phút này, im lặng chính là lựa chọn tốt nhất.

Ta chỉ là một vương phi, hoàng đế lão gia lại bàn giao hậu sự với ta, có phải quá buồn cười không?

“Mở ra xem đi.” Hoàng đế lão gia tuấn mỹ ưu nhã vẫn mỉm cười như trước.

Được sự cho phép của hắn, ta mang theo tâm trạng mong chờ, nhẹ nhàng mở hộp gấm ra. Nhìn rõ thứ trong hộp, toàn thân ta chấn động, lập tức đóng nắp hộp, rút tay về.

Bên trong… dĩ nhiên là…

“Tại sao lại chọn con?” Hắn cư nhiên đem thứ này giao cho ta, rốt cuộc là có ý gì?

“Năng lực của Viêm nhi, tuyệt đối không thua gì Thanh nhi. Chỉ có điều, Viêm nhi tự cầu phong vương, từ bỏ cơ hội được kế thừa đại thống. Ban đầu ta muốn gả con cho Thanh nhi, nhưng quý phi nói, con không thích câu tâm đấu giác (3), đạm bạc như Viêm nhi mới thích hợp với con. Cũng vì hai người đều đạm bạc như nhau, nên sẽ không lợi dụng thứ ta giao cho để tranh quyền đoạt lợi. Con là thê tử của Viêm nhi, cũng là tiểu thư Mộ Dung gia. Nếu như Hạo nhi có được thiên hạ, con phải bảo hộ Viêm nhi và Thanh nhi.” Hoàng đế lão gia xem ra cũng không phải vô năng như vậy.

“Tam gia là đệ đệ của Viêm vương mà.” Hoàng Phủ Viêm đạm bạc, nhưng Hoàng Phủ Thanh lại là phần tử có dã tâm. Thân là thê tử của Hoàng Phủ Viêm, giúp đỡ tam gia cũng là chuyện bình thường.

Hoàng đế lão gia ung dung lắc lắc đầu, “Nếu như con không yêu Viêm nhi, tự nhiên sẽ không giúp hai đứa nó. Nếu như con yêu Viêm nhi, con sẽ vì rời xa kinh thành mà làm theo lời ta nói. Bất luận là vì bản thân hay vì Mộ Dung gia, Hạo nhi kế thừa đại thống vẫn là sự lựa chọn tốt nhất.”

Ta ngất, hai phía đều đổ dồn cả về ta.

Ta mỉm cười, “Hoàng thượng, người đã gả con cho Viêm vương, thật sự có thể trở thành nhất cử lưỡng tiện. Ngược lại nếu tam gia có được thiên hạ, người hi vọng hắn sẽ vì con mà buông tha cho Mộ Dung gia.” Vì Mộ Dung gia, vì Thanh Nhã, hắn có thể nói là dụng tâm lương khổ a. Nếu như Thanh Nhã biết được tấm chân tình này của hắn, hẳn sẽ rất cảm động.

Vị hoàng đế lão gia Hoàng Phủ Thành này không phản bác lời ta, ngấm ngầm thừa nhận, “Thanh nhi thích con, hài tử này cũng giống như ta, hết hi vọng rồi.” Không hổ là đế vương, cho dù vô năng cũng lợi hại hơn kẻ bình thường.

Ta có hơi giật mình, “Tử Lung biết.” Từ lần gặp mặt đầu tiên, người này không hề che giấu hứng thú đối với ta. Nếu như nói lúc trước có chút hoài nghi, đêm qua cũng có thể xác nhận được rồi.

Định bụng cưỡng gian ta còn lo lắng đến cảm nhận của ta, thuận tiện còn mang theo thuốc giảm đau, nói hắn không thích ta, đánh chết ta cũng không tin.

“Có lẽ con không biết, khi ta hạ chỉ gả con cho Viêm nhi, Thanh nhi đã ở trước tẩm cung của ta quỳ đúng một ngày một đêm, cầu xin ta thu hồi thánh mệnh.”

Hả… lại còn có chuyện này nữa sao?

Ta nhẹ nhàng thở dài một hơi, cười khổ, “Thâm tình của hắn, Tử Lung chỉ đành cô phụ.” Nể tình hắn vì ta mà quỳ xuống cầu xin một ngày một đêm, tha thứ cho hành vi cẩu huyết đêm qua của hắn.

Hoàng đế lão gia khoát khoát tay, “Đi đi, chắc con đã hiểu mình phải làm gì.”

Ta dùng tư thế đúng tiêu chuẩn cổ đại lui ra ngoài. Lúc xoay người, ta lại cười nói, “Tuy rằng Tử Lung không biết người vì sao lại chắc chắn con sẽ bảo hộ tam gia cùng vương gia, thế nhưng, người đoán đúng rồi.” Người dám nói chuyện với hoàng đế như vậy không được mấy ai, thật vinh hạnh, Hạ Tử Lung ta cũng tính là một trong số đó.

Thanh âm của hoàng đế lão gia từ phía sau truyền tới, mang theo mấy phần tịch mịch, “Không phải đoán, mà là đặt cược. Từ con ra, ta không còn sự lựa chọn nào khác. Hơn nữa, con và Thanh Nhã giống nhau, đều là người trọng tình trọng nghĩa.”

———————————————————

(1) Bà bà: mẹ chồng

(2. Công công: cha chồng (TN: chú thích để khỏi nhầm ‘công công’ này với ‘công công’ kia =)))

(3) câu tâm đấu giác: tranh đấu lẫn nhau.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv