Nhất Dạ Thâu Hoan

Quyển 2 - Chương 20: Tỷ tỷ xấu tính



Sương mù nhàn nhạt, cành liễu tung bay, hoa đào mười dặm ánh lên sắc hồng.

Mùa xuân như vậy thật khiến lòng người hứng khởi, xuân về hoa nở, một ngày tươi đẹp sắc xuân dạt dào. Ta đang đi bên cạnh Mộ Dung Phong Vân, đến Minh Nguyệt am dâng hương bái phật.

Đi giữa dòng người rộn ràng tấp nập, Mộ Dung Phong Vân có chút kinh hãi lo âu. Dắt theo một người mang thai chen chúc trong dòng người, quả thật khiến người ta kinh hãi. Hơn nữa người cổ đại cũng chẳng biết cái gì là đạo đức xã hội, căn bản không biết nhường đường là gì, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Có điều ai đó đã quên rằng, ta là Hạ Tử Lung, là sát thủ từng danh chấn giang hồ. Võ công mặc dù không phải tuyệt đỉnh, nhưng cũng thuộc hàng cao thủ nhất lưu. Cho dù ta có muốn ngã, nhưng ‘bản năng’ cũng sẽ không cho phép.’

Dưới sự dìu đỡ của Phong Vân, ta rốt cuộc cũng có thể run rẩy đi tới trước cửa Minh Nguyệt am.

Năm nay không khác gì năm ngoái, dòng người nối đuôi không dứt, náo nhiệt phi phàm.

Bởi vì đang mang thai, ta lúc này đã sắp kiệt sức, Mộ Dung Phong Vân tri kỷ bèn đỡ ta đến ngồi trong một cái lều trà.

Hai người chúng ta vừa ngồi xuống, một vị tướng sĩ tay cầm cờ trắng cũng ngồi xuống theo.

Ta không phải người keo kiệt, người ta muốn ngồi, ta tuyệt đối không có ý kiến. Chẳng những không đuổi hắn, hơn nữa còn mỉm cười với hắn một cái.

Nhìn thấy nụ cười kiều mỹ của ta, tướng sĩ cũng nhìn ta mỉm cười, “Phu nhân, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi?”

“Chúng ta có quen sao?” Thoạt nhìn rất quen, nhưng cũng không nhớ đã gặp ở đâu rồi.

Tướng sĩ vuốt vuốt râu, cười vô cùng hòa nhã, “Năm ngoái, ta từng xem tướng cho hai vị.”

Nghe hắn nói như vậy, ta mới sực nhớ ra.

“Đại sư, người xem rất chuẩn.” Liếc mắt một cái lập tức nhìn ra ta và Phong Vân có tướng phu thê, thực sự không hề đơn giản.

“Đa tạ lời vàng của đại sư hôm đó.” Cha của hài tử nhà ta cũng bắt đầu mở miệng.

Tướng sĩ liếc mắt nhìn Mộ Dung Phong Vân, lại nhìn về phía ta, “Hai vị quả thật có tướng phu thê, có điều…”

Có một số việc, thà tin rằng có còn hơn cho rằng không, “Có điều thế nào?” Ta vội hỏi.

Tướng sĩ không tiếp tục nói, lại chuyển sang đề tài khác, “Đứa bé trong bụng phu nhân tương lai nhất định là nhân trung long phụng.” Câu này nghe sao giả tạo quá.

“Đa tạ đại sư.” Mặc dù giả tạo, nhưng Phong Vân vẫn niềm nở lấy ra một thỏi bạc.

Tướng sĩ không hề nhìn đến thỏi bạc, ngược lại nhìn Phong Vân, thần sắc có chút nghiêm trọng, “Đứa bé trai trong bụng phu nhân tương lai sẽ là bá chủ một phương, có điều, nó đến thế gian này, sẽ mang đến tai họa cho hai vị.” Bá chủ? Mộ Dung gia ta đã có nhiều bá chủ quá rồi, đừng nên có thêm bá chủ nào nữa.

Ta và Phong Vân nhất thời không nói nên lời, đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Phong Vân lên tiếng trước, “Thỉnh đại sư chỉ điểm bến mê.”

“Phu nhân công tử sát nghiệt quá nặng, từ nay về sau, cần phải làm nhiều việc thiện.” Sặc… Chuyện này cũng có thể nhìn ra.

Ta lập tức rất từ tốn, mồ hồi hôi lạnh chảy ròng ròng, “Đa tạ đại sư, nhất định.” Từ lúc có thai, ta đã không giết ai nữa. Vả lại, còn thường làm việc thiện mà.

Thần sắc tướng sĩ càng nghiêm trọng hơn, “Gia đình hai vị sát nghiệt quá nhiều, khiến hài tử trong bụng lệ khí rất nặng.” Sặc… Nhà chúng ta quả thực sát nghiệt quả thực rất nặng, nặng vô cùng.

“Phải làm sao mới được?” Tỷ tỷ tỷ phu chinh chiến tứ phương bấy nhiêu năm, có thể đã giết hàng ngàn hàng vạn người. Nhiều sinh mạng như vậy, Mộ Dung gia ta làm sao trả được chứ.

Tướng sĩ bấm tay tính toán, cười nói, “Tuy rằng sát nghiệt có nặng, nhưng ngược lại cũng tạo phúc cho thương sinh thiên hạ. Hôm nay thiên hạ thái bình, đều là nhờ hi sinh của các vị đổi lấy. Hài tử trong bụng phu nhân mặc dù lệ khí có nặng, nhưng chỉ cần giáo dục thật tốt, sẽ không sao.”

Mộ Dung Phong Vân đứng lên, cung kính nói, “Cẩn tuân giáo huấn của tiên sinh.”

“Nhìn tướng mạo của hai vị, hẳn đều là những nhân vật hô phong hoán vũ. Chỗ cao không chịu nổi gió lạnh, thân tại hồng trần, vĩnh viễn không thoát khỏi rối rắm hồng trần.”

Ta nhíu mày, “Tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triêu.” (1) Ta cũng không muốn sống ở vùng hoang vu hẻo lánh.

“Phu nhân nói rất có lý, nhưng mà…” Hắn hạ giọng, “Nếu như ta đoán không nhầm, các nhà các vị, đều là người có thế quân lâm thiên hạ. Trên trời không thể có hai thái dương, một quốc gia cũng không thể nào có hai quốc chủ.” Quân lâm thiên hạ? Không sai, tỷ tỷ tỷ phu quả thật đã đạt đến cảnh giới quân lâm thiên hạ, về phần ta và Phong Vân… còn kém một chút xíu. Nhưng mà, nếu như chúng ta tạo phản… không hẳn là không thể xoay chuyển càn khôn.

Ta bị lời nói của hắn dọa đến tim đập thình thịch, “Tiên sinh, lời này không thể nói lung tung được.” Ta chỉ muốn làm một công dân tốt. Một không giết người phóng hỏa, hai không hãm hại lừa gạt. Nộp thuế đúng hạn, tuân thủ luật pháp, thường xuyên tham gia chút hoạt động công ích xã hội.

Tướng sĩ ngẩng đầu, sảng khoái cười to, “Chỉ nói thôi thì có ngại gì?”

“Tiên sinh, những lời này thật sự không thể nói lung tung.” Thần sắc Mộ Dung Phong Vân bắt đầu nghiêm trọng.

Tướng sĩ cười cười, đứng dậy xoay người bỏ đi, “Thân tại hồng trần, vĩnh viễn không thể thoát khỏi rối rắm hồng trần.”

Nhìn theo bóng lưng hắn, ta không khỏi thở dài, “Lời tướng sĩ đó nói là thật sao?” Hắn nói thật sự rất chuẩn, không thể không tin.

“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.” Bàn tay Phong Vân đủ lớn để nắm gọn bàn tay ta, mỉm cười trấn an ta một cái.

“Được, đến lúc đó hẵng hay.” Ta bây giờ là phụ nữ có thai, không thể lo lắng quá nhiều như vậy.

Tay trong tay vào đến am đường, ta theo lệ quỳ xuống xin xâm, Mộ Dung Phong Vân đứng một bên quan sát, canh giữ một bên, giống như sợ có người đột nhiên nhảy ra ăn tươi nuốt sống ta.

Cầm theo quẻ xâm, Phong Vân đỡ ta đến chỗ giải xâm.

Người giải xâm vẫn là vị sư thái lúc trước, vị sư thái kia xem xong trả xâm cho ta, “Phu nhân, đời người luôn có sớm chiều phúc họa, phu nhân không cần quá lo lắng.”

Trong lúc suy tư nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của vị sư thái đó, ta nhìn thấy dòng chữ trên quẻ xâm.

Nếu như hai mắt ta không có vấn đề, hẳn là xâm hạ hạ. Trên quẻ xâm chỉ có bốn chữ, tai họa đổ máu.

Mộ Dung Phong Vân nhìn thấy chữ trên quẻ xâm, an ủi nói, “Không sao đâu, lời của quỷ thần, không cần để ý.” Ta không lo lắng cho bản thân mình, nhưng mà, ta lo cho Phong Vân.

“Ừm.” Ngoại trừ quên nó đi, ta cũng không biết phải làm cái gì.

Cầm quẻ xâm, một tiểu ni cô đi tới, “Phu nhân, người đang có thai, không tiện hạ sơn. Nếu như không chê, hai vị có thể ngủ lại tệ tự một đêm.”

Ta dùng ánh mắt hỏi ý Mộ Dung Phong Vân, “Đại ca thấy thế nào?” Đi đã nửa ngày, ta cũng rất mệt mỏi.

“Được, chúng ta ở lại một đêm.” Phong Vân lúc nào cũng rất chìu ta, nhất định là sợ ta mệt mỏi. Tiểu ni cô đi trước dẫn đường, “Hai vị thí chủ, thỉnh.”

“Tiểu sư phụ chờ một lát.” Ta nhìn Phong Vân, nói, “Đại ca, quyên chút bạc đi.” Ta không thể ăn không ở không của người ta như vậy.

“Được.” Mộ Dung Phong Vân lấy ra một tấm ngân phiếu bỏ vào rương công đức, sau đó trở lại đỡ cánh tay ta, “Tiểu sư phụ, mời dẫn đường.”

“Đã cúng bao nhiêu?” Mệnh giá của tấm ngân phiếu đó hẳn là không nhỏ, “Ba trăm lượng.” Ba trăm lượng? Đúng là không nhỏ.

Vì để tiện cho Phong Vân chăm sóc ta, tiểu ni cô sắp xếp hai chúng ta ở chung một gian sương phòng, so với lần trước, gian này sạch sẽ hơn rất nhiều.

Vừa mới bước vào, ta lập tức nằm dài lên giường nghỉ mệt. Trong bụng có thể một quả trứng, đúng là mệt thật.

“Bản tự có chuẩn bị đồ ăn chay, thí chủ có muốn ăn không?” Hẳn là thấy ta đang mang thai, tiểu sư phụ tặng ta thêm chút phúc lợi.

“Phiền tiểu sư phụ mang đến cho ta một chút.” Một người ăn, hai người sử dụng, chả trách ta bình thường hay đói bụng thế này.

“Phiền thí chủ chờ một lát.”

Chờ tiểu ni cô đi rồi, Phong Vân lập tức đóng cửa trở lại bên giường, nhẹ nhàng giúp ta xoa bóp chân nhỏ, “Phong Vân, chúng ta đặt tên hài tử là gì?” Tướng sĩ nói nó là con trai, không biết có phải thật vậy không.

“Tên gì cũng được, ta chỉ hi vọng nó được bình an.” Nói thừa, cha mẹ nào không muốn cho con mình được bình an chứ.

“Mộ Dung Bình An?” Con gái đặt tên này thì được, còn con trai…

Phong Vân mỉm cười, “Nàng nói xem nên đặt tên gì?”

“Chúng ta không giành nhau, chàng đặt.” Người ta là đại tài tử nổi danh, còn ta chỉ là tiểu lưu manh. Mấy chuyện đặt tên đại loại thế này, đương nhiên phải để người ta động não.

Phong Vân gãi gãi đầu, “Ta không biết.”

Ta nghiêng đầu, chăm chú nói, “Kỳ thực, ta hi vọng nó có một cái tên bình thường một chút. Tiên sinh nói tương lai nó sẽ là bá chủ một phương, có điều, ta không hi vọng vậy.” Đứa trẻ bình an, vui vẻ, ta đã cảm thấy mãn nguyện rồi.

Phong Vân cười đùa nói, “Vậy gọi nó là Mộ Dung Bình Phàm đi.” Nói đến những người cha vô trách nhiệm, Phong Vân tuyệt đối dẫn đầu.

Ta trợn mắt, “Nghiêm túc chút đi.” Bình Phàm quá khó nghe rồi.

Mộ Dung Phong Vân cười hắc hắc, “Ta hi vọng nó sau này có thể giống như ta, tiêu sái tuấn dật, ngọc thụ lâm phong, đặt nó tên là Mộ Dung Tiêu đi.” Ta thừa nhận Phong Vân rất tuấn tú, nhưng cũng không cần khoe khoang trước mặt ta vậy chứ? Có phải không cam tâm chịu cảnh cô tịch, muốn ra ngoài vụng trộm rồi không?

Ta trợn mắt càng lúc càng to, “Lão đầu chết, chàng ba mươi tuổi rồi, bớt màu mè đi.” Chúng ta đều đã già cả rồi, còn bắt chước đám nam sinh nữ sinh liếc mắt đưa tình làm gì nữa.

Thấy ta tức giận, Phong Vân vội vã thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Con trai thì đặt là Mộ Dung Tuấn, con gái thì đặt là Mộ Dung Dao.”

“Được.” Nghe không dở, cũng đủ bình thường, “Có điều Mộ Dung Dao có phải hơi khó nghe không?” Thực ra thì cũng được, chỉ là… quá bình phàm rồi.

Cha hài tử trừng mắt nhìn ta, “Nàng nghĩ sao?”

Ta cúi đầu cười gian, “Nếu như đổi thành Mộ Dung Phục với Mộ Dung Cửu có phải tốt hơn không.”

“Bây giờ không phải lúc kể chuyện, nếu muốn kể với , chờ đứa nhỏ lớn lên rồi tính.” Cha của hài tử ta quả thật học cao hiểu rộng, ngay cả cái này cũng biết.

xxxxxxxxx

Ở lại Minh Nguyệt am một đêm, sáng sơm hôm sau ta và Phong Vân lập tức rời chùa xuống núi.

Không khí sớm mai quả thật tinh khiết, theo nghiên cứu của ta, chỉ có mùi thơm nhàn nhạt không hề có lẫn cacbon đioxit, chất lượng không khí cực kỳ cao. Hít sâu vài cái, đối với ta và hài tử đều rất có lợi.

Khi ta và Phong Vân mật mật ngọt ngọt trở về Mộ Dung gia, trùng hợp nhìn thấy tỷ tỷ tỷ phu từ trong nhà bước ra.

Nhìn thấy Thanh Nhã, ta ba bước nhập thành hai bước, nhào tới bên cạnh, “Lão tỷ, tỷ về rồi sao?” Trở về hồi nào? Sao ta không biết?

“Nhảm nhí, không về có thể gặp muội được sao?” Thanh Nhã vươn tay ôm lấy ta, nhẹ nhàng vuốt vuốt sau lưng, “Lão tỷ về rồi.”

“Cha, mẹ.” Ai đó vẫn còn chưa sửa xưng hô.

“Chúng ta mới vừa về hôm qua.” Tỷ phu coi như tương đối có lương tâm, trả lời câu hỏi chó máu đó của ta.

“Có mệt không, vào nghỉ ngơi chút đi, những chuyện khác để hôm sau hẵng tính.” Theo ta phỏng đoán, bọn họ chính là hớt hải trở về đây.

Lão tình nhân qua đời, con gái con rể đồng thời mất tích, e rằng suốt dọc đường đi cấp bách vô cùng.

“Tỷ muội ta đã lâu không gặp, vào trong nói chuyện đi.” Nhìn thấy ta, Thanh Nhã đã sớm đem hết mọi chuyện quẳng đến Thái Bình Dương rồi.

“Đi.” Ta buông Thanh Nhã ra, thuận thế ôm lấy cánh tay tỷ ấy.

Thanh Nhã kéo ta đi vào, trong lúc vô tình nhìn thấy cái bụng tròn vo của ta, ánh mắt đột nhiên ngây dại, “Lão muội, muội có thai rồi?” Thanh Nhã kinh hãi la lên một tiếng, sau đó trợn trừng mắt, ban đầu biến thành tuổi già ngu si, sau đó… hôn mê giống như trong kịch bản.

Tỷ phu nhanh tay lẹ mắt, vươn tay ôm tỷ tỷ vào lòng, “Kích động quá độ, không sao đâu.” Không hổ danh là bá chủ một phương, đủ bình tĩnh.

“Ta tới đây.” Đi đến bên cạnh tỷ phu, ta dùng hết sức ấn vào huyệt nhân trung của Thanh Nhã, “Tỷ, thức dậy đi, gà gáy rồi, tới giờ ăn rồi.” Nói cả nữa ngày, không chút phản ứng.

Ta vô tội chớp chớp mắt, cúi đầu thì thầm bên tai Thanh Nhã, “Tỷ, ta đói bụng rồi.” Mấy câu này phi thường hữu dụng, so với hát còn hữu dụng hơn.

Thanh Nhã bỗng dưng đứng bật dậy từ trong lòng tỷ phu, luống cuống chân tay sửa sang y phục, “Tới đây tới đây, muội muốn ăn cái gì? Cơm Tàu hay cơm Tây, đậu hũ hay cháo quẩy? Nấu bún được không? Chờ ta rửa mặt xong rồi nấu, không cần đánh răng.”

Sáu con mắt nhất thời chăm chú, Thanh Nhã hai mắt mơ mơ màng màng tiếp tục bước vào trong, “Trong tủ lạnh có hải sản đó, làm bún hải sản được không?” Cổ đại làm gì có tủ lạnh?

Đi được vài bước, Thanh Nhã đột nhiên chạy trở về, “Ủa quên, ở đây là cổ đại mà.”

Ta vô tội gật đầu, “Đúng vậy, không có tủ lạnh, cũng không có bún.”

Thanh Nhã nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt lại rơi vào bụng của ta, nhìn không chớp mắt, “Muội có thai rồi? Sắp sinh chưa?”

Ta gật đầu, “Tám tháng rồi, sắp sinh luôn rồi.” Nếu trở về trễ hơn một tháng, nhất định có thể trực tiếp ẵm tôn tử.

“Nghe đồn muội ly hôn rồi?” Thanh Nhã đầu đầu mồ hôi lạnh, “Có phải ngoại tình bị bắt gian tại trận không? Sau đó gian phu có chịu trách nhiệm với muội không?”

“Ặc…” Gian phu của ta rất thích chịu trách nhiệm đó chứ.

Lục Thanh Nhã khoa trương đấm đấm ngực, “Không sao, Mộ Dung gia chúng ta nuôi được mà. Đợi nó lớn lên, toàn bộ tài sản của Mộ Dung gia sẽ giao cho nó.” Thanh Nhã đến trước mặt Phong Vân, “Muội muội ngươi đã ly hôn rồi, cái tên nam nhân chết đâm chết chém đó lại không muốn chịu trách nhiệm, ngươi coi như chịu thiệt một chút, giao hết toàn bộ tài sản cho muội muội ngươi đi.” Thanh Nhã vươn ngón tay chỉ vào người ta, “Ngươi xem muội muội ngươi cứng đầu cứng cổ như vậy, chết đói cũng không biết là chết như thế nào. Ngươi coi như làm một việc tốt, đem hết toàn bộ tài sản giao cho mẫu tử nó đi.”

Một vạch hai vạch ba vạch… ta đầu đầy vạch đen, “Tỷ, ta không phải ngốc như vậy.” Không để bản thân mình chết đói vậy đâu.

“Phong Vân, đừng có giành với muội muội ngươi.” Tỷ phu diện vô biểu tình gia nhập hàng ngũ khuyên nhủ. Sai rồi, không phải khuynh nhủ, mà là ra lệnh.

“Cha của đứa trẻ thật sự rất cần ta.” Ta cười như không cười nhìn Phong Vân, “Chàng nói, muốn nuôi ta. Bắt ta cả ngày cứ ngồi ngốc ở nhà, chuyện gì cũng không cần làm hết.”

“Đúng vậy.” Phong Vân gật đầu.

Một câu nói của Phong Vân ngược lại khiến Thanh Nhã trừng to mắt, “Chết xa ra một chút. Phong Vân công tử ngươi tùy tiện vẽ một bức tranh liền không sợ đói chết, nhưng nhìn muội muội ngươi đi, ngốc triệt để. Ngoại trừ giết người, muội muội ngươi còn sở trường nào khác đâu.”

Ta bĩu môi, bướng bỉnh chỉ vào Phong Vân, “Đại ca nuôi muội mà.”

“Vào trong rồi nói.” Thanh Nhã kéo tay ta bước vào trong nhà, “Dựa vào cặp mắt của đại ca muội, không biết sẽ tìm tới loại nữ nhân như thế nào. Nếu nó tìm về một tẩu tử độc ác, ngược đãi muội thì tính sao bây giờ? Cho nên, đại quyền chưởng quản kinh tế là vô cùng cần thiết.” Ta sẽ không có tẩu tử, bởi vì… đại ca là của ta mà.

“Mẹ, con xin thề là sẽ không bạc đãi Tử Lung.” Ngữ khí mặc dù có chút đùa cợt, nhưng ta biết Phong Vân đang nói thật.

“Chết xa ra một chút, cưới loại nữ nhân như Khang Minh Nguyệt, sớm muộn gì cũng bức Tử Lung chết đói thôi.” Thanh Nhã quay đầu trừng mắt với Phong Vân một cái, “Đừng nói mẹ ngươi không nói trước với ngươi, nếu ngươi dám vì muội muội ta bị bỏ mà coi thường nó, ức hiếp nó, ta sẽ làm thịt ngươi ném xuống sông nuôi cá.”

Mộ Dung Phong Vân vẻ mặt nịnh hót, “Không dám không dám. Nếu là con trai thì gọi Mộ Dung Tuấn, là còn gái thì gọi Mộ Dung Dao, hai vị thấy thế nào.”

“Được.” Hiếm khi tỷ phu trầm mặc ít nói lại chịu khai kim khẩu, “Bất luận là Mộ Dung Tuấn hay là Mộ Dung Dao, đều là con cháu Mộ Dung gia ta.” Đương nhiên là của Mộ Dung gia rồi.

“Ai dám khi dễ muội muội ta và đứa trẻ, giết không tha.” Thanh Nhã diện mạo cực kỳ dữ tợn, động tác cắt cổ phi thường hung ác, người thấy giật mình, “Nếu như lão bà ngươi dám khi dễ muội muội ta, ta cũng ném đi nuôi cá.”

“Ta thấy tỷ cảnh cáo hơi dư thừa rồi, đại ca sẽ chăm sóc tốt cho ta mà.” Cha của đứa nhỏ, đương nhiên sẽ chăm sóc ta.

“Lúc ta mang thai, tỷ phu muội một bước không rời ở bên cạnh chăm sóc ta, còn cha đứa nhỏ này đâu?” Thanh Nhã cẩn cẩn dực dực đỡ ta bước lên bậc tam cấp, “Coi chừng giẫm phải váy đó.”

Ta liếc mắt nhìn Thanh Nhã một cái, tức cười nói, “Có mẹ chồng chăm sóc cũng đủ rồi.”

“Mẹ chồng ta đã chết lâu rồi, ta không có được phần phúc đó.” Thanh Nhã suy tư nói, “Nếu lão bà của Phong Vân mang thai, ta đương nhiên cũng sẽ chăm sóc nàng.”

Kỳ thực ta chính là con dâu của tỷ đây.

“Tỷ, ta vẫn luôn phái người thăm dò tin tức của Tử Ly. Từ lúc Tử Ly rời khỏi kinh thành, ra quan ngoại. Ba tháng sau, thái tử tìm được Tử Ly. Bây giờ, hai người họ nhà tranh nông trại. Sống cuộc sống như mây trời ung dung, lam thiên bích thủy ở nơi tái ngoại.” Tử Ly nghĩ rằng không ai có thể tìm được hành tung của mình, kỳ thực ta lâu nay vẫn biết. Chỉ là, ta không muốn quấy rầy người khác thôi.

Thanh Nhã tùy tiện mở miệng, “Tử Ly tự có suy nghĩ của mình, ta không can thiệp. Nếu như nó vẫn còn nhớ đến người mẹ này, thỉnh thoảng có thể về thăm.”

“Vô Lệ và Linh Linh, muội đã làm chủ gả đi cả rồi. Vô Lệ gả cho Lăng Sở Nam, Linh Linh gả cho Hoàng Phủ Viêm.” Tuy rằng Thanh Nhã đã biết, nhưng ta thấy bản thân cần phải tự nói thì tốt hơn.

“Ta nói rồi, cái gì của ta cũng là của muội. Chỉ cần muội cho rằng đúng, nhất quyết muốn làm thì làm, không cần phải nói với ta.” Đi tới phòng khách, Thanh Nhã đỡ ta ngồi xuống.

Ta đột nhiên túm lấy tay áo Thanh Nhã, “Tỷ, nếu như ta nói muốn đem tập đoàn Lục thị giao cho Tử Ly, tỷ thấy thế nào?”

Thanh Nhã mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh ta, “Nha đầu Tử Ly thích dùng thủ đoạn, Hạo nhi cũng vậy. Giống như ta và tỷ phu muội, không màng thiên hạ là vì tình yêu thiên hạ vô song, chứ không phải là không tham tài phú quyền lợi.”

“Tỷ, ta biết tỷ đối xử tốt với ta. Có điều, muội không thể muốn tập đoàn Lục thị, Phong Vân cũng không thể.” Đó là tâm huyết cả đời của Thanh Nhã, chỉ có Tử Ly mới có tư cách kế thừa.

Thanh Nhã căn dặn người hầu mang trà lên, thản nhiên nói, “Nếu như muội muốn bỏ đi theo nam nhân đó, ta không cản. Nhưng nếu hai người muốn ở lại, thế giới thương nghiệp của ta giao cho hai người.” Thanh Nhã à, sao tỷ đối với ta tốt như vậy chứ?

Một cảm giác chua xót nảy lên trong lòng, ta cắn môi không để nước mắt tuôn xuống, “Tỷ, mấy ngày nữa đi tìm Tử Ly về đi.” Tập đoàn Lục thị, nên để Tử Ly thừa kế mới đúng.

Thanh Nhã rũ mi, “Ừ. Có điều, không nên miễn cưỡng. Nếu Tử Ly không chịu về, chỉ đành để lại cho đứa con của muội thôi.”

“Cha nó sẽ cho nó mà.” Sản nghiệp của Phong Vân mặc dù không thể so sánh với tập đoàn Lục thị, nhưng cũng rất có tiềm năng phát triển.

“Vậy cũng được. 50% cổ phần của tập đoàn Lục thị cho muội làm của hồi môn.” Cái… của hồi môn này không cần nhiều vậy chứ?

Ta vừa định từ chối, chợt nghe tiếng của tỷ phu vang lên, “Thanh Nhã, Phong Vân hỏi ta khi mang thai tám tháng thì có thể ** không. Ta không biết, nên mới hỏi nàng.” Hai cái tên cha con hữu danh vô thực này bây giờ lại giống như anh em cột chèo đứng phía sau lúp lúp ló ló, đi thương lượng cái vấn đề này?

Mặt ta phút chốc đỏ bừng như quả táo, nam nhân đó thật sự háo sắc quá nha. (3 tháng đầu không được, 3 tháng cuối không đc, 2 anh chị kiềm chế chút giùm em =)))

Thanh Nhã ngẩng đầu, liền thấy Mộ Dung Phong Vân xấu hổ ung dung bước đến, lập tức mở miệng mắng ngay, “Con bà nó, nam nhân quả nhiên đều háo sắc. Người ta mang thai tám tháng rồi còn muốn **, thẳng thắng đi ** là được. Năm xưa khi ta còn mang thai Tử Ly, Mộ Dung Quyết vương bát đản kia ** đại phát, tám tháng còn ép ta với hắn làm. Không hổ danh là cha con, có cùng bản chất. Nữ nhân nào bất hạnh trở thành người của ngươi vậy, hai mắt bị mù không biết đường chọn lão công hay sao? Hôm nào đưa đến nhà cho ta xem thử, mẹ nó, người ta đã mang thai tám tháng rồi, ngươi lại không chịu trách nhiệm, nam nhân các ngươi quả nhiên đều cùng một giuộc mà. Ngươi yên tâm, bất luận là ai, chỉ cần là nữ tử tốt ta liền tiếp nhận. Cho dù có là dân chài hay khất cái, nữ tử phong trần, ta đều đối xử thật tốt. Còn nữa, ta cảnh cáo ngươi. Nếu người ta đã có mang rồi, ngươi làm ơn bỏ cái thói trêu hoa ghẹo nguyệt giùm ta. Nếu như để ta biết ngươi còn ở ngoài lêu lỏng, ta đánh gãy chân ngươi.”

Phong Vân bị mắng đến tối mặt, “Đã biết.”

“Biết cái rắm gì, ngươi tốt nhất đưa người ta về nhà cho ta, để ta còn giúp lão bà ngươi dưỡng thai, Dù sao ta cũng phải chăm sóc tiểu di của ngươi, nhân tiện chăm sóc thêm một người.” Thanh Nhã bây giờ nổi điên cũng không kém ngày xưa mấy.

“Ai da.” Ta nhịn không được rên rỉ.

“Sao rồi?’ Ba người sáu con mắt lập tức nhìn chằm chằm ta, Thanh Nhã khẩn trương, “Đau bụng à?”

Ta lắc đầu, vươn tay đấm đấm lưng, “Xương sống lưng đau một chút.”

“Để ta đỡ Tử Lung về phòng.” Mộ Dung Phong Vân tiến tới đỡ ta trước Thanh Nhã.

Thanh Nhã hài lòng gật gật đầu, “Vậy mới đúng chứ.”

Dựa vào người Phong Vân, ta giận dỗi bĩu môi, “Tỷ, đại ca bị tỷ mắng đến chìu hư ta luôn rồi, tỷ đừng mắng đại ca nữa.” Phong Vân thật là đáng thương, lúc nào cũng bị lão tỷ ta oanh tạc như vậy.

“Hừ hừ hừ, không nói nữa, về phòng đi.”

Thanh Nhã và Phong Vân mỗi người dìu một bên, cẩn cẩn dực dực đỡ lấy ta, ta cảm thấy mình như thành tàn phế rồi.

Dạo gần đây luôn ở Phong Vân các, sớm đã thành thói quen rồi. Thế nên, hắn trực tiếp đỡ ta đi vào.

“Tới đây làm gì?” Thanh Nhã hỏi.

Ta trả lời hết sức đương nhiên, “Nghỉ ngơi chứ gì.”

“Nghỉ ngơi?” Thanh Nhã hồ nghi nheo mắt lại, “Đây là địa bàn của đại ca muội mà.”

“Thì đúng, ta gần đây vẫn luôn ngủ với đại ca mà.” Quan hệ của hai chúng ta chẳng khác nào phu thê.

“Hả…” Thanh Nhã thét chói tai, “Hai người ngủ chung một chỗ? Trong lúc đó có tắm chung không, có mặc quần áo không.”

“Có mặc quần áo.” Không có tắm chung.

“Vậy thì tốt. Phong Vân từng học qua y thuật, dạo này có thể chăm sóc muội là tốt rồi.”

“Đúng vậy, ta cũng nghĩ như vậy. Dạo này Phong Vân ngoan lắm, không có khơi khơi thoát y phục của ta. Trước khi ta mang thai, đêm nào hắn cũng bám lấy ta cả, không đêm nào để ta được yên.” Hắc hắc, cho tỷ một cái kinh hỉ thật lớn.

“Hả…” Thanh Nhã lần thứ hai thét chói tai, sau đó tiếp tục ngất xỉu.

Tỷ phu lần này đã có kinh nghiệm, vô cùng chuẩn xác tiếp được tỷ tỷ.

Làm thêm một màn giống hệt ban nãy, Thanh Nhã nhanh chóng tỉnh lại ngay.

Sau khi tỉnh dậy, chuyện đầu tiên tỷ tỷ làm chính là đè Phong Vân xuống đất hành hung, “Tiểu thử chết bầm, ngươi dám cướp muội muội của ta, cướp muội muội ta, ta đạp chết ngươi…”

Thân thể ta nặng nề, căn bản không thể ngăn cản Thanh Nhã được, “Tỷ, đừng đánh nữa mà.” Đánh chết lão công ta ta sẽ thành quả phụ.

“Tiểu tử chết bầm, ngay cả muội muội cũng không buông tha, ngươi có còn là người nữa hay không?” Thanh Nhã hoàn toàn không ngó ngàng gì đến ta, tiếp tục giở thói côn đồ đạp tên nam nhân đáng thương đang ngồi chồm hổm trên mặt đất.

“Mẹ, con là Lung nhi thật lòng yêu nhau mà.” Tội cho nam nhân đang đáng thương kháng nghị.

“Ai cần biết ngươi có yêu hay không? Cướp muội muội ta chính là tử tội.” Ặc… Lão tỷ ta thật sự vô lý vậy sao.

“Thanh Nhã, đừng đánh nữa mà. Tử Lung biến thành con dâu, nàng có thể chăm sóc Tử Lung thật tốt.” Tỷ phu rất ít khi mở miệng vàng, có điều, miễn nói câu nào là đúng trọng tâm câu đó.

“Đúng vậy, sau này không cần xa nhau nữa, bởi vì ta gả cho con trai tỷ mà.” Chúng ta đã có thể vĩnh viễn sống chung với nhau.

Thanh Nhã hừ lạnh, đá thêm một cước, “Không truy cứu chuyện ngươi cướp muội muội ta nữa, có điều ngươi phải thề, suốt đời suốt kiếp đối xử tốt với muội muội ta. Nếu như ngươi dám làm chuyện có lỗi với Tử Lung, ngươi sẽ chết không được tử tế, thiên lôi đánh chết, vạn tiễn xuyên tim, bầm thây vạn đoạn, xương cốt thành tro, mười tám đời tổ tông chết không được yên bình.” Thề cái này không phải quá độc rồi chứ.

Ta lập tức hí kịch hóa chắn trước mặt Phong Vân, dùng cảm giằng co với Thanh Nhã, “Không cần thề, ta tin đại ca yêu ta mà.”

“Con trai ta ta là người rõ nhất, thằng nhỏ chết tiệt này phong lưu thành tính, không phải hạng người tốt đẹp gì.” Mộ Dung phu nhân đem lão công mình đưa tới trước mặt ta, “Nhìn tỷ phu muội đi, trước khi gặp ta một nữ nhân cũng không có.”

“Mẹ, con là xử nam mà.” Phong Vân đáng thương đứng dậy.

Ta hai tay chống hông, tàn bạo trợn mắt, “Kỹ thuật tốt như vậy, còn dám tự xưng mình là xử năm.”

“Kỹ thuật của ta tốt là để lấy lòng nàng mà, để nàng cả đời cũng không rời khỏi ta. Vì lấy lòng nàng, ta và Mộng Lộ phải ở Thiên Hương lâu nhìn trộm nửa tháng đó.” Ai đó hai mắt đã thành gấu mèo, còn đứng lên dõng dạc nói to như vậy.

Thanh Nhã một cước đá qua, “Mẹ nó, dám đến địa bàn của lão tử nhìn trộm, không muốn sống nữa mà. Nhìn trộm cũng không sao, nhưng ** muội muội ta chính là tử tội.”

“Tỷ tỷ, đừng đánh nữa mà, ta thực sự rất yêu đại ca, đại ca cũng rất yêu ta.” Trước đây xem phim từng thấy tình cảnh này rất nhiều, lúc đó chỉ thấy buồn cười. Đến khi tự mình trải qua… lại thấy buồn cười hơn.

Bởi vì… nam diễn viên chính là nhi tử của nữ phản diện, nữ diễn viên chính lại là muội muội kiêm tiểu di của nam diễn viên.

“Ngươi mẹ nó nếu mà dám ăn vụng, lão nương thiến ngươi.” Thanh Nhã thở phì phì xoay người, “Ta mặc kệ các ngươi.”

Ta và Phong Vân hai mắt nhìn nhau, cười, ta làm nũng dựa sát vào người Phong Vân, “Đại ca, muội muội yêu đại ca.”

“Muội muội, đại ca cũng yêu muội.” Phong Vân mãn nguyện ôm lấy ta, “Yêu đến sâu thẳm tâm hồn.”

(TN: Đoạn cuối bạn đổi xưng hô một chút cho nó “chuẩn loạn luân” =)). Dạo này bị đứt dây thần kinh BT rồi =)))

Thanh Nhã quay đầu lại giả vờ nôn khan, “Muốn ói.”

—————

(1) Tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triêu: đại ý chính là: Ẩn cư sơn lâm nơi núi rừng hoang dã chỉ là “ẩn hình thức”, bởi những người muốn ẩn cư, muốn đạt được sự bình yên thanh thản, trái lại luôn bị chuyện đời, người đời quấy rồi. Thế nên, chỉ có ẩn cư trong chính đời thường mới khiến tâm hồn thực sự bình yên. Tức là, những người muốn quy ẩn sơn lầm, sống nơi đào viên thế ngoại chỉ là tiểu ẩn. Người chân chính có năng lực sống trong thành thị, phố phường, ở nơi ngọa hổ tàng long cũng chỉ mới là trung ẩn. Chỉ có người sống trong cuộc đời chân chính, mặc dù bị vây hãm trong nhân gian thế sự, nhưng có thể vờ như không thấy, không màng thế sự, mới là ẩn cư chân chính.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv